Chương 1095: Sư tôn độc sủng (21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Lúc này Tô Mộc mới rời mắt khỏi cái ly trong tay Phong Dao.

Vốn định nhấp một ngụm rượu trong ly của hắn, nhưng lúc này cô mới phát hiện cái ly của hắn đã biến mất, trông sắc mặt hắn có vẻ không vui.

Hắn không vui sao?

Sau khi Tô Mộc nhận ra điều này, lại nghĩ đến trước đây hắn luôn là người dỗ dành cô, hiếm khi thấy hắn không vui nên cô cũng dỗ dành hắn, thể hiện lòng hiếu thuận.

Tô Mộc lục lọi trong không gian, lấy ra một cái ly hắc ngọc đế vương, đặt vào trong tay hắn.

Phủ Hi nhìn thấy cô dùng đôi mắt to nhìn mình, lập tức mềm lòng, gõ nhẹ đầu mũi cô: "Nàng a."

Hiếm khi được cô dỗ dành, nên hắn đương nhiên vui vẻ.

Hắn rót rượu, nhưng cô giành trước, cầm cái ly hắc ngọc uống từng ngụm nhỏ.

Phủ Hi thấy cô uống một ly không tận hứng, còn muốn uống thêm ly nữa, Phủ Hi liền đoạt lấy cái ly trong tay cô.

Dịu dàng ngăn cản nói: "Nàng còn nhỏ, không thể mê rượu."

"Thêm một ly nữa." Cô duỗi ngón trỏ ra, đáng thương nói.

Bộ dáng cô nhìn hắn như vậy, hắn quả thực không còn sức chống cự, chờ hắn tỉnh táo lại, phát hiện cô đã uống ly thứ ba.

Thấy cô đang muốn uống ly thứ tư, hắn vội vàng nắm tay cô, cúi người uống hết rượu trong ly.

Tô Mộc bất mãn liếc hắn một cái, nhưng lại bị hình ảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.

Khuôn mặt như một viên ngọc quý, đôi mắt như những vì sao sáng ngời, những đường nét sắc bén lạnh lùng giờ đây đã nhuốm một chút ánh sáng, nở rộ trong mắt cô.

"Tiểu Hi Hi, ngươi thật đẹp mắt." Cô nhẹ giọng nói, còn nhéo nhéo hắn mặt.

Bị cô gọi là Tiểu Hi Hi, còn có xúc cảm trên mặt làm hắn ngẩn người.

Phủ Hi định thần lại, phát hiện cô đang muốn rời đi, hắn ôm lấy thân thể cô muốn bay lên nói: "Ngoan, đừng làm loạn."

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt mê ly, lấp lánh vô số ánh sao, như thể hàng ngàn ngôi sao đang tỏa sáng trong đôi mắt cô.

Nhìn cô như thế này, rõ ràng đã say.

Lần cuối cùng thấy cô say rượu là thế giới thật lâu trước kia.

Cô vốn là một người uống rượu giỏi, nhưng hắn đã quên rằng với cơ thể hiện tại, cô sẽ dễ dàng say sau khi uống loại rượu được ủ mấy ngàn năm.

Tô Mộc mơ hồ nhìn hắn trước mặt, dang rộng hai tay, ôm lấy cổ hắn, sau đó tựa đầu vào vai hắn, dụi dụi.

"Mát mẻ."

Bây giờ cô chỉ cảm thấy nóng bừng khắp người, cô muốn bay lên trời, tận hưởng cảm giác gió thổi qua cơ thể.

Phủ Hi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng linh lực xoa dịu rượu tác dụng chậm.

Nhìn bộ dáng hắn chăm sóc hài tử thành thạo như vậy, Quý Dương Hạ cùng Cơ Tử Tấn ở một bên cảm thấy tò mò hiếm thấy.

"Bách Lý, mấy chục năm không gặp, làm sao ngươi lại biết chăm sóc người khác."

Cơ Tử Tấn nhìn Tô Mộc, dùng ngón tay tính toán: "Đứa nhỏ này trời định bất phàm, nếu như giữ nàng ở bên cạnh, nhất định phải giáo dục thật tốt."

Nghe Cơ Tử Tấn nói như thế, Quý Dương Hạ nhìn kỹ Tô Mộc, trong mắt hiện lên kinh ngạc: "Lại là phượng hoàng."

Phong Dao: !?

"Cơ Tử Tấn, ngươi nói cái gì?"

Chân thân của nàng hắn ta nhìn lớn lên, từng chê cười nàng xấu xí, hiện tại Cơ Tử Tấn nói nàng là phượng hoàng!?

Tuy rằng hơn vạn năm hắn ta chưa từng nhìn thấy dấu vết nào của phượng hoàng, nhưng trong ấn tượng của hắn ta, phượng hoàng trông không giống thế này.

"Ngày thường ngươi chỉ lo ăn nhậu chơi bời, vậy mà cũng không nhận ra, Phong Dao, ngươi nên bế quan tu luyện để nâng cao tu vi của mình."

"Không thể nghi ngờ chính là phượng hoàng, biến mất vạn năm, cuối cùng đã trở lại." Quý Dương Hạ nhìn Tô Mộc dựa vào đầu vai Phủ Hi, cười nói.

"Bách Lý, phượng hoàng này sau này nuôi làm tọa kỵ rất tốt."

"Vua của muôn loài chim, tọa kỵ? Quý huynh nói lời này không khỏi quá mức khinh thường phượng hoàng tộc a." Cơ Tử Tấn cười nhạt nói, trong nụ cười đó là nhìn thấu ngoại vật siêu phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro