Chương 1127: Sư tôn độc sủng (53)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Nhìn thấy Tô Mộc giơ đao về phía mình, hắn ta liền siết chặt tay.

Ngay khi Hắc Ma Đao trong tay Tô Mộc sắp chém vào bả vai hắn ta, một thứ màu nâu đột nhiên từ trong ngực Quý Lăng Thương tràn ra, dường như phun ra gì đó, Tô Mộc cảm nhận được trong không khí có ướt át nghênh diện đang đến.

Sau đó tầm nhìn của cô đột nhiên tối sầm lại.

Dường như có cái gì đó bay vào trong mắt cô, không thể nhìn thấy gì cả.

Sửng sốt trong nháy mắt, Tô Mộc cảm giác lẽ ra vị trí Hắc Ma Đao chém chính là cánh tay Quý Lăng Thương, nhưng ở đó lại chẳng có gì.

Hắc Ma Đao: "Ong ong ong ——"

Người đã né tránh, ngươi đang chém không khí sao?

Tô Mộc buông Hắc Ma Đao ra, Hắc Ma Đao nghi hoặc đứng trước mặt cô, phát hiện đôi mắt của cô không có tiêu điểm.

"Ong ong ong ——"

Ngươi bị mù sao?

"Có lẽ." Tô Mộc nhàn nhạt trả lời.

"Sư phụ, cẩn thận!" Giọng nói của Bạch Sanh Ly vang lên từ phía sau.

Hắn nhìn thấy pháp thuật của Quý Lăng Thương tấn công từ bên cạnh, nhưng cô dường như không hề phát hiện.

Quý Lăng Thương tự cho là mình có thể lợi dụng điều này đả thương Tô Mộc, nhưng lỗ tai Tô Mộc cử động, nghe được quỹ đạo của pháp thuật, trở tay chặn lại, đi theo pháp thuật đang tới để phản kích.

Quý Lăng Thương nhìn thấy Tô Mộc chuẩn xác công kích mình, kinh ngạc, nhanh chóng né tránh.

Quý Lăng Thương trốn, cảm thấy cổ lạnh buốt, rũ mắt xuống, nhìn thấy đó chính là Hắc Ma Đao.

Tà đao này xuất hiện phía sau hắn ta khi nào, thế mà lại chưa từng phát hiện.

Hắc Ma Đao định trực tiếp lau cổ hắn ta, nhưng sau khi hắn ta né tránh được trong gang tấc, thứ màu nâu trên ngực hắn ta lại chạy ra, quấn quanh Hắc Ma Đao.

Vẻ ngoài của thứ màu nâu đó không rõ ràng, lực sát thương không cao, chỉ là nó rất nhanh, mỗi lần Hắc Ma Đao chém tới đều không thể chém một cách chuẩn xác.

"Ong ong ong ——"

Nếu hôm nay lão tử không chém được ngươi, lão tử sẽ lấy họ của ngươi!

Hắc Ma Đao hoàn toàn lăn lộn với thứ màu nâu kia, mà Tô Mộc lại bị Quý Lăng Thương nhắm tới.

Bạch Sanh Ly an trí cho mẫu thân xong xuôi, sau đó muốn tới giúp đỡ, nhưng được nửa đường, nhìn thấy Quý Lăng Thương đang định đánh lén Tô Mộc thì bị cô bóp cổ, giãy giụa nhưng không thể tránh thoát.

Bước chân của Bạch Sanh Ly đột nhiên dừng lại, chỉ cảnh giác nhìn người Bạch gia, đề phòng bọn họ đánh lén sư phụ.

Quý Lăng Thương vốn tưởng rằng cô bị độc làm mù hai mắt, hắn ta nắm chắc phần thắng, lại phát hiện thực lực giữa bọn họ chênh lệch rất lớn, một đôi mắt không đủ để cho hắn ta một cơ hội chiến thắng.

Nhìn vào đôi mắt trống rỗng, vô hồn của cô, nhưng đôi mắt hướng về phía hắn ta lại khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Ngươi thích bị mù sao?" Tô Mộc hỏi, một tay bóp cổ hắn ta, tay kia lấy ra một chai chất lỏng, cô dùng ngón tay xoa xoa dòng chữ trên chai để xác định đó là gì.

Sau đó mở nắp chai ra, dựa vào phán đoán của mình, đổ lên trên mặt Quý Lăng Thương.

Bởi vì chất lỏng trong chai rơi xuống mặt nên hắn ta, không biết đó là chất lỏng gì, cảm giác bỏng rát khiến hắn ta gần như ngất đi.

Khuôn mặt của hắn ta, đôi mắt của hắn ta...

Cảm giác nghẹt thở vì bị cổ họng chèn ép, sự đau đớn trên mặt và đôi mắt hắn ta đồng loạt truyền đến, trong nháy mắt hắn ta nhìn thấy cánh cửa tử thần.

Giống như đời trước tầm thường vô vị của mình, cuối cùng phơi thây nơi hoang dã, nhắm mắt cảm nhận sự không cam lòng.

Vận mệnh dường như nghe được sự không cam lòng của hắn ta, cảm giác yết hầu hít thở không thông biến mất, hắn ta hô hấp từng ngụm không khí trong lành.

Khi bình tĩnh lại, hắn ta phát hiện mọi thứ trước mắt đều tối đen như mực.

Hắn ta không nhìn thấy gì cả!?

"Có ai không?"

Hắn ta hỏi, phát hiện giọng mình khàn khàn như bị hỏng rồi.

"Có."

Một giọng nói lạnh lùng đáp lại hắn ta, nhưng lại khiến cơ thể hắn ta run lên.

Không phải sợ, mà là hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro