Chương 1145: Tô Mộc chi danh (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Ngày hôm sau, sau cuộc họp ban điều hành vào sáng sớm, Tô Mộc đã đến viện nghiên cứu khoa học của công ty mình.

Nhìn khoang trò chơi thực tế ảo tinh xảo, cô theo bản năng muốn đưa tay ra chạm vào, nhưng được nửa đường, cô chợt nhớ tới cơ thể mình mấy ngày trước đã bị khoang trò chơi giật điện nên rút tay lại.

"Tô Mộc, khoang trò chơi của tôi lại có thể truyền điện cho cô..."

Một giọng nói sang sảng dễ nghe vang lên, vừa nói gì đó, sau đó âm thanh liền dừng lại.

Tô Mộc quay người lại, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó.

Một người đàn ông đẹp trai từ phía sau Tô Mộc đi tới, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, ăn mặc tùy ý giống hệt con người anh ta.

Anh ta có khí chất lãng tử không gì ngăn được.

Đi tới vốn định cười nhạo Tô Mộc, nhưng đang nói, anh ta nhận ra Tô Mộc có điểm khác thường, trong mắt hiện lên một tia u ám.

【Người này!!!?】 Cửu Thiên Tuế cũng bị khiếp sợ.

Ai có thể nói cho nó biết tại sao người này lại ở đây không?!

【Không thấy bổn hệ thống, không thấy bổn hệ thống... 】 Cửu Thiên Tuế một mình lẩm bẩm.

Nhưng người trước mặt rõ ràng nhìn thấy sự tồn tại của nó.

Chỉ riêng tiếng lẩm bẩm của Cửu Thiên Tuế đã thu hút sự chú ý của Tô Mộc.

Người đàn ông đi về phía cô không ai khác chính là Triều Dương, trưởng phòng nghiên cứu khoa học của cô.

Một thiên tài trong thế giới khoa học kỹ thuật.

Lúc đi tới trước mặt Tô Mộc, anh ta đưa tay vỗ vỗ vai thư ký Lâm, thân mật nói: "Thư ký nhỏ, cô dẫn người ra ngoài trước đi, tôi có chút việc riêng muốn gặp Tô Mộc."

Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm túc, nếu có thể lấy cây kẹo mút run lên run xuống trong miệng anh ta ra, có lẽ sẽ trang trọng hơn.

Đối với lời nói của Triều Dương, thư ký Lâm chuyển tầm mắt về phía Tô Mộc.

Tô Mộc gật đầu, sau đó cô ấy mới dẫn theo người của viện nghiên cứu khoa học rời khỏi căn phòng cất giữ khoang thực tế ảo.

Chỉ còn lại Tô Mộc và Triều Dương trong không gian rộng lớn này.

"Rắc rắc ——" Là tiếng Triều Dương cắn cây kẹo mút trong miệng.

Vừa nhai những mảnh vụn trong miệng, anh ta vừa đi nửa vòng quanh Tô Mộc.

Cuối cùng, anh ta lười biếng dựa vào khoang trò chơi thực tế ảo, nhìn Tô Mộc, sờ sờ cằm:

"Cô bị khoang thực tế ảo của tôi giật điện, đến mức trói định một hệ thống, thần kỳ, thật là thần kỳ."

【Hừ, không phải ai bổn hệ thống cũng trói định một cách tùy tiện.】 Cửu Thiên Tuế kiêu ngạo nói.

Triều Dương vốn không phải người bình thường, anh ta liếc mắt liền có thể biết Tô Mộc bị hệ thống trói định, tất nhiên cũng có thể nghe được âm thanh Cửu Thiên Tuế.

"Ngươi là tiểu gia hỏa nào?" Triều Dương hỏi.

【Miễn cưỡng cho phép ngươi gọi bổn hệ thống tồn tại là vạn tuế.】

Triều Dương cười cười, sau đó hỏi Tô Mộc.

"Hệ thống này tên gì?"

"Hệ thống Cửu Thiên."

"Hệ thống Cửu Thiên?" Triều Dương suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.

"Thời điểm tôi rời khỏi Tinh Tế, tiểu gia hỏa này vừa cướp kho hàng của Bộ phận định chế Tinh Tế, bị nhốt trong phòng tối, không ngờ nó lại được thả ra."

【Xin hãy chú ý đến lời nói của ngươi, bổn hệ thống là xin đồ vật trong kho hàng, không phải là cướp.】 Cửu Thiên Tuế phản bác nói.

"Được được được, xin, xin." Thái độ của Triều Dương rất dễ nói chuyện, sau đó nói thêm: "Xin không thành công, sau đó mới cướp."

【Bổn hệ thống cũng cho tích phân, không phải cướp.】

"Đều là tích phân ngươi cắt xén từ nhiều đời ký chủ phải không?"

...

Cửu Thiên Tuế cùng Triều Dương bắt đầu nói ngươi một câu ta một câu.

Tô Mộc từ cuộc trò chuyện giữa hai người hiểu được điều gì đó.

Triều Dương biết sự tồn tại của hệ thống hơn nữa có thể nói chuyện với hệ thống, Tô Mộc kết nối sự hiểu biết của mình về Triều Dương và hệ thống, rút ra kết luận.

Bọn họ đều đến từ một nơi được gọi là Tinh Tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro