Chương 1147: Tô Mộc chi danh (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Và lần này, đối với tất cả các quảng cáo của khoang trò chơi, bộ phận thị trường đã quyết định tìm diễn viên nổi tiếng để quay chụp, dù kinh phí có hơi cao một chút, nhưng cũng không bị từ chối.

Ngay cả Triều Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Người của bộ phận thị trường xác nhận hỏi một câu: "Nếu Tô tổng không có thắc mắc gì, buổi chiều chúng ta sẽ ký hợp đồng với Phủ Hi, ấn định lịch quay chụp."

Tô Mộc gật đầu.

Mọi người lại ngạc nhiên lần nữa.

Lần này Tô tổng đồng ý quá thoải mái khiến bọn họ có chút bất an.

Ngược lại, thư ký Lâm lại cảm thấy bình tĩnh.

Rốt cuộc tối qua cô ấy đã giới thiệu tác phẩm của Phủ Hi cho Tô tổng, có lẽ Tô tổng cảm thấy giá trị của anh đáng giá.

Sau cuộc họp, các phòng ban bắt đầu triển khai kế hoạch một cách tích cực.

"Vừa đến giờ cơm, Tô tổng không mời công thần tôi ăn bữa cơm trưa sao?" Triều Dương đi theo phía sau Tô Mộc, trêu đùa.

Tô Mộc không trả lời quay lại văn phòng, thư ký Lâm thay cô trả lời: "Trưởng phòng Triều Dương, xin ngài trở về kiểm tra email, về việc ngài phá hư máy móc công ty và tài sản chung khác, trong đó đã được liệt kê từng cái một, nếu có thắc mắc, tôi sẽ cho ngài một lời giải thích."

Vẻ mặt Triều Dương thay đổi, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại, xua tay nói:

"Những cái đó đều là vật hy sinh, nếu không thì làm sao có thể tạo ra một khoang trò chơi thực tế ảo như vậy?"

"Trưởng phòng Triều Dương, chẳng lẽ bàn, ghế dựa và tủ cũng là linh kiện có thể làm ra trò chơi thực tế ảo." Thư ký Lâm mỉm cười chuyên nghiệp nói.

Triều Dương nghẹn lời, lúc rảnh rỗi muốn phá nát thứ gì đó, cho nên...

Nhìn nụ cười giả tạo chuyên nghiệp của thư ký Lâm, Triều Dương từ trong túi móc ra một cây kẹo mút đưa cho cô ấy: "Thư ký Lâm, tôi cho cô một viên kẹo, cuộc sống ngọt ngào như mật, xem tôi chân thành đến mức nào, chúng ta có thể quên đi những điều nhỏ nhặt này không?"

Đáp lại anh ta bằng nụ cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, trưởng phòng Triều Dương, đây là quy định của công ty."

Triều Dương thất bại: "Cô giống như Tô Mộc thứ hai!"

"Cảm ơn vì lời khen." Thư ký Lâm cười nói.

Triều Dương xoay người rời đi, thư ký Lâm nhìn theo bóng lưng của anh ta, nhẹ giọng cười nói: "Đi thong thả không tiễn."

Cũng không biết Triều Dương có thực sự nghe thấy hay không, nhưng anh ta quay lưng về phía cô, giơ tay lên vẫy vẫy, như để nói lời tạm biệt.

Khi bóng dáng Triều Dương hoàn toàn biến mất, thư ký Lâm cụp mắt xuống nhìn cây kẹo mút mà anh ta vừa nhét vào tay cô.

"Kẹo của anh vẫn đưa loạn như mọi khi."

Nói xong, cô ấy quay người trở lại văn phòng.

Thư ký Lâm ngồi trên ghế văn phòng, mở ngăn kéo trên cùng bên phải, tiện tay ném cây kẹo mút trong tay vào đó, nhìn ngăn kéo đầy kẹo mút, thở dài một hơi.

Đó chỉ là sự mất bình tĩnh nhất thời, sau đó liên khôi phục trạng thái làm việc.

Buổi tối, thư ký Lâm nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.

Thư ký Lâm nhìn thời gian, trưởng phòng tài chính của tập đoàn đang báo cáo cho Tô Mộc, trước đây cô ấy sẽ dùng lời lẽ khéo léo để thoái thác, nhưng lần này sau khi suy nghĩ lại, cô ấy đã đưa điện thoại cho Tô Mộc.

Tô Mộc đang nghe trưởng phòng tài chính báo cáo, thấy thư ký Lâm cầm điện thoại tiến vào, liền bắt máy.

"Xin chào."

"Mộc Mộc, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng RY, chúng ta cùng ăn tối nhé." Một giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương như rượu vang đến từ đầu bên kia.

Giọng nói dịu đi, khiến người nghe có cảm giác như vừa say rượu mạnh, say một cách vô thức.

Trong lòng Tô Mộc ấm lên, đáp: "Được."

"Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đón em."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, trưởng phòng tài chính lại tốn thêm hai mươi phút nữa để hoàn thành bản báo cáo.

Tô Mộc nhìn thoáng qua rồi cho trưởng phòng tài chính rời đi.

Thư ký Lâm bước vào, thông báo cho Tô Mộc người đã đến tầng dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro