Chương 1176: Phiên ngoại Triều Dương Lâm Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Anh tên là Triều Dương, là bộ trưởng bộ khoa học kỹ thuật Tinh Tế.

Ở Tinh Tế, công việc cũng làm lâu rồi, cho dù việc thú vị, anh cũng chán ngấy, cho nên sau khi tham dự cuộc họp thường trực bàn bạc qua, anh rời khỏi Tinh Tế, lưu lạc bên trong ba ngàn thế giới.

Cùng anh rời đi, còn có Cửu Trụ.

Ở nhiều thế giới đi đi dừng dừng, ngắm nhìn phong cảnh, ghi nhớ phong cảnh, sau đó lặng lẽ rời đi.

Giống như anh chưa bao giờ tồn tại.

Mãi đến gặp được cô.

Là khi anh bước vào thế giới thứ 37.

Cả người anh cũ nát trà trộn vào đám người, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, rất là tự đắc tận hưởng.

Ngày đó, trong màn đêm tăm tối, anh nằm trên ghế dài ngắm sao trời, trên đường người và xe tốp năm tốp ba qua lại, đều dùng ánh mắt tránh còn không kịp nhìn anh.

Ngay lúc này, cô xuất hiện.

Anh ngắm nhìn đến mệt mỏi, hai mắt híp lại nghỉ ngơi, đột nhiên cảm nhận được chóp mũi hơi ấm áp, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói trong trẻo.

"Chưa chết a."

Giọng điệu này còn rất đáng tiếc là sao đây?!

Anh lập tức mở mắt ra, đúng lúc đối diện với một đôi mắt xinh đẹp, dường như in dấu muôn vàn ngôi sao của bầu trời đêm, như mộng như ảo.

"Có thể giúp tôi một chút không?" Cô hỏi.

"Có thể." Vì cô nương xinh đẹp cống hiến sức lực, anh hiển nhiên rất vui.

Kỳ thật chỉ có anh biết, anh là bị đôi mắt kia mê hoặc, muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Cô nói đơn giản sự việc xảy ra, cô lái xe đi ngang qua, xe nổ lốp, đâm vào thân cây một bên, điện thoại của cô bởi vì va chạm đã rớt hư…

Cho nên, cô muốn mượn điện thoại?

"Tôi không có điện thoại." Anh cũng không cần loại đồ vật như điện thoại này.

"Tôi cũng không phải hỏi mượn anh."

"?" Triều Dương kinh ngạc.

"Anh biết thay lốp xe không?" Đôi mắt giống như nói có thể nhìn anh.

Anh không tự giác gật gật đầu.

Sau đó liền giúp cô thay lốp xe.

Sau khi thay xong lốp xe, bởi vì cảm ơn anh, cô mời anh ăn cơm.

Cứ như vậy, trên đường đi vào đêm khuya.

Dưới ánh đèn trong quán nhỏ ven đường, anh mới gần gũi cẩn thận nhìn rõ dáng vẻ của cô.

Diện mạo cử chỉ của cô rất có khí chất, như là người của gia đình quý tộc.

Trên thực tế sau này anh mới biết, cô xuất thân từ nông thôn, dừng chân tại đây.

Ma xui quỷ khiến anh tìm hiểu công việc của cô, biết cô mới vừa vào Quốc tế CK, là thư ký của Boss Quốc tế CK.

Sau đó…

Anh liền đi Quốc tế CK ứng tuyển, một đường xưng quan trảm tướng, gặp được cô.

Khi gặp lại, cô mặc trang phục công sở, cặp kính đen che đậy đôi mắt xinh đẹp kia, giọng nói và nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự mà xa cách.

Rõ ràng cô nhận ra anh, nhưng vẫn như cũ không biểu tình dư thừa, việc công xử theo phép công đưa anh đi gặp Boss.

Lần đầu tiên nhìn thấy Boss Quốc tế CK trong lời đồn, có chút ngoài ý muốn.

Lại là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Nhưng khi nói chuyện, anh mới biết, vì sao cô gái này có thể ngồi vào vị trí này.

Nói chuyện đơn giản, sắc bén chuẩn xác tính ra ra giá trị của anh.

Anh có loại cảm giác, cô phân tích mình thành tiền, đầu óc trị giá bao nhiêu, tay chân trị giá bao nhiêu…

Chờ anh tiến vào bộ phận nghiên cứu khoa học Quốc tế CK, sau khi tiếp xúc nhiều với Tô Mộc, anh có thể khẳng định, lúc trước mình cảm giác không có sai.

Có công việc đứng đắn, cùng nhiều lần tiếp xúc, nhưng cô luôn là bộ dáng nghiêm trang chuyên nghiệp, hoàn toàn không có sinh động như buổi tối ngày đó gặp mặt, cho nên anh luôn trêu ghẹo cô, sau khi trêu ghẹo lại cho cô một cây kẹo mút.

Anh cũng dưỡng thành loại thói quen này, cơ hồ mỗi lần gặp cô, đều sẽ cho cô một cây kẹo mút.

Kẹo mút vị ngọt giống như cô, rất thích hợp.

Hai tháng sau, anh đã biết tâm ý của mình, anh thích cô.

Đại khái đây là cái gọi là nhất kiến chung tình, ở chung khuynh tâm.

Lại qua một tháng, bộ phận nghiên cứu khoa học dưới sự dẫn dắt của anh, thành quả nổi bật, được Boss khen thưởng, phái thư ký Lâm đặt nhà hàng ăn uống giải trí cùng bọn họ, cho bọn họ thả lỏng xả hơi.

Anh mạnh mẽ giữ người lại, cùng bọn họ ăn cơm uống rượu ca hát.

Anh giả vờ uống say, để cô đưa anh về nhà, lúc sau, ở trong nhà anh, bọn họ phát sinh quan hệ.

Đêm đó bóng tối vừa đúng, bầu không khí vừa đúng, không biết rốt cuộc là ai trước chủ động, nhưng sau đó, bọn họ dường như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục đi làm tan tầm.

Anh luôn muốn tiến thêm một bước với cô, nhưng cô luôn không nóng không lạnh, làm anh sợ quấy nhiễu cô không dám tiến thêm một bước.

Cứ như vậy ở chung.

Chớp mắt, 5 năm trôi qua.

Ngoài ý muốn phát hiện, cô lén sinh con trai bọn họ!

Con trai của anh, thích nghiên cứu khoa học kỹ thuật, cho nên, anh dùng Cửu Trụ thành công làm con trai chấp nhận sự tồn tại của anh, thuận lợi thượng vị, cùng cô đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Sau khi kết hôn, đương nhiên ở chung với vợ và con trai.

Nhưng dần dần, anh cảm thấy vợ mình không thương con trai không yêu, có chút đau lòng.

Hơn là, sau hôn lễ của Tô Mộc và Phủ Hi, vợ mình càng bận rộn, thật sự không về nhà.

Trong nhà chỉ còn anh và con trai trông mong nhìn nhau, quả thực quá đáng thương.

À không, sau khi anh tan làm, không thể đón vợ, chỉ có thể đón con trai về nhà.

"Cha, mẹ còn đang bận sao?" Lâm Lê Thần cõng cặp sách, không thấy được mẹ yêu nhà mình, vô cùng mất mát.

Triều Dương xoa xoa đầu Lâm Lê Thần, an ủi nói:

“Con trai ngoan, chúng ta về nhà chờ mẹ con.”

"Dạ vâng."

Lâm Lê Thần ngoan ngoãn.

Hai cha con ăn cơm ở nhà, sau khi Triều Dương dỗ con trai ngủ, nhìn thời gian, lái xe đến công ty đón Lâm Nguyệt.

Đêm khuya Lâm Nguyệt còn ở phòng họp cùng trưởng phòng thiết kế mở họp.

Trưởng phòng kia là một người đàn ông hơn 30 tuổi, để một đầu tóc dài, nghệ thuật mà cao ngạo.

Nhưng…

Từng trong lúc vô tình anh biết được, người đàn ông này yêu thầm Lâm Nguyệt.

Anh không thể đi vào quấy rầy, bởi vì bà xã đại nhân sẽ tức giận.

Cho nên, Triều Dương liền ngồi ở bên ngoài chờ, nhưng tầm mắt vẫn luôn xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm trong phòng họp.

Thời điểm Lâm Nguyệt ra khỏi phòng họp, trưởng phòng thiết kế kia đang nói muốn mời cô cùng nhau ăn khuya.

Triều Dương: !?

Anh ta dám xem người chồng này không tồn tại?!

"Vợ ơi ~"

Triều Dương tiến lên, ôm cô, tuyên bố chủ quyền.

Anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt trưởng phòng thiết kế tối lại, nội tâm nho nhỏ cao hứng.

Muốn đào góc tường của anh, anh muốn cho anh ta nhìn xem tường nhà mình có vững chắc cỡ nào!

"Vợ ơi, con trai còn ở nhà chờ chúng ta."

Con trai cũng đã có, tiểu tử ngươi còn kém xa lắm!

Hai người tạm biệt với trường phòng thiết kế, nhìn theo anh ta rời đi trước.

Sau khi lên xe.

"Vợ ơi, em đói bụng không? Chúng ta đi ăn khuya nha."

"Không phải anh nói con trai đang chờ sao?" Lâm Nguyệt nghe anh nói lời này, cũng đã biết vừa rồi anh cố ý ở trước mặt trưởng phòng thiết kế nói những lời đó.

"Con trai đã ngủ rồi, em cứ yên tâm cùng chồng đi ăn khuya, cửa tiệm ăn ở thành Bắc còn mở, có món cháo hải sản em thích nhất."

Triều Dương bị Lâm Nguyệt vạch trần, nhưng lại lộ ra sự đắc ý.

Nhìn kia, quả nhiên vợ rất hiểu anh.

Ăn xong bữa khuya, hai người về đến nhà, Lâm Nguyệt rửa mặt ra, Triều Dương dựa vào đầu giường đứng dậy, cầm khăn lông khô, ôm cô ngồi trên sofa, lau tóc cho cô.

Thấy cô mỏi mệt nhắm hai mắt dựa vào sofa, Triều Dương u oán nói:

"Ngày tháng như vậy còn phải kéo dài bao lâu? Tô Mộc và Phủ Hi nói sao? Bọn họ hưởng tuần trăng mật bao lâu mới về em?"

Triều Dương đau lòng vợ mình, càng đau lòng chính mình, vợ làm việc bận rộn, xa cách anh.

"Bận chút cũng không sao." Lâm Nguyệt nói.

Tô tổng hiếm khi được nghỉ ngơi, cô bận chút cũng không phải không chịu được.

"Vợ ơi, chờ Tô Mộc trở về, chúng ta cũng đi hưởng tuần trăng mật, anh nghĩ đến có mấy nơi…"

Anh đã từng đi qua nhiều thế giới, ghi nhớ phong cảnh, đều muốn đưa cô đi ngắm nhìn.

"Đến lúc đó, còn con trai của chúng ta…"

Nói rồi anh cúi người, nhìn thấy không biết cô đã ngủ từ lúc khi nào, sủng ái cười.

Dùng máy sấy tóc không tiếng động anh nghiên cứu phát minh làm khô tóc cho cô, thật cẩn thận ôm cô trở lại trên giường.

Người mới đặt cô lên giường, nghe cô nỉ non một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt cô nhập nhèm mông lung, tựa như bị mây mù bịt kín, anh không khỏi hô hấp nặng nề, mềm nhẹ hôn xuống, lần hôn này giống như sao hỏa, làm anh muốn được càng nhiều, từ môi cô hôn xuống…

Lâm Nguyệt cảm nhận được nhiệt tình của anh, trong khoảng thời gian này bởi vì cô bận rộn, vắng vẻ anh, hai người đã lâu không có thân thiết.

Cô ôm lấy cổ anh, cổ vũ anh, hơi thở Triều Dương càng thêm nặng, miệng khô lưỡi đắng muốn tìm kiếm dễ chịu.

Ngay khoảnh khắc hai người động tình, ngoài cửa truyền đến một giọng nói mềm mại: "Mẹ đã về rồi sao?"

Đúng là Lâm Lê Thần.

Triều Dương: !?

Tiếp theo, Lâm Nguyệt dưới thân đẩy đẩy anh, đôi mắt long lanh giảo hoạt nhìn anh cười, giọng nói mềm mại nói: "Con trai tới."

Anh cúi đầu, nhìn tiểu huynh đệ của mình ngẩng cao, u oán: "Vợ à…"

"Tự anh xử lý đi, em mở cửa cho con trai." Lâm Nguyệt làm lơ sự u oán của anh, chỉnh sửa lại áo ngủ hớ hên của mình, sau đó đi mở cửa cho con trai.

Lâm Lê Thần đứng ngoài cửa, nhìn thấy mẹ yêu nhà mình, tay còn đang dụi mắt liền giang ra đòi bế.

"Mẹ ơi, con có thể ngủ cùng mẹ không?" Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cậu được mẹ ôm vào trong ngực, thật tốt.

Lâm Nguyệt nhìn con trai, đáy lòng mềm mại, ôm cậu vào phòng: "Bảo bối ngoan, ngủ đi, mẹ ở đây."

Triều Dương nhìn con trai nằm bên cạnh vợ mình, thời điểm đi tuần trăng mật, anh và Lâm Nguyệt sẽ đi hưởng thụ thế giới của hai người.

Cửu Thiên Tuế ở ngay lúc này đưa tới cửa.

Yêu cầu của Cửu Thiên Tuế, Triều Dương lập tức đồng ý, dùng Cửu Trụ tăng thêm trình tự khen ngợi cho trình tự kế hoạch điểm thành tựu ban đầu của Cửu Thiên Tuế, chỉ cần đạt được khen ngợi của Tô Mộc, như vậy sẽ có thể đạt được mười điểm thành tựu, hoàn thành kế hoạch, có được công năng biến ảo thật thể.

Cửu Thiên Tuế tuy rằng cảm thấy đây là cái hố, nhưng có hố nhảy còn hơn không hố nhảy, không phải sao?

Một tháng sau.

Tô Mộc và Phủ Hi trở về.

Ngày hôm sau Tô Mộc đến tập đoàn đi làm, liền nhìn thấy Lâm Lê Thần ngồi trên sofa văn phòng, đang ăn kẹo mút, trong tay cầm máy tính bảng chơi.

"Dì Tô a ~" Cậu chạy chậm đến trước mặt Tô Mộc, vươn tay nhỏ cầu ôm một cái.

Tô Mộc nhìn mắt to chớp chớp của cậu nhìn mình, duỗi tay, xoa xoa đầu cậu.

Là đứa bé mình nhìn lớn, còn nhỏ tuổi nhưng năng lực không tồi, chờ trưởng thành có thể lừa tiến vào Tập đoàn Quốc tế CK, kiếm tiền cho cô.

Lâm Lê Thần vui vẻ từ trong túi móc ra kẹo mút; "Dì Tô, ăn kẹo a ~"

Tô Mộc nhận kẹo mút hỏi cậu Lâm Nguyệt đâu.

【Ký chủ, trưởng phòng Triều Dương và thư ký Lâm xin nghỉ, đi du lịch, để lại con trai nhờ cô chăm sóc, trưởng phòng Triều Dương nói, nếu cô không đồng ý, anh ta và thư ký Lâm liền đi ăn máng khác.】

.

.

Gì.

Ăn máng khác.

Cho nên Tô Mộc rất sảng khoái nhận chăm sóc Lâm Lê Thần, chỉ là…

"Hệ thống, ngươi còn sống hả?"

Cửu Thiên Tuế đau đớn: 【 … 】

Đau đớn một hồi lâu, mới từ từ nói: 【Bổn hệ thống chỉ hỏi ký chủ một câu…】

"Chưa từng yêu." Tô Mộc nói.

Cửu Thiên Tuế: 【 !? 】

Nó rõ ràng muốn hỏi không phải vấn đề này, nhưng nghe được đáp án này của ký chủ, nó từ hơi đau lòng chuyển sang đau thương chồng chất.

【Ký chủ, bổn hệ thống chỉ muốn xin cái khen ngợi.】

Cửu Thiên Tuế nhanh nhẹn nói ra ý đồ mình đến.

"Có trả phí không?"

Cửu Thiên Tuế: 【 … 】

Mẹ nó, nó một chút cũng không ngoài ý muốn ký chủ trả lời như vậy.

【Trả trả trả! Trả 100 tích phân!】

"Được."

Tô Mộc phối hợp cho Cửu Thiên Tuế khen ngợi, sau đó Cửu Thiên Tuế thành công kế hoạch điểm thành tựu, đạt được công năng biến ảo thật thể.

【A ha ha, bổn hệ thống xoay người rồi!】 Cửu Thiên Tuế biến ảo thành một cậu nhóc giống như Lâm Lê Thần, vui sướng nhìn chính mình.

【Ký chủ, ký chủ, cô nhìn bổn hệ thống có phải siêu cấp vô địch đáng yêu hay không?】

Tô Mộc nhìn thoáng qua một cái: "Ừm."

Hiếm khi nghe Tô Mộc khích lệ, Cửu Thiên Tuế cao hứng đến luôn cười không ngừng, cuối cùng bị Lâm Lê Thần nói một câu: "Dì ơi, anh trai nhỏ này có phải choáng váng hay không?" Làm cho ngừng lại.

Sau đó Cửu Thiên Tuế vốn tưởng rằng mình xoay người bị Tô Mộc chỉ huy dẫn Lâm Lê Thần đi.

Cửu Thiên Tuế: 【 … 】

Nó đường đường một hệ thống cao cấp Tinh Tế, thế nhưng kêu nó dắt theo một nhóc con?

Tô Mộc cho một ánh mắt, Cửu Thiên Tuế rụt rụt cổ.

Nó dắt nó dắt được chưa a ~

Cửu Thiên Tuế dắt tay Lâm Lê Thần vào phòng nghỉ chơi, Tô Mộc an tĩnh làm việc.

Giữa trưa, Phủ Hi đến, nhìn thấy Tô Mộc đang muốn ôm Lâm Lê Thần chơi mệt mỏi tới trên sofa ngủ, mà trên sofa còn có một cậu bé ngay khi Phủ Hi đến liền mở mắt ra.

"Phủ, Phủ Hi đại nhân!" Cửu Thiên Tuế đã nhận được cảnh báo khi Phủ Hi đến, lập tức mở to mắt, biến trở về hệ thống ảo, bay đến nơi Phủ Hi không thấy trốn.

Mà tiếng của Cửu Thiên Tuế quấy nhiễu Lâm Lê Thần ngủ, Lâm Lê Thần cọ cọ đầu vai Tô Mộc: "Dì Tô ôm một cái a ~"

Mềm mại làm nũng.

Phủ Hi: ?!

Thằng nhóc này muốn đoạt vợ với anh?!

Lâm Lê Thần được Tô Mộc đặt trên sofa, đắp chăn cho cậu, liền bị Phủ Hi ôm vào lòng, đầu anh đặt ở đầu vai cô cọ cọ, muốn cọ rớt hơi thở của Lâm Lê Thần.

Tô Mộc sờ sờ đầu cậu bé, cười nói: "Thằng bé vẫn còn là con nít."

Là con trai của thư ký Lâm, là cậu nhóc cô nhìn lớn lên.

Phủ Hi nhấp môi, nghiêng đầu, hôn hôn Tô Mộc.

"Giới tính nam."

Hơn nữa, thằng nhóc này có có ý đồ với vợ anh.

Tuổi nhỏ, cũng không được.

"Vợ ơi, hôm nay về nhà chính ăn trưa đi, ông nội rất nhớ chúng ta."

"Được."

"Chị hai mang về một khối kỳ thạch từ biên cương cho em nhìn xem."

"Vâng vâng."

Hai người trò chuyện trò chuyện liền đi xa, để lại Lâm Lê Thần ngủ ngon lành còn có Cửu Thiên Tuế.

Sau khi Cửu Thiên Tuế phát hiện Phủ Hi đại nhân và Tô Mộc rời đi, từ trong góc ra tới, nhìn Lâm Lê Thần trên sofa, cảm khái nói:

"Tiểu tử đáng thương, may mắn còn có bổn hệ thống ở cùng ngươi."

Mà Lâm Lê Thần trở mình, tiếp tục ngủ an ổn.

Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời, có gió nhẹ, có các ngươi.

【 Hoàn toàn văn. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro