Chương 153+154: Quái vật ngoài trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 153: Quái vật ngoài trường

Bóng tối bao trùm.

Màng nhĩ đánh trống reo hò.

Không biết qua bao lâu, bóng tối mới chậm rãi tan đi, hết thảy đều trở nên yên tĩnh.

Lâm Dị tháo bịt mắt ra, lo lắng nhìn xung quanh, Tần Châu cũng nhìn về cậu. Hai bên xác nhận đối phương vẫn còn, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau vài lần khởi động lại, những người khác trong phòng tháo bịt mắt xong cũng không hỏi chuyện gì đang xảy ra mà nhìn thẳng vào Tần Châu, đáy mắt kinh ngạc đầy bất an. Rất rõ ràng rằng lần khởi động này bọn họ đã phải trải qua một chuyện cực kỳ khủng bố.

Có một người tử vong sẽ làm cho cốt truyện khởi động lại. Đây là điều mà Lâm Dị đã biết từ lần trước. Trong phòng vẫn còn rất nhiều người, nhưng chắc chắn là không đủ 26 người.

Cụ thể là thiếu bao nhiêu, Lâm Dị nhanh chóng đếm một lần, thiếu mất một.

Bởi vì tính đặc thù và tính gấp gáp của thế giới này, bước tự giới thiệu đã bị bỏ qua, Lâm Dị cũng không tốn tâm tư để ghi nhớ từng người. Nhưng trong lần khởi động này, thiếu ai lại rất rõ ràng, không chỉ Lâm Dị liếc mắt nhìn ra mà những người khác cũng đã lập tức nhận ra.

A Hào bụ bẫm kia đã không còn nữa.

Trong hai lần khởi động lại lần trước, nguyên nhân khởi động mọi người đều đã rõ như ban ngày, lần này mọi người đều bị tách ra, A Hào xảy ra chuyện gì trở thành vấn đề tràn ngập hoài nghi.

Lâm Dị nhìn Hoa Hoa và bốn nữ sinh cùng A Hào đi về phía trước để thoát khỏi Học viện Tu Thân.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Dị, Tần Châu đã biết kế hoạch trốn thoát của bọn họ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của mấy nữ sinh đều không đẹp, sắc mặt Hoa Hoa thậm chí còn tái nhợt, "Tôi... tôi không biết."

Nói xong, cô lấy tay che mặt, sụp đổ: "Anh ấy lạc khỏi nhóm."

Có lẽ lúc A Hào bị ngã, nếu cô giúp y, A Hào sẽ không phải chết.

Tự trách, sợ hãi, cùng nhiều cảm xúc tiêu cực quét qua cô, Hoa Hoa khóc rống lên: "Lại khởi động... lại khởi động, vừa mới trải qua xong, chẳng lẽ lại phải trải qua lần nữa sao?"

Cảm xúc tiêu cực rất dễ lây lan. Cả nam cả nữ đều không nhịn được mà lau nước mắt. Việc lao ra khỏi ký túc xá khiến tinh thần của bọn họ thêm dũng khí nhưng việc khởi động lại tựa như một mũi kim bạc dễ dàng chọc thủng sự tự tin của họ.

Lâm Dị thực sự sốt ruột, nếu tiếp tục như vậy thì không được, cứ như vậy bọn họ sẽ phải lặp lại rất nhiều lần.

Nhưng Lâm Dị lại không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn Tần Châu.

Tần Châu liếc nhìn đám người, ngoại trừ Lâm Dị, trên mặt những người khác đều gần như tràn đầy ủ rũ, nói: "Một phút điều chỉnh cảm xúc, sau khi điều chỉnh cảm xúc, tôi sẽ thông báo xác suất trốn thoát thành công sau lần khởi động này. "

Con người là vậy, đôi khi trong lòng biết rõ chuyện đó là không thể, nhưng lại vẫn hy vọng người khác sẽ nói là có thể, để bọn họ lay chuyển được điều không thể trong lòng mình.

Lâm Dị nghĩ, Tần Châu có thể giảm tỷ lệ tử vong của đội tuần tra chưa bao giờ là dựa vào vận may.

Một phút sau, mọi người tạm thời kiềm chế cảm xúc suy sụp trong lòng, nhìn Tần Châu đầy mong đợi, chờ đợi Tần Châu tuyên bố xác suất trốn thoát thành công.

Tần Châu nói: "5%."

Khả năng này nhỏ đến mức những người tham gia có thể trực tiếp khẳng định, họ căn bản không thể nào thoát khỏi Học viện Tu Thân.

"Không cần vội." Mọi người còn chưa kịp nản chí, Tần Châu nói: "Đây là lần thứ ba khởi động lại, chúng ta có ba lần thất bại, có thể cộng thêm 3 điểm, hiện tại xác suất trốn thoát thành công là 8%."

Vẫn là một câu trả lời đáng thất vọng, nhưng Tần Châu nhìn bọn họ nói: "Còn có thể thêm."

Mọi người sửng sốt trong giây lát. Xác suất thành công có thể tăng lên khiến họ không còn rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân nữa, nhìn Tần Châu đầy mong đợi.

Tần Châu nhìn về phía Hoa Hoa, Hoa Hoa biết A Hào lạc nhóm, nhưng cô không biết sao A Hào lại như thế này.

Điều này cho thấy A Hào không bị bắt ngay sau khi lạc nhóm mà y còn giãy giụa được một đoạn thời gian.

Hoa Hoa cúi đầu nói: "Anh ấy bị ngã, tôi muốn quay lại kéo anh ấy, A Hào bảo bọn tôi cứ đi đi. Tôi quay đầu thì thấy thứ đó đuổi theo, nên bọn tôi không dám trở lại."

Tần Châu: "Thứ đó?"

Nghĩ tới thứ đang đuổi theo bọn họ, Hoa Hoa không khỏi rùng mình: "Hẳn là... quỷ phải không? Tay chân hình như dính đầy máu, nhìn giống vừa bị tai nạn xe cộ xong."

Cô nói xong lời này, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, Lâm Dị cũng mím môi.

Tần Châu hỏi: "Thứ đó không quan tâm tới A Hào, ngược lại còn đuổi theo các cô?"

Hoa Hoa gật đầu: "Lúc tôi quay đầu thì thấy nó vươn tay vỗ nhẹ vào vai A Hào, sau đó tiếp tục đuổi theo bọn tôi. Tôi không biết bị vỗ như vậy có phải đại biểu cho ký hiệu bị bắt hay không. Chắc là như vậy rồi, chứ A Hào làm sao tự dưng lại chết được?"

Lâm Dị và Tần Châu liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ trong ánh mắt đối phương.

Tần Châu hỏi: "Các cô có bị nó bắt được chưa?"

Hoa Hoa và những nữ sinh khác lắc đầu, có một nữ sinh nhỏ giọng: "Bọn tôi vẫn luôn chạy, cứ chạy rồi lại chạy cho đến khi đến cổng của Học viện Tu Thân. Cũng chính khoảnh khắc bọn tôi nhìn thấy cổng của Học viện Tu Thân, nó liền nổi cơn điên, tôi thiếu chút nữa là bị nó duỗi tay vồ lấy rồi. Lúc sau tầm nhìn đột nhiên tối đen, có ánh sáng lại là bọn tôi đã ở đây."

Những người khác nghe thấy cụm 'Cổng của Học viện Tu Thân' thì hai mắt sáng lên. Có người không nhịn được hỏi: "Cổng? Có người canh gác không?"

"Có một phòng bảo vệ, nhưng không biết bên trong có người hay không." Cô gái nói: "Suýt chút nữa bọn tôi bị đuổi kịp rồi, làm gì có hơi để chú ý tới phòng bảo vệ có người không chứ."

Vì cạnh cổng có phòng bảo vệ, khả năng không có người bên trong là rất thấp.

Ánh sáng trong mắt mọi người lại trở nên ảm đạm.

Tần Châu hỏi: "Còn nhớ vị trí cổng không?"

Có mấy người gật đầu, Hoa Hoa nói: "Hẳn... hẳn là nhớ rõ, bọn tôi chạy theo đường thẳng, không đi lòng vòng nhiều."

Tần Châu nói: "Biết vị trí cổng, có thể tăng lên 5 điểm thành công trong xác suất trốn thoát."

Lâm Dị đáp: "13%."

Tần Châu hỏi: "Những người khác thì sao? Phát hiện được gì?"

Lâm Dị không lập tức mở miệng, cậu chờ người khác nói trước.

Chủ yếu là người tham gia chỉ có mười hai phút ở trong phòng, 12 phút sau tám gã đầu trọc sẽ tiến vào, Lâm Dị sợ người khác không có thời gian báo cáo lại phát hiện lúc trốn khỏi ký túc xá.

Nếu mười hai phút này không nói xong, về sau muốn nói chưa chắc đã có cơ hội.

Người thứ hai lên tiếng là một nam sinh, tên Tiểu Thần.

Lâm Dị nhận ra Tiểu Thần là người Tần Châu chỉ điểm ở nhóm đầu tiên để lao ra khỏi ký túc xá, trấn áp mấy gã đầu trọc.

Tiểu Thần nói: "Ba người bọn tôi chạy về phía nam, cũng có thứ đuổi theo. Chính là... thứ mà Hoa Hoa nói."

Tiểu Thần co rúm người lại một lúc rồi tiếp tục: "Chắc chắn tôi chạy về phía nam của Học viện Tu Thân. Có một ngôi làng ở phía bên kia dòng sông, bọn tôi hướng về phía đó hét lên, hy vọng có người có thể cứu bọn tôi. Sau đó thứ kia cũng nổi điên lên, rồi đột nhiên lao tới, lúc sau bọn tôi đã trở lại nơi này rồi."

Tần Châu cau mày, bên cạnh Học viện Tu Thân có một ngôi làng nghe chừng có vẻ kỳ quái.

Nói rõ thì là, loại tổ chức lòng dạ hiểm độc này sẽ không để cho nhiều người phát hiện ra việc làm của chúng.

Lâm Dị không nhịn được hỏi: "Trong thôn có người không?"

Một nam sinh khác liều mạng gật đầu: "Có có. Tôi hình như nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng thứ đó lao tới nhanh quá. Bọn tôi còn chưa kịp đợi có người ra, nên không thấy gì cả."

Mục đích của mọi người đều là vì trốn thoát nên khả năng nói dối không lớn, nói cách khác, đám người Tiểu Thần thật sự đã nhìn thấy ngôi làng.

Tiểu Thần nói xong, vội vàng hỏi Tần Châu: "Anh, anh Châu... Xác suất thành công có thể tăng lên không?"

Tần Châu đáp: "18%."

Xác suất thành công trốn thoát tăng lên một cách từ từ. Nguyên nhân thì ai nấy đều cũng rõ ràng. Bọn họ biết cổng Học viện Tu Thân ở đâu, nhưng ở cổng lại có một chốt bảo vệ. Bọn họ biết phía nam Học viện Tu Thân có một ngôi làng, nhưng liệu trong làng có người hay không, hay những người trong làng có phải là người của học viện Tu Thân, không ai có thể đảm bảo được.

Người thứ ba lên tiếng cũng là một nam sinh, hồi trượt chân ở đáy hồ được Lâm Dị kéo lên, lúc cậu ta nói cảm ơn có giới thiệu tên A Sơn.

A Sơn là nhóm thứ ba lao ra khỏi ký túc xá, bọn họ đợi nhóm nữ sinh rời đi thì lao ra ngoài, khi sức lực của nhóm đầu tiên về cơ bản đã cạn kiệt, bọn họ sẽ hỗ trợ nhóm nam sinh đầu tiên rời đi. Nhóm đầu tiên bỏ chạy, bọn họ hợp tác để đẩy lùi tám gã đầu trọc và 'đôi mắt'.

Bọn họ không nhiều thời gian để trốn thoát nên phải lẩn trốn.

Học viện Tu Thân không có nhiều nơi để trốn lắm. Một số người trốn trong tòa nhà phía trước, số khác thì trốn trong bãi cỏ của Học viện Tu Thân.

A Sơn nói: "Bọn tôi đi tới tòa nhà phía trước, hình như là tòa số 2."

"Sau khi vào toà 2, bọn tôi tách ra để tránh bị tập kích. Tôi lên tầng ba, vốn là định trốn trong phòng, nhưng phòng tôi chọn lại có động tĩnh nên không dám vào. "

Biết Tần Châu chắc chắn sẽ hỏi động tĩnh gì, A Sơn nói: "Có người đang nói chuyện, tôi nghe thấy một câu 'Phụ huynh đứa trẻ có thường xuyên đến thăm tiến trình cải tạo của đứa trẻ không?'. Sau đó là tiếng trả lời 'Bình thường, chúng tôi không khuyến khích phụ huynh đến thăm con cái. Cuộc sống của bọn trẻ ở đây chắc chắn không tốt bằng cuộc sống khi còn ở nhà. Sự xuất hiện của phụ huynh có thể dễ dàng khiến công sức vất vả của chúng tôi đổ sông đổ bể'. Sau đó người đặt câu hỏi lại hỏi 'Ngài nghĩ sao về hiện tượng những đứa trẻ rời khỏi Học viện Tu Thân sẽ trở nên chán ghét và sợ hãi mình?'. Tôi không biết người kia trả lời như thế nào, tôi nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân nên không dám ở lại lâu."

Mọi người nghe xong, Tần Châu hỏi: "Phỏng vấn? Trong phòng là phóng viên?"

A Sơn gật đầu: "Có lẽ vậy."

Tần Châu nhìn cậu ta một cái, đột nhiên hỏi: "Sao không mở cửa nhờ phóng viên giúp đỡ?"

A Sơn sững sờ một lúc rồi nói: "Tôi làm việc trong lĩnh vực tự truyền thông, có thể coi là một nửa nhà báo. Quyền lực của một phóng viên kỳ thực rất nhỏ. Việc phóng viên làm cùng lắm chỉ là tiết lộ sự thật. Trong xã hội có rất nhiều phóng viên lén lút đưa tin tội ác để rồi bị trả thù."

Lâm Dị biết vì sao Tần Châu đột nhiên hỏi vấn đề này, trong tình huống nguy cấp bị truy đuổi trốn tránh, A Sơn có thể nán lại trước cửa nghe lén, còn có thể kể lại những gì mình đã nghe được trông có vẻ rất khả nghi, hơn nữa không có người thứ hai có thể xác minh nội dung trong những lời cậu ta nói.

Nếu A Sơn thực sự làm trong ngành truyền thông, việc nắm bắt những thông tin mấu chốt trong lời nói và ghi nhớ thông tin chính là những kỹ năng cần thiết của phóng viên. Điều này cũng có thể giải thích tại sao A Sơn có thể ghi nhớ được cuộc đối thoại trong phòng.

Tần Châu hỏi: "Thứ kia xuất hiện không?"

A Sơn lắc đầu: "Không, tôi không thấy."

Lâm Dị nhìn A Sơn.

Cuộc trốn thoát lần này đã giúp cho họ ghép lại được địa hình của Học viện Tu Thân.

Học viện Tu Thân có ba tòa nhà, ký túc xá của họ ở tòa 3, phía trước là tòa 2 và 1. Cổng ở phía trước tòa 1, phía sau tòa 3 là gò mộ.

Bên trái có một con sông, bên kia sông là ngôi làng.

Lâm Dị đoán chừng Tần Châu hẳn là đi về phía bên phải học viện Tu Thân, hẳn là cũng phát hiện được gì đó, nhưng Tần Châu vẫn chưa mở miệng, tạm thời chờ bổ sung.

Mà kể cả Tần Châu không cần nói tình hình bên phải Học Viện Tu Thần, kỳ thực lời kể hiện tại của ba người cộng với quá trình chạy trốn của cậu cũng đủ để khâu lại thành một mảnh tin tức.

Quả thực bọn họ có thể thoát khỏi Học viện Tu Thân, hơn nữa tuyến đường chạy trốn không chỉ có một.

Nhưng mọi tuyến chạy trốn đều ẩn chứa nguy hiểm.

Tuyến A: Chạy về phía cổng nhưng có chốt bảo vệ.

Tuyến B: Chạy về phía núi đằng sau nhưng có gò mộ.

Tuyến C: Chạy về hướng Nam bên trái, có sông chắn ngang.

Tuyến D: Chạy đến Tòa 2 để tìm phóng viên giúp đỡ nhưng quyền lực của phóng viên thấp.

Bốn tuyến chạy trốn, A/B/C, ngoài những khó khăn tương ứng, còn có một điểm phiền toái chung, có thứ sẽ đuổi theo và ngăn cản bọn họ trốn thoát.

Chính là thứ đã bóp cổ Lâm Dị từ phía sau, thứ mà Lâm Dị nhìn thấy khi quay lại cũng giống như miêu tả của Hoa Hoa.

A Sơn nói xong, Lâm Dị cũng kể lại quá trình của mình, theo sau là Tần Châu.

Tần Châu quả nhiên đã đi về phía bắc, nói: "Phía bắc có một căn nhà gỗ, trông có vẻ là phòng tiếp đón phụ huynh được xây dựng đặc biệt. Thứ đó cũng xuất hiện."

Lâm Dị âm thầm bổ sung tuyến E trong lòng: chạy về bên phải/phía bắc, tìm phụ huynh giúp đỡ, nhưng nếu phụ huynh mà giúp đỡ thì ngay từ đầu đã không đưa bọn họ vào đây.

Và tuyến này cũng có phiền toái là bị thứ kia chặn lại.

Sau khi mọi người trình bày xong, xác suất trốn thoát thành công khỏi Học viện Tu Thân đạt tới 30%.

Tần Châu nói: "Hiện tại có 5 lộ tuyến chạy trốn..."

Lâm Dị cũng không ngạc nhiên, Tần Châu và cậu nghĩ cùng một hướng.

Lần khởi động này nhất định Tần Châu sẽ dùng thử tuyến D để chạy trốn, vì tuyến D không có chướng ngại vật.

Có điều tuyến D cũng không hề dễ dàng. Làm cách nào để bọn họ ra khỏi ký túc xá, làm cách nào để đến Tòa 2 và làm cách nào để tiết lộ tín hiệu cầu cứu cho phóng viên đều là những vấn đề nan giải.

Bên tai quả nhiên Lâm Dị nghe được Tần Châu mở miệng, quyết định nhờ phóng viên giúp đỡ, thông qua phóng viên giúp đỡ thoát khỏi Học viện Tu Thân.

Có người hỏi: "Nhưng... nhưng chúng ta đi tìm phóng viên kiểu gì? Chẳng lẽ lại chịu cơn đói rồi lại lao ra ngoài à?"

Mọi người đều biết điều này thực sự rất khó khăn, chưa kể đến cảm giác đói khó chịu như thế nào, A Hào, người phát động cuộc trốn thoát khỏi ký túc xá đã không còn.

Tần Châu nói: "Tìm cơ hội, tuỳ cơ ứng biến."

Sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại, đối với họ mà nói, không phải cơ hội dâng tới cửa thì không gọi là cơ hội.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, lại nhìn những người khác, cuối cùng ánh mắt rơi vào cửa sắt trong phòng.

Mười hai phút trôi qua, tám gã đầu trọc đã tới.

Cạch cạch cạch——

Cánh cửa sắt được mở ra, tám gã đầu trọc lần thứ tư xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lần trước vì im lặng cho nên thoát khỏi việc bị quất bằng roi xương, vì thế hiện tại không ai dám lên tiếng.

"Nam nữ xếp thành hai hàng!"

Gã đầu trọc xăm hình rồng đen xoay tròn lên tiếng, giọng điệu vẫn giống như những lần trước, không có bất kỳ thay đổi nào, chứng tỏ lần này cốt truyện đã chính thức bắt đầu lại.

Lâm Dị nhìn Hắc Long đầu trọc, lại nhìn Thanh Long đầu trọc, rồi lại nhìn Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc.

Lâm Dị không dám nhìn xa hơn, sợ ánh mắt của mình sẽ bị tám gã đầu trọc coi là khiêu khích.

Cậu rời mắt, theo Hắc Long đầu trọc hiệu lệnh xếp hàng, lúc này cậu đứng như cũ, xếp cuối cùng

Khi Thanh Long Đầu trọc dẫn đội ra khỏi phòng, Lâm Dị vẫn đứng tại chỗ, không đi theo đội.

Cậu biết làm thế nào để trốn thoát bằng tuyến D rồi.

Chương 154: Quái vật ngoài trường

Nhìn thấy Lâm Dị đứng tại chỗ mà không đi theo đội, sắc mặt của mấy gã đầu trọc khác đột nhiên dữ tợn, đúng lúc gã Hắc Long đầu trọc đang định mở miệng thì Lâm Dị đã nói trước gã: "Anh định để bọn trẻ nhịn đói ba ngày, như vậy còn chưa đủ, anh còn định dẫn bọn nhỏ tới căng tin..."

Hắc Long đầu trọc sửng sốt. Thấy Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc chuẩn bị giơ roi xương lên, Lâm Dị liếc gã, cậu thực sự không biết làm thế nào để bản thân tỏ ra hung dữ một chút, bắt chước vẻ mặt Tần Châu khiển trách Ngô An nói: "Nếu dám động vào tôi, tôi đảm bảo Khất Xoa Để Nghiệt Bà sẽ trừng trị anh."

Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc của lập tức thu roi lại.

Lâm Dị xoay người đi theo đội, đi được mấy bước lại nhìn về phía bảy gã đầu trọc: "Tôi biết hết tâm tư của mấy anh đó. Nếu không tin, đêm nay cứ đến tìm tôi."

Lâm Dị vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của bảy gã đầu trọc, nhìn thấy biểu cảm của bọn chúng toát ra vẻ tự hỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sợ rồi.

Nếu chúng sợ rồi, Lâm Dị không nhiều lời thêm nữa, tiếp tục đi theo cả đội.

Lúc đi, cậu liếc nhìn về phía trước. Đội ngũ còn chưa đi xa, những lời cậu nói với mấy gã đầu trọc này hẳn đã bị những người tham gia khác nghe thấy, Tần Châu chắc là cũng nghe được rồi.

Cho nên Tần Châu mặc dù không quay đầu lại nhìn cậu, nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp. Dường như hắn đang kìm nén không quay đầu lại, sợ quay lại sẽ gây rắc rối cho Lâm Dị.

Những người khác cũng không dám quay lại nhìn Lâm Dị, có điều họ là sợ roi xương trong tay mấy gã đầu trọc.

Lâm Dị thu ánh mắt, lặng lẽ đi ở cuối hàng.

Đi theo đội được một đoạn, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của bảy gã đầu trọc.

"Lão đại, chuyện này là sao?"

Hắc Long đầu trọc không trả lời, người mở miệng là Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc: "Có chút thần bí."

Hắc Long đầu trọc nhìn thẳng vào bóng lưng Lâm Dị, vừa rồi trong lòng gã đúng thật là mới nghĩ như vậy. Gã chuẩn bị đem mấy cái gai kia đến căng tin để nhìn người khác ăn, nhưng...

Làm sao nó biết được?

Nhớ tới vẻ mặt kiên định của Lâm Dị, Hắc Long đầu trọc không khỏi có chút kinh sợ, nhưng sau đó gã nghĩ lại, nhỡ đâu chỉ là trùng hợp thì sao?

Phải thử lại lần nữa.

"Đi ăn trước." Hắc Long đầu trọc nói.

"Lão đại, mấy cái gai kia thì sao?" Một gã đầu trọc khác hỏi: "Vẫn bỏ đói à?"

Hắc Long đầu trọc vốn muốn dẫn người đến nhà ăn để phạt đứng, gã thoáng thấy Lâm Dị đang xoay người trên hành lang, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ bỏ đói, xem chúng nó nhịn được mấy ngày."

Cả nhóm rẽ dọc hành lang rồi đi xuống căng tin. Lần này bọn họ không thấy có đứa trẻ nào đứng trong căng tin nữa, nhẹ nhàng thở phào.

Lần cuối cùng họ khởi động lại, họ đã tặng màn thầu cho bọn trẻ, dẫn đến một loạt chuyện như nhịn đói rồi chạy khỏi ký túc xá. Nếu lần này mà lũ trẻ vẫn còn ở đây thì bọn họ sẽ lâm vào nan đề, bối rối không biết có nên đưa màn thầu cho chúng hay không. Họ không muốn trải qua cảm giác đói khát kia nữa. Cảm giác đó rất khó chịu, cũng không còn dũng khí để trốn thoát nữa, chỉ có thể đợi người ta chết đói rồi khởi động lại. Nếu không cho thì không thể vượt qua thử thách lương tâm. Bọn trẻ thực sự rất đáng thương. Mọi người đều không đành lòng nhìn chúng chịu đói.

Giờ thì tốt rồi, bọn trẻ không xuất hiện ở căng tin, không nhìn thấy thì không phải chịu sự tra tấn của lương tâm

"Im lặng ăn!"

Thanh Long đầu trọc gầm lên một tiếng trước, còn mấy gã đầu trọc khác phân phát màn thầu cho 25 người còn lại.

Bọn trẻ tuy rằng không xuất hiện ở căng tin, nhưng màn thầu vẫn là màn thầu bọn họ từng thấy, nhưng lần này không có người phàn nàn màn thầu khó nuốt, không cần Tần Châu nói gì, bọn họ tự bẻ màn thầu ra, ăn phần giữa. Sau đó cất phần còn lại của màn thầu đi, sợ sau này phải chịu hoàn cảnh nhịn đói tiếp.

Tần Châu hiện tại không có tâm trạng để ý người khác đang làm gì, đợi mấy gã đầu trọc rời đi, hắn nhìn Lâm Dị.

Lâm Dị không dám nhìn Tần Châu, cậu cúi đầu khều chiếc màn thầu trong tay.

Đổi vai tự hỏi, nếu Tần Châu làm chuyện mạo hiểm mà không thèm nói với cậu thì cậu cũng sẽ lo lắng.

Mà hơn nữa ngay từ đầu ở thế giới này, Tần Châu đã nhiều lần ra lệnh, không cho cậu nổi bật.

Tuy nhiên, mấy gã đầu trọc còn đang ăn cơm uống rượu bên ngoài căng tin, lúc này cậu còn không có cơ hội giải thích tình hình với Tần Châu chứ đừng nói đến cơ hội xin lỗi.

Cậu chỉ có thể tiếp tục cảm thấy tội lỗi, dự định sau này sẽ tìm cơ hội.

Màn thầu nhanh chóng đã ăn xong nhưng tám gã đầu trọc mới uống được nửa ly rượu. Mọi người chỉ có thể ở căng tin mắt to trừng mắt nhỏ.

Lâm Dị thì đau khổ.

Một lúc sau, Thanh Long Đầu Trọc gõ cửa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Đi theo nó, cấm náo loạn."

'Đôi Mắt' tới rồi.

Lâm Dị nhìn vào 'đôi mắt', suy đoán danh tính của 'đôi mắt' chắc là quản lý ký túc xá hoặc thứ gì đó tương tự.

'Đôi Mắt' không đáng sợ như tám gã cường tráng kia, có điều khí chất đáng khinh trên người hắn vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

'Đôi Mắt' đưa họ đến ký túc xá nơi họ bị nhốt lần trước. Bộ dáng của hắn dường như chẳng hứng thú đến mọi người. Chờ 25 người vào ký túc xá, hắn cũng không cảnh báo họ đừng gây rắc rối như mấy gã đầu trọc kia. Hắn chẳng nói chẳng rằng, khoá cửa xong liền rời đi.

Chờ tiếng bước chân của 'Đôi Mắt' ngày càng xa, cuối cùng biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đánh giá thông qua biểu hiện của 'Đôi Mắt', hắn là người xem kịch không quá coi trọng mọi việc. Hơn nữa, hắn còn có một tâm lý biến thái, mong bọn họ sẽ làm gì đó để hắn có thể báo cáo lại mấy gã đầu trọc, thỏa mãn ham muốn xem kịch của hắn.

Bây giờ hắn không nói gì, rất có thể là cố ý làm bọn họ ầm ĩ, sau đó đi mách lẻo.

Mọi người cơ bản đều có thể nhìn ra điểm này, nhưng hành vi của Lâm Dị đã sớm khiến sự hiếu kỳ trong lòng bọn họ bành trướng lên. Lúc này, bọn họ đều nhìn về Lâm Dị, do dự muốn mở miệng hỏi thăm tình huống của Lâm Dị một chút.

Sở dĩ do dự là bọn họ nhìn thấy bầu không khí giữa Tần Châu và Lâm Dị có gì đó không ổn.

Những người khác đều có thể nhìn ra, Lâm Dị tự mình cảm nhận được sự tức giận đến từ Tần Châu.

Lâm Dị căng da đầu chuẩn bị mở miệng, Tần Châu nhìn cậu, nói trước: "Tóm lại, đại khái người ta xăm hình có năm loại tình huống..."

Bị Tần Châu cướp lời, Lâm Dị chỉ có thể cúi đầu.

Tần Châu tiếp tục nhìn cậu, vừa tức lại vừa bất lực.

Hắn nghe thấy tất cả những gì Lâm Dị nói với mấy gã đầu trọc đó, nhanh chóng nhận ra Lâm Dị muốn làm gì.

Hắn hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm thay Lâm Dị đưa cho mọi người một lời giải thích: "Tình huống thứ nhất, hình xăm dùng để che đi hoặc tô điểm vết sẹo trên cơ thể. Tình huống thứ hai, sử dụng hình xăm để tưởng nhớ ai đó, điều gì đó hoặc để chứng minh một cảm xúc nào đó. Tình huống thứ ba là sở thích. Tình huống thứ tư là gia tăng thực lực của bản thân. Tình huống thứ năm là đức tin."

Mọi người chăm chú lắng nghe, một số người thông minh đã phản ứng lại.

Tần Châu nói: "Rất rõ ràng, tám gã đầu trọc đó xăm hình là vì tín ngưỡng."

Tám gã đầu trọc không có sẹo trên cơ thể. Các thiết kế hình xăm dùng để tưởng nhớ ai đó, một điều gì hoặc cảm xúc nhìn chung là giống nhau, nhưng hình xăm trên tám gã đầu trọc thì lại khác nhau.

Mà sở thích thì lại càng không có khả năng.

Những người yêu thích xăm mình sẽ thử đủ các kiểu dáng xăm mình. Nghiêm túc mà nói, hình xăm đen trắng được gọi là hình xăm, mà có sắc thái mới được gọi là xăm mình. Những người yêu thích sẽ không chỉ có hình xăm một màu, họ sẽ thử đủ loại sắc màu rực rỡ xăm mình, mà cả tám gã đầu trọc này chỉ có hình xăm trên cơ thể.

Tình huống thứ tư cũng không thể xảy ra. Trong ấn tượng khuôn mẫu, những người có hình xăm không dễ chọc vào. Mà tám gã đầu trọc này căn bản không cần xăm hình để thể hiện sự hung dữ.

Như vậy còn lại khả năng cuối cùng, là tín ngưỡng.

Hắc Long đầu trọc là rồng đen. Truyền thuyết kể rằng rồng đen là rồng của phương bắc, thuộc về Bắc Hải Long Vương trung linh trạch vương. Nhưng móng rồng chỉ có bốn móng, rồng năm móng là biểu tượng của hoàng đế, người bình thường không thể áp chế được rồng năm móng.

Đầu rồng đen trên người Thanh Long đầu trọc là nằm ở vai phải. Theo truyền thuyết cổ đại, tả Thanh Long hữu Bạch Hổ cư tả phương Thanh Long, nếu xăm rồng xanh trên cơ thể thì phải ở bên trái, nếu không sẽ bị coi là chiếm lãnh thổ của các thần thú khác và gây thêm rắc rối.

Địa Tạng Bồ Tát là một nhân vật điển hình trong Phật giáo. Địa Tạng Bồ Tát trên người đầu trọc là nhắm mắt, nếu trợn mắt, tất nhiên đầu trọc sẽ không trấn được.

Những hình xăm khác trên mấy gã đầu trọc còn lại bao gồm Quan Công, Quan Công kháng đại đao, điểm nhấn là chữ 'kháng'. Mạng không đủ mạnh, không chống chọi được Quan Công, cho nên, hình Quan Công của gã đầu trọc được xăm ở trước ngực thay vì phía sau lưng, như vậy mới giải được chữ 'kháng'.

Còn có xăm Đấu Chiến Thắng Phật,  Tôn Ngộ Không sau chín chín tám mươi mốt nạn được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Ngộ Không còn có danh hiệu khác là 'Tề Thiên Đại Thánh'. Hầu như mọi người không ai không biết Tôn Ngộ Không vì đại náo Thiên Đình nên bị áp chế tới Ngũ Chỉ Sơn. Đầu trọc không phải Như Lai, trấn không được Tôn Ngộ Không, cho nên trên người gã không phải 'Tề Thiên Đại Thánh' mà là 'Đấu Chiến Thắng Phật', ý đồ thay đổi sự thật rằng chỉ có Như Lai mới có thể trấn áp được Tôn Ngộ Không.

Ngoài những hình xăm của mấy gã đầu trọc ở trên, còn có hình xăm Chung Quỳ, Na Tra, vân vân.

Những hình xăm này chứng minh một vấn đề. Tám gã đầu trọc tin vào quỷ thần. Một mặt thì muốn có được sức mạnh của quỷ thần thông qua hình xăm, nhưng mặt khác, chúng cũng sợ bị quỷ thần phản phệ.

Cho nên Lâm Dị giả thần giả quỷ, cậu đặc biệt nhắc đến 'Khất Xoa Để Nghiệt Bà'. 'Khất Xoa Để Nghiệt Bà' là Địa Tạng Bồ Tát, là phiên âm của tiếng Phạn Kṣitigarbha.

Chỉ có những tín đồ chân chính mới biết tới phiên âm của Địa Tạng Bồ Tát trong tiếng Phạn là 'Khất Xoa Để Nghiệt Bà'. Lâm Dị không đề cập đến Địa Tạng Bồ Tát, mà là dùng 'Khất Xoa Để Nghiệt Bà' để kiểm tra mức độ tín ngưỡng của mấy gã đầu trọc đối với quỷ thần.

Lâm Dị đã có đáp án. Mấy gã đầu trọc là tín đồ thành kính của quỷ thần. Cậu chỉ nói phiên âm của Địa Tạng Bồ Tát, đã khiến gã đầu trọc đã từ bỏ việc đánh cậu.

Tần Châu biết rất rõ kế hoạch của Lâm Dị, uy hiếp tám gã đầu trọc này, sau đó lại bắt tám gã đầu trọc tuân theo mệnh lệnh của cậu, như vậy nếu Lâm Dị muốn rời khỏi ký túc xá để tìm phóng viên ở tòa 2 thì cũng không phải vấn đề gì khó khăn nữa.

Thậm chí Lâm Dị còn có thể mở ra nhiều lộ tuyến chạy thoát hơn.

Rất thông minh, là nhóc thiên tài mà Tần Châu biết.

Nhưng nhóc thiên tài lại coi sự việc rất đơn giản, làm sao tám gã đầu trọc kia lại có thể dễ dàng bị lời nói của Lâm Dị hù dọa? Cũng không đúng, Lâm Dị không có khả năng không nghĩ tới điểm này, chỉ là Lâm Dị muốn mạo hiểm thử xem.

Tìm đường chết!

Tần Châu vừa giải thích vừa nhìn Lâm Dị.

"Tám gã đầu trọc vẫn còn đến." Tần Châu nói với Lâm Dị.

Lâm Dị nhẹ nhàng đáp lại.

Là điều chắc chắn, cậu đã nói rồi, tám gã đầu trọc đó nhất định sẽ đến để xác định xem cậu có thật thông quỷ thần hay là giả thần giả quỷ.

Tần Châu không dung cự tuyệt, nói: "Nói với bọn chúng, là tôi..."

Hắn còn chưa nói xong, cửa sổ nhỏ trên cửa sắt ký túc xá đã mở ra, 'Đôi mắt' nhìn vào, sau đó mở cửa, tám gã đầu trọc bước vào.

Mọi người không khỏi lùi lại một bước, tám gã đầu trọc đi thẳng đến trước mặt Lâm Dị.

Bọn chúng vừa uống rượu xong, trên người tản ra mùi rượu khó ngửi.

Tần Châu theo bản năng muốn bảo vệ Lâm Dị, nhưng Lâm Dị lại tự mình di chuyển, cách xa Tần Châu một chút, lại gần Hắc Long đầu trọc một chút.

Hắc Long Đầu trọc nhìn chằm chằm Lâm Dị nói: "Tiểu tử mặt trắng, nói cho tao biết hiện tại tao đang nghĩ gì."

Gã mở ngăn đựng rượu, chỉ vào mình rồi chỉ vào những người khác: "Nói cho tao biết bọn chúng nghĩ gì nữa, nói không đúng, nói sai một câu, lão tử đem mày dìm chết trong hồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro