Chương 188+189: Quái vật 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 188: Quái vật 1-3

Lâm Dị cúi đầu nhìn vảy cá trong tay.

Chiếc vảy cá trong tay nhắc nhở cậu, nhân vật chính ở nơi này là 'Nhân Ngư Tiểu Thư', tuyến chính cậu tìm được không sai, ngoại trừ việc nó không thực tế mà thôi.

Mà vừa nãy cậu từng nghĩ rằng, thế giới Quy Tắc 1-3 tựa như bị ai đó cố tình bóp méo thành một câu chuyện cổ tích đen tối. Là quái vật 0-1 bóp méo nơi này ư? Sau đó, dựa vào chi tiết đen tối mà nó bóp méo, một thế giới Quy Tắc với câu chuyện cổ tích đen tối được tạo ra.

Cho nên, tuyến chính mà cậu tìm được mới phi thực tế, nàng tiên cá quả thực không tồn tại trong thế giới thực.

Bởi vì toàn bộ thế giới Quy Tắc 1-3 chỉ là sự tưởng tượng đơn thuần và bịa đặt trống rỗng của quái vật 0-1 mà thôi.

Trong phán đoán của quái vật 0-1, 'Nhân Ngư Tiểu Thư' là nhân vật chính, chẳng qua là không giống với nhân vật chính trong các thế giới Quy Tắc khác, 'Nhân Ngư Tiểu Thư' là một nhân vật hư cấu.

Trong lòng Lâm Dị run lên một chút, cậu bất an nhìn Tần Châu.

Cảm giác quen thuộc với 'Nhân Ngư Tiểu Thư' trước đây của cậu không phải là ảo giác. Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là cậu thực sự biết... quái vật 0-1 sao?

Tần Châu ôm Lâm Dị vào lòng, dắt cậu qua một bên đường, tránh cho dòng người đi tới chỗ bọn họ đứng bị tách ra.

"Quản Gia 3011 nói, ông chủ của Bất Dạ Thành không khuyến khích vận động nhiều người. Cặp đôi có thể ở phòng nhiều người, bạn bè có thể ở phòng nhiều người, người thân cũng có thể ở phòng nhiều người. Rõ ràng ông chủ của Bất Dạ Thành bài xích với tất cả mọi tình cảm. Thứ mà tôi cầm cố..." Tần Châu hít một hơi, nói: "Cầm cố được 300 vạn vàng, tình yêu có thể cầm cố mà lại còn có giá trị cao, rõ ràng ông chủ Bất Dạ Thành một mặt thì khinh thường tình yêu, mặt khác lại quý trọng nó. Thế giới Quy Tắc này quả thực tràn ngập cảm xúc cá nhân mãnh liệt của ông chủ Bất Dạ Thành."

Tần Châu không biết Lâm Dị điều mà Lâm Dị bối rối là do cậu cảm thấy 'Nhân Ngư Tiểu Thư' quen thuộc, hắn chỉ cho rằng Lâm Dị nghe được con số 0-1 mà thấy không thoải mái, liền an ủi cậu: "Nhưng độ tồn tại của ông chủ Bất Dạ Thành rất thấp, tuyến chính cũng không liên quan gì tới hắn ta. Tuyến chính bị cổ tích hoá, có thể cho rằng quái vật 0-1 đã đem chuyện xưa hắc hoá, dù sao nàng tiên cá cũng không tồn tại ở thế giới thực. Thế giới Quy Tắc 1-3 là thế giới tưởng tượng do quái vật 0-1 sáng tạo ra, nơi này không phải thế giới Quy Tắc 0-1 thực sự, vẫn là thế giới Quy Tắc 1-3."

Chẳng qua, ở trong thế giới Quy Tắc 1-3 lại xuất hiện quái vật 0-1 mà thôi.

Lâm Dị lắng nghe.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích được tất cả những mâu thuẫn mà họ có được trước mắt.

Tần Châu cùng chung suy nghĩ với cậu.

Lâm Dị mở miệng nói: "Đàn anh, trước đây em không để trong lòng nên không nói cho anh, nhưng em cảm thấy 'Nhân Ngư Tiểu Thư' rất quen thuộc." Cậu căng thẳng khoa tay múa chân: "Không chỉ là quen thuộc, mà dường như em từng gặp cô ấy ở đâu rồi, 'Nhân Ngư Tiểu Thư' là nhân vật chính hư cấu, mà em lại cảm thấy một nhân vật do quái vật 0-1 tạo ra rất quen thuộc, em..."

Tần Châu ngắt lời: "Hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán, cảm thấy quen thuộc cũng không nói lên điều gì. Nhóc thiên tài, em đừng nghĩ nhiều."

Hắn duỗi tay về phía Lâm Dị: "Đừng sợ, tôi giúp em tìm đáp án."

Lâm Dị nhìn bàn tay trước mặt, cậu thu hồi nỗi lo lắng của mình lại, đưa tay ra.

Tần Châu nắm lấy tay cậu.

Nút bịt tai đã tìm được, hai người đi về Bất Dạ Thành, bằng không nếu hoàng tử phát hiện nút bịt tai đã biến mất, bọn họ sẽ gặp phải rắc rối.

Trên đường trở lại Bất Dạ Thành, Lâm Dị không nhịn được nói với Tần Châu: "Đàn anh, lát nữa em muốn đi xem ông chủ của Bất Dạ Thành. Em muốn xác nhận ông chủ Bất Dạ Thành có phải quái vật 0-1 hay không."

Tần Châu nói: "Ừm."

Thông qua kiểm tra của người gác cửa, hai người bọn họ trở về Bất Dạ Thành.

Về lại Bất Dạ Thành, hai người đi thẳng lên tầng bảy của Bất Dạ Thành. Lâm Dị đi xếp hàng, cậu đưa nút bịt tai xương cá trong tay cho Tần Châu. Xác định Tần Châu đã đeo nó vào, lúc này cậu mới đi xếp hàng.

Trong lòng cậu hiện tại cực kì muốn xác nhận xem ông chủ Bất Dạ Thành liệu có phải quái vật 0-1 hay không, sẽ không bị nhân ngư ngâm xướng mê hoặc đi đánh bạc. Tần Châu hẳn là không rồi, Lâm Dị biết Tần Châu chắc chắn muốn chuộc lại tình cảm của cậu. Không chỉ có vậy, Tần Châu còn muốn có thêm thật nhiều tiền để giúp cậu thoát khỏi thân phận nô lệ.

Xếp hàng một lúc, Lâm Dị trả phí dịch vụ 200 vàng, bước vào phòng giao dịch trông giống như một văn phòng.

Cậu nhìn thấy ông chủ Bất Dạ Thành đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía cậu: "Khách đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cậu muốn giao dịch thứ gì?"

Lâm Dị nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này." Cuối cùng cậu còn bổ sung: "Rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3."

Ông chủ Bất Dạ Thành không quay đầu lại: "Một trăm triệu một ngàn vàng, cậu đưa tiền, tôi đưa cậu rời đi."

Lâm Dị chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông chủ Bất Dạ Thành: "Rời khỏi có nghĩa là trở về trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, hay là quay trở lại thế giới thực."

Ông chủ Bất Dạ Thành cười: "Có lẽ quý khách vẫn còn vấn đề khác muốn hỏi tôi. Nói bóng nói gió với tôi cũng vô dụng thôi."

"Có điều, cũng không phải là tôi không thể trả lời, chẳng qua cái giá để tôi trả lời thực sự rất đắt đó."

Lâm Dị hít sâu một hơi: "Bao nhiêu?"

"Thông thường, nếu trả lời vấn đề có hoặc không, sẽ thu cậu phí 20 vạn vàng một câu hỏi. Nếu không phải câu hỏi có hoặc không, mỗi câu hỏi thu 50 vạn vàng cho một câu trả lời đơn giản, 100 vạn vàng cho một câu trả lời chi tiết."

Lâm Dị nói: "Tôi ra ngoài thương lượng với người khác trước đã."

Ông chủ Bất Dạ Thành ngừng cười, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Ồ."

Lâm Dị xoay người rời đi, sau lưng vang lên giọng nói của ông chủ Bất Dạ Thành: "Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cậu muốn vào lại đây thì phải trả thêm phí 200 vàng."

Lâm Dị tiếp tục đi ra ngoài, ông chủ Bất Dạ Thành quay người lại, vẻ mặt khó chịu nhìn bóng dáng Lâm Dị, theo sau là một chân đạp đổ bình hoa.

Lâm Dị chạy đi tìm Tần Châu đang canh gác bên ngoài, kể lại cho Tần Châu chuyện này: "Đàn anh ơi, em tiêu tiền để hỏi ông chủ Bất Dạ Thành một câu hỏi được không anh?"

Tần Châu chỉ vào nút bịt tai xương cá trong tai.

Lâm Dị cảm kích nói: "Cảm ơn đàn anh!"

Cậu hiểu ý của Tần Châu, Tần Châu cho cậu tuỳ ý hỏi. Nếu vàng không đủ, hiện tại hắn đã nút bịt tai xương cá, có thể tới Nhân Ngư Thính thắng vì Lâm Dị.

Lâm Dị lại xếp hàng một lần, trả tiền một lần.

Ông chủ Bất Dạ Thành đang ngồi trên ghế, vẫn quay lưng về phía cậu giống với lần trước Lâm Dị tiến vào. "Quý khách muốn giao dịch gì với tôi?"

Lâm Dị nói: "Lâm Quyến là từ chỗ này của anh rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 sao?"

Ông chủ Bất Dạ Thành cười: "Vậy mà lại là câu hỏi này, đúng vậy đó."

Lâm Dị đáp: "Tôi không cần anh trả lời đúng hay không, tôi cần một câu trả lời đơn giản."

"Được thôi." Ông chủ Bất Dạ Thành nói: "Lâm Quyến ấy à, tôi vẫn nhớ rõ anh ta. Anh ta là người đầu tiên tìm tới tôi giao dịch trở về thế giới thực. Anh ta tiết kiệm được 100 triệu vàng trong hơn mười năm. Tiết kiệm đủ tiền xong thì đến gặp tôi, tôi ngơ ra một lúc luôn ấy. Nhưng mà thi thể anh ta bị thiêu mất rồi, tôi thấy anh ta cực khổ tích góp tiền nhiều như vậy nên ra tay giúp một phen. Cũng xem như tôi là người tốt mà, nhỉ?"

Lâm Dị hỏi: "Anh giúp Lâm Quyến đắp nặn một cơ thể, tạo dựng lại một gia đình?"

Ông chủ Bất Dạ Thành đáp: "Xin lỗi, cái này thì lại thuộc đáp án chi tiết rồi. Muốn biết thì thêm tiền."

Một lúc sau, ông chủ Bất Dạ Thành hỏi: "Không thêm tiền? Còn giao dịch nào khác à? Nếu không có, tôi rất mong đợi lần ghé thăm tiếp theo của quý khách."

Lâm Dị đi ra ngoài, vừa tới cửa, cậu đột nhiên quay đầu lại.

Ông chủ Bất Dạ Thành vẫn quay lưng về phía cậu, nhưng đã phát hiện Lâm Dị đánh bất ngờ: "Muốn thấy khuôn mặt tôi cũng có thể, chỉ cần trả tiền."

Lâm Dị đáp: "Tôi biết rồi."

Sau đó cậu xoay người bước ra ngoài.

Trợ lý của ông chủ đang muốn gọi khách hàng tiếp theo vào, ông chủ Bất Dạ Thành nói: "Không thấy ta đang mất hứng hay sao mà còn kêu ta tiếp khách? Bất Dạ Thành thiếu chút tiền này à?"

Cả người trợ lý run rẩy, một câu xin tha còn không kịp nói, lập tức bị biến thành bột đen.

Ông chủ Bất Dạ Thành xoay ghế, cởi mũ ra, gương mặt vô cảm nhìn về hướng Lâm Dị rời đi.

Lâm Dị vội vàng chạy về phía Tần Châu: "Đàn anh!"

Tần Châu nói: "Trở về phòng rồi nói."

Lâm Dị gật đầu.

Phòng 5005 như cũ.

Lâm Dị nói với Tần Châu: "Đàn anh, em chắc chắn ông chủ Bất Dạ Thành chính là quái vật 0-1."

Đây là mục đích chính của việc đi đến phòng giao dịch bên phải, nhưng đáp án nhận lại không chỉ có một, chỉ cần đối chiếu câu trả lời của ông chủ Bất Dạ Thành với suy đoán trong lòng cậu, cũng đủ để chứng minh ông chủ Bất Dạ Thành là quái vật 0-1.

Cậu cũng nói lại với Tần Châu đáp án cậu nhận được từ quái vật 0-1: "Tuyến thời gian có thể đối chiếu. Tốc độ dòng chảy thời gian trong thế giới Quy Tắc 1-3 hẳn là không khác biệt mấy so với thế giới thực. Khi Lâm Quyến ở trong thế giới Quy Tắc 1-3 tích góp đủ tiền cũng đã là hơn mười năm sau, lúc này cơ thể của Lâm Quyến không còn tồn tại nữa, cũng không có cách nào để hồi sinh chết đi sống lại, cho nên quái vật 0-1 dựa vào giao dịch tạo cho Lâm Quyến một thân phận, trở thành cha em. Thời điểm đó cũng không cách biệt mấy với lúc Sầm Tiềm muốn giữ Viên Viện ở lại. Quái vật 0-1 nhân tiện trừng phạt Sầm Tiềm, đưa Viên Viện ra khỏi thế giới Quy Tắc 4-4, trở thành mẹ em. Còn em..."

Nói tới chính mình, Lâm Dị dừng lại mấy giây, đang định nói tiếp, Tần Châu ngăn cản cậu, giúp cậu nhảy chủ đề, nói: "Đàn anh Lục đã nghiên cứu giả thuyết 0-1 nhiều năm, không thể nào lại không phát hiện ra thân phận thực sự của ông chủ Bất Dạ Thành. Trong quá trình Lâm Quyến tích góp tiền, đàn anh Lục và Lâm Quyến quen biết nhau. Lúc đó đàn anh Lục vẫn chưa đánh mất chính mình, thời điểm đàn anh Lục biết tin Lâm Quyến chuẩn bị rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, có lẽ anh ta đã nhờ Lâm Quyến nói tin tức ông chủ Bất Dạ Thành chính là quái vật 0-1 ra ngoài."

Mà Lâm Quyến đáp ứng rồi.

Thế nhưng, những người không thuộc trường Đại học Kỹ thuật Phi tất nhiên sẽ không nhớ tới trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, cho nên ông đặt tên cho đứa con trai tự dưng lòi ra của mình là Lâm Dị, đồng âm với 01, hoàn thành gửi gắm của Lục Tiến, đưa tin tức về 0-1 nói ra ngoài.

Lâm Dị nhìn Tần Châu: "Em có cùng suy nghĩ với đàn anh, nhưng mà..."

Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi, muốn chứng thực, vẫn cần phải tìm Lục Tiến.

Chương 189: Quái vật 1-3

Mặc dù bọn họ vẫn còn dư lại gần 50 vạn vàng, nhưng kỳ thực những nơi cần tiêu tiền đã quá nhiều.

Hơn nữa, Lâm Dị biết Tần Châu lo lắng việc chuộc thân của cậu, cứ tiêu vàng như vậy sẽ chỉ khiến Tần Châu cảm thấy hy vọng càng ngày càng trở nên xa vời, Lâm Dị chủ động nói: "Đàn anh, đàn anh Lục lần trước có nói anh ấy ở hành lang tầng ba hoặc bốn để nghỉ ngơi. Bọn mình đi tìm thử ở đó trước đi anh. Nếu thực sự không tìm được thì mới tiêu tiền nhờ quản gia 5005 đi tìm đàn anh Lục."

Tần Châu nhìn cậu, Lâm Dị kéo Tần Châu ra ngoài.

Hai người đi đến hành lang. Nơi này có quá nhiều người, muốn tìm một người không phải điều dễ dàng gì.

Lục Tiến vẫn chưa tìm được, nhưng Lâm Dị lại bị một âm thanh quen thuộc hấp dẫn chú ý.

"Đây là địa bàn của anh à? Mắc đếu gì không cho lão tử ngủ hả? Lão tử muốn ngủ đấy, đánh nhau một trận đi, dù sao giờ ông đây cũng bất cần đời rồi."

Lâm Dị sửng sốt, cùng Tần Châu bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi xuống mấy bậc thang.

Sau đó nhìn thấy Trình Dương.

Trình Dương vung nắm đấm, nhưng vẻ mặt Nhậm Lê nghiêm nghị ngăn cản cậu ta, thấp giọng uy hiếp Trình Dương: "Không thể công kích NPC."

Trình Dương nói: "Tôi mẹ nó đếch quan..."

Lâm Dị lập tức nói: "Anh Trình Dương!"

Nắm đấm của Trình Dương trong không khí chợt cứng đờ, cậu ta thuận theo tiếng động nhìn về phía Lâm Dị, nhìn Lâm Dị, lại nhìn Tần Châu bên cạnh Lâm Dị, sau đó quay đầu hỏi Nhậm Lê: "Khối băng, tôi hoa mắt rồi à? Sao tôi lại nhìn thấy anh Lâm Dị ấy nhể?"

Nhậm Lê nói: "Không hoa mắt."

"Là Lâm Dị và chủ tịch Tần."

Lồng ngực Trình Dương phập phồng vài cái, đột nhiên lao về phía Lâm Dị, ôm chặt Lâm Dị: "Con mẹ luôn... anh còn sống à? Tôi... bọn họ đều nói... anh.... Ư oa ô a..."

Nhậm Lê đi theo bịt miệng Trình Dương lại.

Tần Châu nói: "Theo tôi."

Nhậm Lê: "Được."

Sự xuất hiện của Trình Dương và Nhậm Lê tạm dừng việc tìm kiếm Lục Tiến của Lâm Dị và Tần Châu. Trở lại phòng 5005, Tần Châu vẫn trả 200 vàng để nhờ quản gia 5005 đi tìm Lục Tiến.

Sau đó hắn xoay người nhìn Trình Dương và Nhậm Lê.

Nhậm Lê chủ động nói: "Cơ thể Lâm Dị xuất hiện tử vong chiếu rọi——"

Trong lòng Lâm Dị thắt lại một chút, tuy cậu đã đoán được nhưng khi Nhậm Lê nói ra sự thật vẫn khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Cậu trộm nhìn Tần Châu, đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt Tần Châu khó coi đến vậy.

Tin Lâm Dị tử vong truyền ra, Nhậm Lê cũng có nghe ngóng được.

Anh đi tìm Âu Oánh, Âu Oánh nói: "Đợi Trình Dương, em ấy sắp đến rồi."

Những lời này có ý gì, Nhậm Lê đã hiểu. Anh nói: "Lâm Dị, em ấy..."

Nhậm Lê vốn là người không nói nhiều, hiện tại lại càng không biết nên nói gì.

Một lúc sau Trình Dương đến, Trình Dương trong điện thoại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Âu Oánh bèn chạy vọt đến văn phòng Hội Sinh Viên: "Đàn chị Âu Oánh, anh Lâm Dị, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không?"

Âu Oánh nói: "Xin lỗi."

"Đàn chị Âu Oánh, sao chị lại xin lỗi em?" Trình Dương xoa xoa mặt, bắt đầu lau nước mắt còn xót lại trên đường đi tới đây, nói: "Có phải anh Lâm Dị xảy ra chuyện rồi không?"

Âu Oánh im lặng.

Nhậm Lê cũng trầm mặc.

Trình Dương quay đầu nhìn Nhậm Lê, nắm lấy cánh tay Nhậm Lê: "Anh Nhậm Lê, anh Lâm Dị làm sao vậy? Nếu anh không trực tiếp nói, em sợ em nghĩ lung tung mất."

Nhậm Lê nói: "Như cậu nghĩ mà thôi."

Trình Dương bỗng nhiên cao giọng: "Em nghĩ là anh Lâm Dị chết rồi! Là như em nghĩ sao? Phải không!"

Nhậm Lê nói: "Đúng vậy."

Âu Oánh lập tức nói: "Nhậm Lê!"

Cách thông báo tin dữ của Nhậm Lê quá trực tiếp.

Nhậm Lê để Trình Dương ôm chặt anh, nói: "Trình Dương, xin lỗi."

"Anh cũng đừng xin lỗi em." Trình Dương nói: "Em không tin, trừ khi em nhìn thấy thi thể của anh Lâm Dị."

Sau đó, Trình Dương và Nhậm Lê ở trong nhà xác nhìn thấy Lâm Dị.

Trình Dương gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dị, trong đầu hiện lên những khoảnh khắc ở chung với Lâm Dị. Nhiều lần suýt chết đều là Lâm Dị cứu cậu ta, kết quả quay đầu, Lâm Dị không còn nữa?

Bản thân vẫn sống, nhưng Lâm Dị lại không còn nữa rồi?

Trình Dương cảm thấy như vậy thực sự không công bằng, không nên như vậy.

Lần đầu tiên cậu ta nhào vào, Nhậm Lê cũng không ngăn cản, cho đến khi Trình Dương bắt đầu kéo thi thể Lâm Dị, trên tay dính đầy máu: "Anh Lâm Dị, đứng dậy, người anh em này tới thay anh nằm ở đây! Anh mau dậy đi, tôi chỉ cho anh ba giây thôi đấy, không thì tôi đổi ý không làm đâu!"

"Anh Lâm Dị! Mau đứng dậy, hai ta đổi chỗ! Anh tiếp tục sống, tôi thay anh chết!"

Âu Oánh xoay người, không tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này nữa, chỉ có Nhậm Lê nhìn thẳng vào Trình Dương.

Anh nghĩ tới thời điểm anh trai mình tử vong, anh cũng có suy nghĩ giống như Trình Dương. Anh trai có tính cách trái ngược với anh, mọi người xung quanh thích anh trai hơn nhiều, nhưng kỳ lạ là tại sao một người anh trai nghe lời như vậy lại bị cuốn vào thế giới Quy Tắc, còn anh thì vẫn ở lại nơi này?

Có điều anh và Trình Dương không phải đều có suy nghĩ giống nhau, anh rất lý trí, biết rằng người chết sẽ không thể sống lại được, cho dù anh có tình nguyện trao đổi sinh tử, cũng không ai có thể thỏa mãn anh, cho nên anh đã bất chấp không kể ngày đêm tiếp nhận nhiệm vụ.

Nhậm Lê cảm thấy suy nghĩ của Trình Dương đang lâm vào lạc lối, trao đổi cũng vô dụng. Anh tiến lên ngăn cản Trình Dương, không cho Trình Dương kéo Lâm Dị nữa: "Không đổi được, người còn sống chỉ có thể --"

"Anh nói nhảm cái gì vậy!" Trình Dương đẩy Nhậm Lê ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh căn bản không hiểu được tâm trạng của tôi. Anh cho rằng ai cũng lạnh nhạt giống anh sao!"

Nước mũi nước miếng Trình Dương dầm dề, Nhậm Lê nhìn cậu ta.

Trình Dương nói: "Anh chỉ là một khối băng mà thôi, mẹ nó tôi từ sớm đã khó chịu với anh rồi! Bảo sao không ai thích anh! Chỉ có Lâm Dị nguyện ý làm cộng sự với anh mà thôi, hiện tại Lâm Dị không còn nữa rồi! Không còn nữa! Anh xem còn ai chịu làm cộng sự với anh nữa không!"

Nhâm Lê không nói gì.

"Nhậm Lê." Âu Oánh mở miệng: "Chúng ta ra ngoài đi, để Trình Dương yên tĩnh một lát."

Nhậm Lê theo Âu Oánh ra ngoài nhà xác, Âu Oánh nói: "Trình Dương đang bị kích động, đừng quá để tâm lời em ấy nói."

Nhậm Lê nói: "Em biết."

Nhưng kỳ thực, Trình Dương nói đúng, anh không có cộng sự.

Cũng có chỗ không đúng, Lâm Dị không còn, anh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Điện thoại Âu Oánh vang lên, Âu Oánh đi nghe điện thoại. Bây giờ mọi việc của Hội Sinh Viên đều dồn vào Âu Oánh. Sau khi Âu Oánh đi nghe điện thoại, Nhậm Lê nói: "Chị Âu Oánh, em có thể đợi cậu ấy."

Âu Oánh vẫn rất yên tâm về Nhậm Lê, cô nhìn vào nhà xác, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trình Dương từ bên trong truyền ra: "Được rồi, Trình Dương giao lại cho em. Quan hệ của em ấy với Lâm Dị rất tốt, chắc chắn không thể tiếp nhận được chuyện này chỉ trong chốc lát được. Mấy ngày này em ở cạnh em ấy, đừng để em ấy xảy ra chuyện."

Nhậm Lê gật đầu: "Vâng."

Âu Oánh: "Cảm ơn."

Một hai ngày sau Nhậm Lê đều ở lại với Trình Dương, mặc dù Trình Dương liên tục bảo anh cút đi. Nhậm Lê vẫn đi theo Trình Dương, đến buổi tối, anh ngồi canh cửa phòng ngủ Trình Dương cả đêm.

Buổi sáng, Nhậm Lê đến căng tin mua bữa sáng cho Trình Dương, mua xong, anh quay về gõ cửa.

Bình thường Trình Dương sẽ kêu anh đi, nhưng lần này trong phòng lại không có động tĩnh gì.

Nhậm Lê cảm thấy có gì đó không ổn, gõ cửa hai lần vẫn không có phản hồi, anh một chân đá văng cánh cửa.

Sau đó ngửi thấy mùi mặn trong phòng ngủ.

Và rồi anh với Trình Dương xuất hiện ở chỗ này, thông qua kiểm tra của người gác cửa, Nhậm Lê biết tới sự tồn tại của phòng cầm đồ. Cũng giống như Tần Châu và Lâm Dị lúc mới tới đây, Nhậm Lê không dám đảm bảo có tiền là quy tắc tử vong hay không có tiền mới là quy tắc tử vong, anh cầm cố một con mắt.

Một con mắt mới 50 vàng, Nhậm Lê căn cứ vào lời nhắc nhở của nữ nhân viên thang máy, tìm đến hành lang, dự định cùng Trình Dương ở hành lang ứng phó tạm một đêm, đợi đến rạng sáng ngày mai xem tình hình như thế nào.

Tần Châu nói: "Không có ban ngày."

Lâm Dị lấy ra một ít vàng, yêu cầu Trình Dương mang theo. May mà cậu và Tần Châu đi đến hành lang, nếu không Trình Dương đã bị những người đó bắt đi coi như nô lệ để buôn bán rồi.

Nhậm Lê nhìn động tác của Lâm Dị, hỏi: "Chủ tịch, chuyện này là sao?"

Lâm Dị quyết định tự mình nói ra tất cả mọi chuyện, ngoài tình huống trong Bất Dạ Thành, còn có bản thân cậu.

Nói xong, Trình Dương và Nhậm Lê đều trầm mặc một lát.

Một lúc sau, Trình Dương mới thu hồi quai hàm kinh ngạc nói: "Đệt moẹ, thân thế anh khủng vậy à, không hổ là huynh đệ của tôi."

Lâm Dị cẩn thận thăm dò: "Anh Trình Dương, anh thực sự nghĩ vậy ư?"

"Đương nhiên rồi!" Trình Dương nói: "Sành điệu mà!"

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, chắc là quản gia phòng 5005 đã tìm thấy Lục Tiến.

Tần Châu đi mở cửa, ngoài phòng chỉ có quản gia5005, hắn xin lỗi Tần Châu: "Xin lỗi, người ngài muốn tìm đã tử vong."

Tần Châu dừng một chút: "Đã biết."

Đóng cửa.

Trong phòng ba người nhìn Tần Châu, Trình Dương nói: "Đờ mờ, đàn anh Lục cũng không còn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lục Tiến tử vong vào lúc này khiến ba người còn lại ngoại trừ Trình Dương đều đã hiểu ra gì đó.

Sở dĩ quái vật 0-1 đuổi Lâm Quyến đi không phải vì Lâm Quyến đã tích góp đủ một trăm triệu một ngàn vàng. Cho dù thi thể của Lâm Quyến sớm đã biến mất từ ​​lâu, quái vật 0-1 cũng không cần thiết phải chế tạo lại một cơ thể cho Lâm Quyến, huống chi là xây dựng một gia đình ba người hạnh phúc cho Lâm Quyến. Đây đều là những dịch vụ ngoài giao dịch, nếu quái vật 0-1 tốt bụng như vậy thì hà tất gì phải thêm tác dụng phụ là gia hạn thời gian, để cho Lâm Quyến sinh sống ở thế giới thực trong hơn mười năm rồi dần dần bị quái vật hoá.

Nhậm Lê nói: "Chủ tịch, tôi cho rằng lý do này tạm thời có thể gác sang một bên."

Anh nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là chuộc lại thân thể của Lâm Dị, chuộc lại tình cảm mà anh đã cầm cố."

Trình Dương gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, phòng giao dịch bên phải cái gì mà chả giao dịch được. Chúng ta có thể đến Nhân Ngư Thính kiếm tiền, sau đó để quái vật 0-1 hồi sinh anh Lâm Dị."

Nghe thấy lời Nhậm Lê và Trình Dương nói, trong lòng Lâm Dị nhảy lên một chút, cậu luôn lo rằng Nhậm Lê và Trình Dương sẽ đề cập đến chuyện này. Cậu nhanh chóng mở miệng phủ quyết: "Tuyến chính đã tìm ra. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra quái vật 1-3."

Bất Dạ Thành tồn tại quá nhiều quy tắc tử vong, bây giờ Tần Châu, Trình Dương, Nhậm Lê đều ở nơi này, đối với Lâm Dị mà nói, phí thời gian đi tiết kiệm căn bản không thể nào tích góp đủ 300 vạn vàng trong vòng bảy ngày. Vẫn là để những người cậu quan tâm bình an rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 quan trọng hơn.

"Tìm quái vật 103 để phục bàn xong, anh có thể ra ngoài với bọn tôi được không?" Trình Dương hỏi.

Lâm Dị trầm mặc một lát.

"Cho nên anh Lâm Dị à, anh nói phê cần cái gì thế?" Trình Dương nói: "Tìm quái vật 1-3 nào có quan trọng bằng hai điều mà khối băng nói."

Thấy Lâm Dị không nói gì, Trình Dương đi hỏi Tần Châu: "Chủ tịch Tần, anh nói cho anh Lâm Dị xem có đúng không? Hiện tại chúng ta có bốn người, bốn người tiết kiệm còn không đủ à?"

Tần Châu nhìn Lâm Dị.

Trình Dương sốt ruột: "Khối băng, giải thích cho anh Lâm Dị đi." Trình Dương nhìn Lâm Dị: "Nếu bọn tôi đi rồi thì một mình anh phải làm sao chứ? Chẳng lẽ anh thực sự định để tình yêu của mình cứ thế rời đi à? Hay là ở lại nơi này nghỉ ngơi mười mấy năm. Ngộ nhỡ quái vật 0-1 tăng giá thì sao? Từ một trăm triệu một ngàn vàng lên tới 1 tỷ? Anh lẻ loi hiu quạnh ở lại đây như vậy thì phải làm sao chứ?"

Nhậm Lê nói: "Tìm quái vật 1-3 không quan trọng, hai việc này quan trọng hơn."

Lâm Dị có chút nóng nảy, lần trước cậu đã cố gắng thuyết phục Tần Châu đừng nghĩ đến 300 vạn vàng nữa. Cậu sợ Trình Dương và Nhậm Lê sẽ phóng đại hy vọng trong lòng Tần Châu. Thực ra cũng không thể xem là hy vọng được, bởi vì muốn hoàn thành hai việc này trong khoảng thời gian ngắn căn bản là điều không thể.

Cậu nhấn mạnh: "Tìm quái vật 1-3 quan trọng hơn hai việc này!"

Tuy không thể chuộc lại tình cảm của mình với Tần Châu, nhưng cậu có thể dùng bút viết viết ra tình yêu của mình với Tần Châu, không cho bản thân quên đi Tần Châu.

Cơ thể cậu đã xuất hiện tử vong chiếu rọi, cậu có thể học Lâm Quyến, dành hơn mười năm tiết kiệm. Một ngày nào đó cậu có thể tiết kiệm đủ tiền rời khỏi nơi này.

Cuối cùng Tần Châu cũng mở miệng: "Nơi này là thế giới Quy Tắc trong ảo tưởng của quái vật 0-1, không nhất thiết phải có quái vật 1-3. Tuy vẫn chưa chắc chắn ông chủ của Bất Dạ Thành có phải quái vật 0-1 hay không, nhưng tôi không cho rằng biện pháp rời khỏi nơi này là tìm quái vật 0-1 phục bàn ở thế giới Quy Tắc 1-3. Manh mối có quá ít, trước tiên có thể tiết kiệm tiền sau đó..."

"Đàn anh, anh biết rất rõ mà." Lâm Dị không nhìn vẻ mặt của ai cả, mở lời: "Đây vẫn là thế giới Quy Tắc 1-3. Dựa theo quy tắc dĩ vãng, người tham gia chỉ cần tìm được quái vật rồi phục bàn là có thể rời đi. Các quái vật khác tuân thủ theo quy tắc này bởi vì nó là quy tắc do quái vật 0-1 chế định, chúng không dám vi phạm nên mới không cam lòng mà phải thả con mồi trong thế giới của mình ra. Quy tắc do chính bản thân quái vật 0-1 chế định, có lẽ bản thân nó cũng không phá vỡ được, nếu chính nó còn không tuân thủ và làm gương thì làm sao có thể khiến hàng trăm con quái vật trong trường tuân theo chứ? Vì nó có thể tạo ra thế giới Quy Tắc 1-3 cho nên nó cũng phải có khả năng tạo ra quái vật 1-3. Chỉ cần chúng ta tìm thấy quái vật 1-3, phục bàn xong là có thể rời đi được rồi."

Lâm Dị tiếp tục: "Quái vật 1-3 tất nhiên là bám vào một trong số những người tham gia từ khi thế giới Quy Tắc 1-3 mở ra, cho nên hẳn là nó ẩn náu trong nhóm người đầu tiên tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3. Mặc dù thế giới Quy Tắc 1-3 kể từ khi bắt đầu vẫn chưa từng dừng lại, nhưng thời gian nhiều nhất là không vượt quá 50 năm, đây là thời gian tồn tại của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Nhóm người tham gia đầu tiên lúc ấy hẳn vẫn là sinh viên năm nhất, tuổi tác di động khoảng 18 – 19 tuổi, tính thêm 50 năm, nhiều nhất là 70 tuổi. Dựa vào tuổi thọ của con người, người tham gia bị quái vật 1-3 lựa chọn nhất định còn sống. Cho nên quái vật 1-3 không nhất thiết phải chọn người tiếp theo để bám vì đó là điều không cần thiết."

Nhậm Lê liếc nhìn Tần Châu, lúc Lâm Dị nói chuyện, ánh mắt Tần Châu vẫn luôn nhìn về Lâm Dị.

Thật lâu sau, Tần Châu mới mở miệng: "Người 60-70 tuổi trong Bất Dạ Thành không ít."

Lâm Dị nhìn Tần Châu nói: "Đàn anh, em biết. Chúng ta có thể đi đến phòng giao dịch bên phải để lấy danh sách của nhóm người tham gia đầu tiên, sau đó trả tiền cho quản gia đi tìm những người có trong danh sách, khả năng cao là người trong danh sách còn sống là quái vật 1-3."

"Kể cả giao dịch này có đắt đến mấy, hiện tại chúng ta đã có nút bịt tai xương cá, có thể đến Nhân Ngư Thính giành chiến thắng. Xác suất thành công của việc hoàn thành giao dịch so với chuộc lại tình cảm và hồi sinh cũng dễ dàng hơn rất nhiều."

Thấy Tần Châu, Trình Dương và Nhậm Lê đều im lặng, Lâm Dị vội vàng nói: "Em nói không đúng sao? Bây giờ tình hình đã như thế này rồi, em biết cảm xúc của mọi người, nhưng đừng lãng phí thời gian với em nữa. Em chỉ hy vọng mọi người có thể sống sót rời khỏi nơi này. Làm ơn đấy mọi người, đáp ứng em đi, được không?"

Cậu nhìn Tần Châu: "Đàn anh ơi..."

Yết hầu của Tần Châu hơi chuyển động.

Lâm Dị: "Đàn anh, sinh viên toàn trường đều đang đợi anh."

Tần Châu khó khăn nói: "Được."

Trình Dương: "Đệt mẹ, được cái rắm ấy mà được, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng không đồng ý."

Nhậm Lê kéo Trình Dương lại: "Lâm Dị nói rất đúng."

Trình Dương quay người, tức giận nói: "Khối băng, tôi cảnh cáo anh, đừng..."

Lâm Dị đáp: "Anh Nhậm Lê, anh làm ơn làm việc một chút với anh Trình Dương đi."

Không khí trong phòng không ổn, Lâm Dị cũng không muốn ở lại nữa, vội vàng nói: "Em đi lên tầng bảy một chuyến."

Nói xong, cậu mở cửa rời đi.

Trình Dương đuổi theo nhưng bị Nhậm Lê kéo lại.

Trình Dương nói: "Muốn đánh nhau à? Muốn đánh nhau với tôi đúng không?"

Nhậm Lê cũng tức giận: "Trình Dương! Cậu là đồ ngốc à? Chủ tịch sao có thể mặc kệ Lâm Dị được?"

Trình Dương 'ể' một tiếng, nhìn Tần Châu: "Chủ tịch Tần, anh... là sao?"

Tần Châu nói: "Tích góp."

"Nhưng lừa em ấy."

Cho dù có được danh sách nhóm người tham gia đầu tiên thì việc tìm ra quái vật 1-3 cũng không phải là chuyện có thể giải quyết ngay lập tức.

Bốn người họ không thể hành động cùng nhau, tách ra, đến Nhân Ngư Thính đánh bạc.

"Ha." Tần Châu trào phúng cười một tiếng.

Hình như Lâm Dị đánh giá cao hắn quá rồi, hắn nào có thể chịu được việc Lâm Dị ở lại thế giới Quy Tắc 1-3 một mình cơ chứ.

Mê hoặc thì cứ để bị mê hoặc. Bị tiền tài ăn mòn thì cứ để bị ăn mòn thôi.

Không sao hết.

Dù sao cũng không quan trọng bằng Lâm Dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro