Chương 192+193: Quái vật 1-3 (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 192: Quái vật 1-3

Lâm Dị rất nhanh đã thám thính xong 30 người mà cậu được phân công, cậu lo lắng Trình Dương luẩn quẩn ở trong Bất Dạ Thành. Trở lại phòng 5005.

Nhậm Lê đã quay lại, lúc Lâm Dị mở cửa bước vào, Nhậm Lê nhìn về phía cậu, nhận ra là cậu, ánh mắt hơi tối sầm lại.

Lâm Dị hỏi: "Anh Nhậm Lê đang đợi anh Trình Dương ạ? Anh Trình Dương vẫn chưa quay lại sao?"

Nhậm Lê nói: "Vẫn chưa."

Lâm Dị đáp: "Để em đi tìm."

Nhậm Lê đứng lên nói: "Cậu không có nút bịt tai xương cá."

Đến Nhân Ngư Thính mà không có nút bịt tai xương cá thì chẳng khác nào đi qua hàng rào chứa độc mà không đeo mặt nạ bảo hộ.

Nhậm Lê nói: "Chắc cậu ta không sao đâu."

Không biết câu này của anh là đang an ủi Lâm Dị hay an ủi chính mình. Một lúc sau, Nhậm Lê hỏi Lâm Dị: "Tình hình thế nào?"

Hai người ngồi ở bàn tròn trong phòng, Lâm Dị dùng bút vẽ mấy nét lên danh sách của mình rồi nói: "Bảy người này có thể xác nhận đã chết, về cái chết của năm người này vẫn còn nghi vấn. Có người nói họ đã chết, có người lại nói họ vẫn còn sống. Còn lại mười tám người không nhận ra."

Thực ra không nhận ra mới là tình huống bình thường nhất, từ khi nhóm người tham gia đầu tiên tiến vào đây, đã 50 năm trôi qua. Người đã tử vong cách đây 50 năm, đương nhiên không ai biết là đúng rồi.

Ngược lại, những cái tên trong danh sách hiện được bọn họ nhận ra mới là điều đáng nghi.

Nhậm Lê cũng nói tình hình thám thính của mình: "Hai người đã tử vong trước đó, mười hai người không rõ danh tính, còn lại bốn người nghi vấn."

Lâm Dị cũng đánh dấu lại bốn người còn nghi vấn trong danh sách của Nhậm Lê.

Vừa đánh dấu xong, Tần Châu quay lại.

Tần Châu đẩy cửa đi vào, Nhậm Lê giấu đi sự lo lắng trong đáy mắt.

"Đàn anh." Lâm Dị quay đầu nhìn Tần Châu.

Tần Châu đẩy toa đồ ăn, hắn trở về muộn là đi giao dịch thức ăn. Tốc độ dòng chảy trong thế giới Quy Tắc 1-3 không nhanh, bọn họ vì nhiều lý do mà cảm thấy lúc đói lúc no.

Nhìn người trong phòng, Tần Châu hỏi: "Trình Dương vẫn chưa quay lại?"

Dựa vào sự đơn giản của nhiệm vụ, Trình Dương nên là người đầu tiên trở về phòng sớm nhất. Nhân Ngư Thính thực sự rất nguy hiểm, nhưng Trình Dương cũng đã có nút bịt tai xương cá.

Lâm Dị cũng lo lắng nói: "Vâng."

Tần Châu nhìn vẻ mặt Lâm Dị: "Chờ thêm một chút, nếu Trình Dương vẫn không quay lại thì đi tìm cậu ta."

Nhậm Lê hỏi: "Tình hình bên chủ tịch thế nào?"

Tần Châu buông toa đồ ăn, đi tới: "Ba người xác nhận đã chết, 25 người không có tin tức gì, còn lại hai người không rõ tình hình. Bên hai người thì sao?"

Lâm Dị và Nhậm Lê giải thích lại tình hình thám thính lần nữa. Tần Châu nhìn hai danh sách của Lâm Dị và Nhậm Lê, nói: "Hiện tại cần tìm 11 người còn nghi vấn."

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu xé một góc của tờ giấy, viết danh sách nghi vấn ra giấy, sau đó tìm quản gia 5005, yêu cầu hắn đi tìm mười một người này, 100 vàng một người, Tần Châu đưa cho quản gia 5005 tổng 1200 vàng, trong đó có 100 vàng tiền boa.

Quản gia 5005 vui vẻ đi làm.

Bọn họ đã trao đổi tin tức thám thính, việc còn lại chỉ là chờ tin tức của quản gia 5005 và đợi Trình Dương trở về.

Một lúc sau, âm thanh vui vẻ hăng hái chạy vội cuối cùng cũng vang lên bên ngoài.

Lâm Dị nhìn về phía cửa phòng: "Anh Trình Dương quay lại rồi sao?"

Cậu đang định mở cửa cho Trình Dương thì Nhậm Lê nói: "Để tôi."

Lâm Dị: "Ồ."

Lâm Dị cũng không tranh với Nhậm Lê, cậu quay đầu liếc nhìn Tần Châu, Tần Châu vẫy tay ra hiệu cậu lại gần.

Lâm Dị tới gần Tần Châu: "Đàn anh?"

Tần Châu móc ra một tuýp thuốc mỡ từ trong túi quần: "Đây là để giảm sưng tấy, trong quá trình bôi nếu gặp khó khăn, tôi có thể giúp."

Mặt Lâm Dị đột nhiên đỏ lên: "Đàn anh, em tự mình làm được."

Tần Châu đưa thuốc cho cậu rồi nhìn ra phía cửa.

Chủ yếu là vì Nhậm Lê và Trình Dương cũng ở đây, hắn không tiện giúp Lâm Dị bôi thuốc.

Nhậm Lê mở cửa, nhưng Trình Dương còn chưa thấy người đâu, âm thanh của cậu ta đã truyền vào phòng.

"He he he, he he he--"

Lâm Dị lo lắng muốn bước tới, nhưng Tần Châu giữ cậu lại, không nói gì mà chỉ hơi nâng nhẹ cằm, ý bảo Lâm Dị nhìn Nhậm Lê.

Nhậm Lê đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn về phía Trình Dương đang chạy lại từ phía xa.

Lâm Dị sửng sốt, như thể phát hiện ra được bí mật gì đó, kinh ngạc nhìn Tần Châu.

Tần Châu gật đầu.

"Khối băng mau vào đi, đừng đợi ở cửa nữa, tin vui cho cả nhà đây!" Trình Dương nhanh chóng xông vào trong phòng, sau đó kéo quần áo ra, ném túi tiền boa giấu trong ngực rải lên giường.

Tiếng vàng va chạm lách cách.

Nhậm Lê đóng cửa lại, nhìn Trình Dương, Lâm Dị và Tần Châu cũng kinh ngạc nhìn Trình Dương.

Từ trong lòng ngực của Trình Dương ước chừng một trăm cái túi gấm. Dựa vào độ phồng của túi gấm, mỗi túi gấm 10.000 vàng. Trừ bỏ túi gấm, Trình Dương còn móc một ít vàng vụn vặt mà cậu ta thắng được ở Nhân Ngư Thính.

"Tổng cộng một trăm vạn lẻ hai ngàn vàng." Trình Dương vui mừng nói: "Giàu rồi!!!"

"Trình Dương." Nhậm Lê kéo Trình Dương lại: "Cậu cầm cái gì?"

Lâm Dị cũng rất sốt ruột: "Anh cầm gì vậy!"

Trình Dương: "Gì thế? Mọi người đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi chứ, tôi vẫn ổn, tôi không cầm cơ thể, thứ tôi cầm là nước mắt tiên cá."

Nhìn ba người trong phòng, Trình Dương nhanh chóng giải thích: "'Nhân Ngư Tiểu Thư' thật sự biết Lâm Quyến! Tôi vừa cho cô ấy xem bức chân dung, cô ấy liền khóc, nước mắt cổ chính là ngọc trai! Tôi đem nó đến quầy cầm đồ hỏi giá, không thể tin nổi luôn, một viên một vạn vàng!"

Trình Dương hưng phấn nói: "Cái giá này quả thực vô địch luôn. Thế là tôi chạy về Nhân Ngư Thính. Tôi kể lại cho 'Nhân Ngư Tiểu Thư' nghe mấy chuyện cũ liên quan đến Lâm Quyến. 'Nhân Ngư Tiểu Thư' nghe tôi kể xong thì lại xôn xao nước mắt. Đó, chính là thế."

"Thật ra còn có thể nhiều hơn nữa cơ, mà tôi sợ cổ khóc tới mù mất. Dùng bền vững dùng lâu dài là tốt nhất, nên tôi bảo cổ nín đi."

Trình Dương vẫy vẫy ba người: "Lại kiểm tiền đi này!"

Ba người đều không nhúc nhích, Lâm Dị gãi đầu hỏi Trình Dương: "Anh kể cho 'Nhân Ngư Tiểu Thư' cái gì thế?"

"《 Bạch xà truyện 》." Trình Dương vui vẻ nói.

Lâm Dị không hiểu: "Gì cơ?"

Trình Dương nói: "Tôi thay Bạch Nương Tử thành cổ, Hứa Tiên thành cha anh. Tôi bảo cha anh ở Lôi Phong Tháp, ngày đêm nhớ thương cổ. Nghe được mấy lời này, nước mắt cổ không ngừng rơi. Mấy anh không biết cảnh tượng lúc đó như nào đâu, cổ khóc, hai tay tôi hứng ra như này, suýt chút nữa thì mấy viên ngọc trai trong tay không cầm nổi nữa ấy."

Ba người trong phòng: "..."

Ba người nhìn nhau, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì.

Nhậm Lê nói: "Người ngốc cũng có phúc của người ngốc."

Trình Dương bất mãn: "Khối băng, tôi khuyên anh nói chuyện dễ nghe nhá. Hiện tại tôi là đại anh hùng, tôi hẹn với 'Nhân Ngư Tiểu Thư' rồi, ngày mai tôi tới tìm cô ấy tiếp."

Nhậm Lê hỏi: "Lại định nói cho cô ấy thứ gì?"

"Vẫn chưa nghĩ tới." Trình Dương thành thực nói: "Chắc là Lương Chúc."

Lâm Dị: "..."

"Ơ, mọi người mua đồ ăn à?" Trình Dương sờ bụng, chạy đi chạy lại Nhân Ngư Thính với phòng Cầm Đồ liên tục, thực sự rất đói.

Vì thế cậu ta chạy đến bên toa đồ ăn: "Ăn cơm ăn cơm."

Nếu Trình Dương đã nguyên vẹn trở về, còn đem theo cả trăm vạn vàng, ba người bọn họ cũng ngồi xuống ăn cơm.

Lâm Dị cầm bát cơm lên, niềm hy vọng mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới đã được Trình Dương khơi dậy.

Với tốc độ này, cậu có thể tiếp tục yêu Tần Châu, dường như cũng có thể rời đi cùng bọn họ.

Tần Châu đặt một cái đùi gà vào bát Lâm Dị, liếc nhìn thoáng qua đống túi gấm chất chồng trên giường, trong lòng lại dấy lên nỗi bất an.

Giống như lúc hắn cho rằng giao dịch của quái vật 0-1 định giá luôn nằm trong khả năng chi tiêu của bọn họ, hắn cảm thấy mọi hành động bọn họ thực hiện vào lúc này như thể đều bị quái vật 0-1 dắt mũi.

Từ đầu đến cuối, Bất Dạ Thành không hề giấu giếm giá giao dịch Lâm Quyến rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 là một trăm triệu một ngàn vàng, thậm chí còn được nhấn mạnh rất nhiều lần.

Liếc nhìn Lâm Dị, Tần Châu có thể nhận ra sự vui vẻ trên gương mặt Lâm Dị.

Nỗi bất an trong lòng chợt tan biến.

Bất kể con đường phía trước có cạm bẫy hay không, vẫn cứ bước tiếp là được rồi.

Quản gia 5005 hành động rất nhanh, bọn họ còn chưa cơm nước xong thì đã quay lại.

Trả lại danh sách cho Tần Châu: "Thưa quý khách, những người ngài muốn tìm đều đã chết."

Ba người khựng lại, chỉ có Trình Dương vẫn vô tri tiếp tục gặm đùi gà.

Những người khả nghi đó đều đã chết?

Nhậm Lê nói: "Không phải Trình Dương phụ trách một người à?"

Sau đó lại nói với Trình Dương: "Danh sách."

Trình Dương "Ồ" rồi lấy danh sách ra.

Xét theo kết quả thám thính, danh sách của ba người bọn họ đều xác nhận là đã tử vong, chỉ còn lại một người mà Trình Dương phụ trách.

Tần Châu lại trả tiền để quản gia 5005 để tìm người.

Bởi vì chỉ có một người, quản gia 5005 lần này gõ cửa nhanh hơn: "Thưa quý khách, người ngài muốn tìm đều đã chết."

Vẻ mặt của ba người đột nhiên trở nên ngưng tụ. Trình Dương cuối cùng cũng nhận ra vẻ mặt của bọn họ có gì đó không ổn, "Sao... sao vậy?"

Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, đưa phần còn lại của danh sách cho hắn ta."

Lâm Dị gật đầu, cậu nhanh chóng sao chép những cái tên chưa được quản gia 5005 tìm kiếm vào một tờ giấy rồi đưa cho hắn.

Quản gia 5005 lại đi tìm người.

Việc tìm kiếm này tương đương với việc bao trùm toàn bộ nhóm người tham gia đầu tiên.

Cho dù là người đã xác nhận tử vong thông qua thám thính hay người không ai nhận ra, lần này bọn họ đều nhờ quản gia 5005 đi tìm.

Hẳn là sẽ có đáp án.

Quái vật 1-3 chắc chắn nằm trong nhóm người tham gia đầu tiên, như vậy trong nhóm người tham gia đầu tiên phải có người còn sống.

Gần nửa giờ sau, quản gia 5005 quay lại.

"Thưa quý khách, người ngài muốn tìm đều đã chết."

Kết quả này đồng nghĩa với việc toàn bộ người tham gia trong đợt cuốn vào đầu tiên của thế giới Quy Tắc 1-3 đều đã tử vong.

Sắc mặt Lâm Dị trở nên khó coi, bởi vì niềm vui có thể rời khỏi thế giới quy tắc 1-3 đã không còn nữa.

Lâm Dị bất an nhìn Tần Châu: "Đàn anh..."

Tất cả những người tham gia đợt đầu tiên đều chết đồng nghĩa với việc quái vật 1-3 không nằm trong số những người tham gia ở đợt đầu tiên, như vậy độ khó của việc phục bàn đột nhiên tăng lên trong chớp mắt. Bất Dạ Thành đã tồn tại được 50 năm, có biết bao người bị nó cuốn vào, liệu quái vật 1-3 sẽ bám vào ai chứ?

Thậm chí còn có một kết luận tồi tệ hơn, quái vật 1-3 sẽ random, tức là hôm nay mình là người được quái vật 1-3 chọn, nhưng ngày mai có thể sẽ không phải vậy, mà là một người khác sẽ được quái vật 1-3 lựa chọn.

Vậy phải tìm quái vật 1-3 kiểu gì?

Tần Châu an ủi cậu: "Đừng sợ."

Thấy Tần Châu nói như vậy, Lâm Dị hỏi: "Đàn anh có cách nào sao?"

Tần Châu nói: "Quái vật 1-3 có tồn tại hay không, có phải nằm trong nhóm người tham gia đầu tiên hay không, tất cả đều chỉ là phỏng đoán của chúng ta."

Kết quả phỏng đoán thật thật giả giả không thể giải thích được điều gì. Tựa như lúc Lâm Dị doạ mấy gã đầu trọng, cậu dùng kết quả đẩy kết quả, đây là điều cấm kỵ trong toán học.

Lâm Dị quá sốt ruột, thực ra so với việc xác nhận người nào trong nhóm người tham gia đầu tiên còn sống, thì việc quan trọng hơn đó là xác nhận suy đoán của cậu về việc quái vật 1-3 có thực sự ẩn náu trong nhóm người tham gia đầu tiên hay không.

Như vậy, chỉ có một cách để nghiệm chứng nó.

Lâm Dị nhìn số vàng trên giường - đi tìm quái vật 0-1 mua đáp án.

Biết Lâm Dị nóng lòng muốn tìm quái vật 1-3, cũng may hiện tại bọn họ kiếm được tiền tương đối dễ dàng, hơn nữa vẫn còn mấy ngày nữa mới đến hạn cầm đồ, vì thế Tần Châu chủ động nói: "Lần này để tôi."

Lâm Dị cũng không tranh với hắn.

Cậu, Nhậm Lê và Trình Dương đứng bên ngoài phòng giao dịch bên phải, nhìn Tần Châu tiến vào bên trong.

Sau khi nộp 200 vàng phí dịch vụ, Tần Châu nhìn chằm chằm quái vật 0-1 đang quay lưng lại tưới cây trong chậu. Quái vật 0-1 hỏi: "Quý khách muốn giao dịch gì?"

Tần Châu nói: "Mua câu hỏi."

"Được thôi." Quái vật 0-1 rút ra một chiếc lá vàng khô héo nói: "Những câu hỏi trả lời có hoặc không, mỗi câu giá 20 vạn vàng. Nếu không phải câu hỏi trả lời có/không, 50 vạn vàng cho một câu trả lời đơn giản, 100 vạn vàng cho một câu trả lời cụ thể."

Tần Châu hỏi: "Có phải quái vật 1-3 ẩn náu trong nhóm người tham gia đầu tiên không?"

Quái vật 0-1 nói: "Đúng vậy."

Tần Châu nhíu mày, lại hỏi: "Quái vật 1-3 có phải không ở trong thế giới Quy Tắc 1-3 không?"

Kỳ thực, việc toàn bộ người tham gia đợt đầu tiên đều đã tử vong, ngoài việc giải thích bởi vì quái vật 1-3 nhảy qua nhảy lại trên nhiều người, còn có một khả năng khác.

Giống như quái vật 4-4, quái vật 1-3 không tồn tại trong thế giới Quy Tắc 1-3.

Quái vật 1-3 không ở trong thế giới Quy Tắc 1-3, cho nên tất nhiên toàn bộ người tham gia đợt đầu tiên đều đã tử vong.

Quái vật 0-1 nói: "Không phải."

Tần Châu bất chợt chấn động.

Quái vật 1-3 nằm trong nhóm người tham gia đầu tiên, mà nhóm người tham gia đầu tiên đều đã chết hết, nhưng quái vật 1-3 vẫn còn ở trong thế giới Quy Tắc 1-3.

Ba kết luận này khiến Tần Châu nghĩ tới điều gì đó, trầm giọng hỏi: "Có phải quái vật 1-3 nằm giữa tôi, Lâm Dị, Trình Dương và Nhậm Lê không?"

Vẫn dùng quái vật 4-4 làm ví dụ như cũ, Sầm Tiềm rời khỏi thế giới Quy Tắc 4-4, ẩn náu trong cơ thể của Lâm Dị. Lúc Lâm Dị không ở trong trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, vậy thì quái vật 4-4 đương nhiên cũng không có ở trong thế giới Quy Tắc 4-4. Khi Lâm Dị tiến vào thế giới Quy Tắc 4-4 mới khiến quái vật 4-4 quay trở lại thế giới Quy Tắc 4-4.

Quái vật 0-1 bị cách hỏi vòng vo của Tần Châu làm cho buồn cười: "Đúng vậy."

Tần Châu siết chặt nắm tay, yết hầu hơi chuyển động.

Thực ra hắn cũng đã đoán được gì đó rồi, nhưng hắn nhất quyết phải xác nhận lại lần nữa trước khi từ bỏ hy vọng: "Quái vật 1-3 có phải là Lâm Dị không?"

Quái vật 0-1 cuối cùng cũng quay người lại, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt giống 'Nhân Ngư Tiểu Thư': "Đây là hai câu hỏi."

Tần Châu cũng không hề ngạc nhiên, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào quái vật 0-1.

Cứ như thể đã nhìn thấy rõ ràng cạm bẫy phía trước.

Hết thảy định giá đều nằm trong khả năng chi tiêu của bọn họ, quái vật 0-1 đang từng bước mở đường, chờ hắn hỏi câu hỏi này.

'Quái vật 1-3 có phải là Lâm Dị không' có hai hàm nghĩa.

Một: Lâm Dị có phải bị quái vật 1-3 chiếm hữu không.

Hai: Lâm Dị có phải là quái vật 1-3 không?

Tần Châu hỏi: "Lâm Dị có phải bị quái vật 1-3 chiếm hữu không?"

Quái vật 0-1 lắc đầu: "Không phải."

Tần Châu bỗng nhiên im lặng.

"Còn hỏi tiếp không? Trên người anh có 100 vạn vàng. Hiện tại anh đã hỏi bốn câu, tính cho anh 80 vạn vàng, còn lại 20 vạn vàng." Quái vật 0-1 ngẩng lên cười nhìn Tần Châu: "Không hỏi tôi liệu Lâm Dị có phải quái vật 1-3 không à?"

Thật lâu sau.

"Là em ấy sao?"

"Đúng vậy."

Chương 193: Quái vật 1-3 (xong)

Quái vật 0-1 nhìn Tần Châu: "Anh mua nhiều câu hỏi như vậy, coi như khuyến mãi, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện."

"Khi ấy tôi quá nhàm chán, mà tình cờ trong tay lại có một câu chuyện cổ tích nên tôi đã tạo ra con quái vật đầu tiên làm bạn. Nó chưa từng trải qua bất cứ điều gì, nó không hiểu được nhóm người thấp kém tại sao lại thấp kém đến vậy, bởi vì nó thiếu mất cái ác. Và rồi tôi giúp nó tạo ra nơi này, để cho nó nhìn thấy rõ bản chất con người, nhưng nó lại chưa từng trải qua bất công bao giờ nên nó không thể hiểu nổi."

Quái vật 0-1 nói với giọng đầy tiếc nuối: "Cho nên bọn tôi đã đánh cược. Tôi cược rằng những con người chịu bất công chỉ khi từ bỏ sự thiện lương của mình mới có thể đứng lên giành quyền lên tiếng. Tôi cho nó tìm cha mẹ, cho nó chứng kiến cảnh cha mẹ trở nên kì quái. À đúng rồi, tôi cũng không ngăn cản nó kết bạn hay yêu đương gì cả. Hiện tại, bạn bè người yêu nó đều sắp phải chết rồi, nó đã trải qua nỗi bất công. Chỉ khi nó khôi phục diện mạo vốn dĩ của mình thì mới có thể đứng lên để cứu lấy những người mà nó quan tâm, nhưng khôi phục đồng nghĩa với việc gạt bỏ tính thiện lương của mình, nó sẽ không bao giờ trở lại là người nữa."

Dừng một chút, quái vật 0-1 mỉm cười: "Lựa chọn khôi phục không? Quái vật 1-3 của ta."

Tần Châu bỗng nhiên quay người lại.

Lâm Dị không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào: "Tôi..."

Cậu nhìn quái vật 0-1 rồi lại nhìn Tần Châu.

Trong đầu loé lên những tia ký ức.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, ngón tay cong lại.

Cậu nhớ lại.

Toàn bộ.

Chẳng trách cậu cảm thấy 'Nhân Ngư Tiểu Thư' quen thuộc, bởi vì đó chính là diện mạo nguyên bản của cậu.

Vì sao khi 'Nhân Ngư Tiểu Thư' ngâm xướng, cậu lại cảm thấy bi phẫn khổ sở đến vậy, bởi vì 'Nhân Ngư Tiểu Thư' là nguyên hình của cậu.

Cậu là quái vật 1-3, được tạo ra bởi quái vật 0-1, khác biệt với những con quái vật khác.

Quả thực là không giống với những con quái vật khác, ngoài việc cậu là hư cấu, tam quan của cậu cũng không giống với những con quái vật khác.

Từ khi ra đời, cậu vẫn luôn ở cùng quái vật 0-1, nhưng cậu và quái vật 0-1 lại không thể nói chuyện cùng tần số với nhau, cậu là quái vật do quái vật 0-1 tạo ra dựa trên câu chuyện cổ tích chủ yếu là về tình yêu và hạnh phúc.

Quái vật 0-1 đã giúp cậu tạo ra một thế Quy Tắc 1-3. Mục đích ban đầu rất đơn giản, để cậu có thể cùng quái vật 0-1 nói chuyện về những đề tài mà quái vật 0-1 thích.

Nói thật, cậu không thích nơi đó, dựa theo quy tắc do quái vật 0-1 đặt ra, cậu bám vào thân thể của một người trong nhóm người tham gia đầu tiên. Thế nhưng, cậu không dẫn dắt bọn họ vi phạm quy tắc tử vong, ngược lại còn nhắc nhở cho họ.

Quái vật 0-1 tức giận, cậu bị đá khỏi thế giới Quy Tắc 1-3.

Quái vật 0-1 dễ tức giận nhưng cũng dễ nguôi giận, điều này có liên quan đến cuộc đời của nó.

Sau khi bị đuổi khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, quái vật 0-1 đã yêu cầu cậu làm một chút việc.

Quái vật 0-1 thích giam cầm những con quái vật bên ngoài. Nó thích nhìn thấy sự sợ hãi mà những con quái vật khác thể hiện với nó. Nó đặt ra một số quy tắc cho những con quái vật đó. Chẳng vì lý do gì cả, để vui thôi.

Quái vật 0-1 quá chán, không thì nó đã chẳng tạo ra cậu.

Cậu nhớ ra rồi, quái vật 2-6 bị quái vật 0-1 giam cầm nên không phục. Quái vật 0-1 dự định giải quyết quái vật 2-6, quái vật 0-1 nào có kiên nhẫn để đi thuần hóa một con quái vật bất tuân chứ.

Cậu chủ động xin ra trận. Cậu nói với quái vật 2-6, chỉ cần quái vật 2-6 nghe lời thì sẽ không bị quái vật 0-1 giết chết, tất nhiên cậu cũng sẽ không tấn công quái vật 2-6.

Cậu lại nghĩ tới quái vật 8-4, đó là một con mèo, do cậu nhặt được.

Cậu đã làm rất nhiều việc khiến 0-1 không vui, mà loại hành vi này thì nhiều không đếm xuể.

Trong đó, điều khiến quái vật 0-1 tức giận nhất là việc cậu tạo ra Nội Quy Trường. Cậu để lại nửa gợi ý đầu tiên cho nhân loại, hy vọng những người bị quái vật 0-1 ném vào để nuôi những con quái vật khác có thể thoát khỏi nhờ những gợi ý này.

Sau khi manh mối về Nội Quy Trường bị quái vật 0-1 phát hiện, quái vật 0-1 đã hoàn toàn bị cậu chọc giận.

"Ta không muốn đánh nhau với cậu." Quái vật 0-1nói: "Chúng ta chơi một trò chơi đi."

"Chơi gì?" Cậu hỏi.

"Đánh cược." Quái vật 0-1 nói: "Đánh cược sau khi cậu trải qua nỗi bất công còn có thể ngu xuẩn như vậy nữa không."

"Chơi chứ." Cậu trả lời: "Thắng thua thưởng phạt thế nào?"

Quái vật 0-1 suy nghĩ một lúc: "Nếu cậu thua thì không thể như hiện tại được, ta ghét lắm, nếu cậu không phải quái vật 1-3 của ta, cậu đã bị ta xé thành từng mảnh từ lâu rồi."

"Nếu ngươi không phải quái vật 0-1 tạo ra ta, ta cũng đã sớm đánh nhau với ngươi rồi." Cậu cực kì muốn tẩn quái vật 0-1, sau đó hỏi: "Nếu ta thắng thì sao?"

Quái vật 0-1 tỏ ra tự tin: "Cậu sẽ không thắng đâu".

"Nếu ta thắng, ta muốn làm gì cũng được, ngươi không thể tức giận. Cho dù ngươi tức giận, cũng đừng tức giận trước mặt ta. Ta chán dỗ ngươi lắm rồi." Cậu không khách khí mà nói.

Nghe cậu nói xong, quái vật 0-1 chớp chớp đôi mắt như khẩu độ, tựa như có chút đau lòng, nhưng nó vẫn đồng ý: "Nếu thắng thì cậu muốn làm gì thì làm."

Cậu nói: "Được."

Quái vật 0-1 tìm cho cậu một cặp cha mẹ, cha mẹ là do quái vật 0-1 đích thân chọn ra: "Bọn họ sẽ đối xử rất tốt với cậu."

"Đối xử tốt á?" Cậu nói. "Thế nỗi bất công phải chịu là gì?"

Quái vật 0-1 nói: "Đến lúc đó sẽ biết, có điều ta phải tạm thời lấy lại năng lực và ký ức của cậu. Khi nào kết thúc ván cược, ta sẽ trả lại cho cậu."

"À, cả gương mặt này nữa." Quái vật 0-1 nói: "Không thể sử dụng gương mặt hiện tại được."

Cậu nói: "Tuỳ."

Thực ra bây giờ nhớ lại, có lẽ là bởi Lâm Quyến đã quen thuộc với gương mặt này.

"Vậy ta dùng mặt của ai?" Cậu hỏi quái vật 0-1: "Lần nào ngươi cũng dùng mặt ta rồi, hay lần này để ta dùng mặt ngươi đi?"

Quái vật 0-1 nói: "Không cho."

Nó nói: "Dùng của ​​quái vật 4-4."

Cậu dùng gương mặt của Sầm Tiềm để sống ở thế giới nhân loại. Sầm Tiềm bị quái vật 0-1 phong ấn trong cơ thể như một hình phạt vì Sầm Tiềm không nghe lời, để Sầm Tiềm trơ mắt nhìn cậu và Viên Viện sống cùng nhau, nhìn Viên Viện đối xử tốt với cậu.

Sầm Tiềm chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì được, cực kỳ đáng thương.

Cho nên cậu không thể nói chuyện cùng tần số với quái vật 0-1 được, cũng không thể đồng tình với hành vi của quái vật 0-1.

Đôi khi cậu sẽ hỏi người trong gương, 'Ngươi là ai'.

Kỳ thực, Sầm Tiềm thực sự nào dám trả lời câu hỏi của cậu? Là quái vật 0-1 thay Sầm Tiềm trả lời.

Quái vật 0-1 nhớ cậu, nó sẽ xuất hiện và trả lời Lâm Dị: "Tôi là cậu."

Cậu vốn là quái vật được tạo ra từ trí tưởng tượng của quái vật 0-1. Từ góc nhìn của quái vật 0-1, bọn họ là nhất thể, nhưng đáng tiếc là tam quan không giống nhau.

Có điều, không biết có phải là do năng lực và trí nhớ bị quái vật 0-1 tạm thời lấy đi hay không, mà trong cơ thể cậu sẽ xuất hiện một lỗi, tức là khi tư duy cậu đạt đến một trình độ nhất định, cậu sẽ nhớ lại.

Thực ra, người xuất hiện không phải là Sầm Tiềm, mà là chính cậu.

Quái vật 2-6 nào có sợ Sầm Tiềm trong cơ thể cậu, quái vật 2-6 nhận ra cậu, thứ nó sợ là cậu, quái vật 1-3.

Nhưng kết quả là, cậu lại giết chết quái vật 2-6.

Cho nên, trước khi chết, quái vật 2-6 phẫn hận chỉ trích, vì cậu đã vi phạm thỏa thuận.

Cậu cũng nhớ lại lúc cậu ở thế giới của quái vật mới là 16-8, cậu bị Tần Châu đè dưới thân.

Lúc đó cậu nghĩ, tại sao lại xuất hiện bug vào lúc này, còn tàn nhẫn với đàn anh như thế?

Dù sao cậu cũng quái vật, sẽ luôn có một ngày mọi chuyện bại lộ, hôm nay tàn nhẫn một chút, để Tần Châu cảm thụ được sự hung ác của cậu.

Sau đó, ở thế giới Quy Tắc 4-4, Sầm Tiềm trở về địa bàn của mình, thoát ra ngoài.

Cuốn sách rơi xuống đất cũng là do Sầm Tiềm đánh rơi trong lúc vội vã chạy trốn. Cậu còn khuyên Sầm Tiềm quay lại, tránh để quái vật 0-1 vì Sầm Tiềm trốn ngục mà trừng phạt thêm lần nữa. Dù sao Sầm Tiềm cũng đã ngồi tù lâu như vậy, lập tức thoát ra như vậy không phải là thành công cốc sao.

Bây giờ trở lại thế giới Quy Tắc 1-3, cậu tự dưng cảm thấy bản thân có chút thiên phú hài hước.

Cậu ở địa bàn của chính mình, kêu Sầm Tiềm ra giúp cậu.

Nhưng hiện tại, cậu cười không nổi.

Thực ra lúc còn tỉnh táo, cậu đã sớm nghĩ đến việc phải làm gì nếu ngày này sẽ đến, nhưng bây giờ nó thực sự đến rồi.

Cậu không biết.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, nghĩ tới lời hứa của mình với Tần Châu.

Nếu đáp án tìm ra không thỏa đáng, cậu nhất định sẽ không khiến Tần Châu khó xử.

"Đàn anh." Lâm Dị hỏi Tần Châu: "Phục bàn không?"

Tần Châu im lặng nhìn cậu.

Lâm Dị cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Nhậm Lê và Trình Dương phía sau lưng, tầm mắt của hai người họ cũng nóng rực như ánh mắt của Tần Châu, cháy đến lưng cậu tưởng chừng xuất hiện hai cái lỗ luôn rồi.

Không biết có phải vì cậu đã làm con người lâu năm rồi hay không, nhưng Lâm Dị có thể hiểu được nội tâm của Tần Châu lúc này, đồng thời cũng biết được điểm yếu của Tần Châu.

Cậu dụ dỗ: "Phục bàn không? Như vậy đàn anh sẽ có cơ hội nhìn thấy em thực sự."

Lâm Dị hỏi: "Đàn anh không muốn nhìn thấy diện mạo vốn có của em sao?"

----

Lâm Dị là thiên tài, kiến thức của ẻm nhiều nhưng hiểu biết về cuộc đời, cuộc sống, nhân sinh của ẻm thì ẻm lại biết rất ít, ở Quy Tắc 7-7 Tần Châu có đề cập với ẻm về nhân tính, "bản chất con người". Ở 8-4 thì Trình Dương hỗ trợ đưa gợi ý cho ẻm về bắt nạt học đường. Đến đây thì mới hiểu ra rằng hoá ra ẻm biết ít, lại còn đề cập đến (hint) cái này ngay từ những phó bản đầu đều có lý do cả. Huhu còn ai kêu tác giả xây dựng thụ không hợp lý nữa khoommm, chứ tui là tui thấy hợp lý vl á 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro