Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bá Đản Tổng Tài
Edit by Augenstern

Giản Ngôn buổi sáng cãi nhau với Lục Xuyên một trận, nằm trên sô pha với tâm tình tồi tệ và hờn dỗi.

Nguyên nhân là bởi vì hai toà nhà cách vách có người chết, hôm nay hạ táng, bên ngoài thổi kèn đánh trống, Giản Ngôn đột nhiên nới với Lục Xuyên một câu: "Hôm nay là ngày đầu của em."

Lục Xuyên lúc ấy lập tức tức giận, mắng cô đầu óc có bệnh, cho nên mới cảm thấy chính mình là người chết, còn trừng phạt cô một buổi sáng không được nói chuyện với mình. Nói xong liền đi vào thư phòng làm việc, đem Giản Ngôn ném ở bên ngoài.

Giản Ngôn có chút ủy khuất, mấy ngày gần đây Lục Xuyên không có đi ra ngoài đi làm, mà đem hết tất cả công việc về hoàn thành ở nhà, nói là lúc trước quá bận cho nên về sau muốn dành thời gian không còn nhiều cho cô, kết quả lại để cô một mình ở ngoài.

"Kẻ lừa đảo." Giản Ngôn ủy khuất méo miệng, chậm cọ cọ đi đến cửa thư phòng, nâng tay lên gõ cửa, bên trong một chút phản ứng cũng không có.

Giản Ngôn cũng không biết vì sao buổi sáng nghe thấy bên ngoài thổi kèn đánh trống, lại đặc biệt xúc động nói ra những lời này, Nếu lúc ấy Lục Xuyên không tức giận mắng, cô còn chuẩn bị hỏi Lục Xuyên chuẩn bị cho mình đồ cúng gì.

Mở không được cửa, Giản Ngôn cũng không muốn động, trực tiếp ngồi xuống sàn, nghiêng tai lắng nghe âm thanh phát ra trong phòng.

Giữa trưa lúc Lục Xuyên bước ra khỏi cửa nhìn thấy chính là dáng vẻ này, Giản Ngôn giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ ngồi dưới đất, lúc mở cửa bởi vì quán tính đầu của Giản Ngôn dựa lên đùi Lục Xuyên.

Lục Xuyên bất đắc dĩ thở dài, một tay xách cô lên, vỗ vỗ đầu an ủi sau đó kéo tay cô đến bàn ăn ngồi xuống, chính mình đi vào nấu cơm.

Giảm Ngôn gần đây luôn cảm thấy ăn uống không tốt lắm, nhìn Lục Xuyên bưng lên sắc hương vị đều đầy đủ, rõ ràng đều là đồ ăn mình thích, lại luôn thiếu hứng thú động đũa.

Nhưng mà hôm nay cô vừa mới phạm sai lầm, chọc Lục Xuyên không vui, bây giờ nên ngoan một chút. Làm tốt tư tưởng công tác cho bản thân, Giản Ngôn mới miễn cưỡng giơ đũa lên gắp đồ ăn.

Giản Ngôn càng nhai càng khó chịu, đồ ăn trong miệng giống như củi khô, khó nhai, cô nhịn không được phun đồ ăn lên bàn, phun xong mới nhớ tới Lục Xuyên ngồi đối diện, giống như trộm nhìn lén anh, may mà Lục Xuyên không chú ý đến cô.

Thấy Lục Xuyên không nhìn thấy, Giản Ngôn càng không kiêng nể, cô nói với Lục Xuyên muốn đi xem TV, không chờ đồng ý đã ôm chén chạy tới phòng khách, làm bộ làm tịch mở TV ra xem, sau đó trộm đem đồ ăn đổ vào thùng rác.

"Em ăn xong rồi" Giản Ngôn cầm chén đặt lên bàn, đắc ý nói với Lục Xuyên:"Sao anh ăn chậm thế, đừng ăn nữa đến đây xem TV với em."

Lục Xuyên buông chén xuống để mặc cô kéo đi, đến sô pha bản thân ngồi xuống trước, sau đó ôm Giản Ngôn để cô ngồi lên đùi, hai người cùng xem bộ phim mẹ chồng nàng dâu đang nổi.

Giản Ngôn nằm trong lòng Lục Xuyên, hít sâu một hơi, cảm giác cả người thoải mái, cô cầm tay Lục Xuyên lên thưởng thức, đầu dựa vào cổ Lục Xuyên, giống mèo nhỏ thường thường liếm một cái.

"Lục Xuyên, trên người của anh ấm quá, rất ấm áp."

"Ừ"Lục Xuyên ôm gọn người cô lại: "Anh là đàn ông, người nóng hơn một chút là bình thường, do người em quá lạnh, bình thường bảo em mặc nhiều quần áo chút thì không mặc."

Giản Ngôn cười hì hì: "Em thích dựa vào anh."Sau đó ngẩng đầu cọ cọ vào trán Lục Xuyên.

Lục Xuyên khẽ hôn khoé mắt cô, giọng nói ôn nhu: "Ngôn Ngôn, hôm nay em doạ anh rồi, về sau không được nói bậy nữa, biết không?"

Giản Ngôn ngoan ngoãn ừ một tiếng, lúc sau lại hôn một cái, một buổi trưa ăn vạ trên người Lục Xuyên không đi xuống.

Giản Ngôn gần đây có chút không vui, bởi vì Lục Xuyên không cho cô ra cửa.

Chuyện là như thế này, Giản Ngôn gần đây xem lịch, phát hiện sắp đến Thất Tịch, đếm đầu ngón tay tính, đây là năm thứ mười cô và Lục Xuyên ở bên nhau, có ý nghĩa rất lớn!

Cô chuẩn bị trộm ra ngoài chuẩn bị cho Lục Xuyên một món quà, nhưng mà gần đây Lục Xuyên luôn ở nhà không đi ra ngoài, Giản Ngôn không có cách nào chuồn êm.

Cô tự cho là bản thân rất tuyệt tìm cái cớ, nói với Lục Xuyên bạn thân đã một thời gian không liên hệ hẹn nhau đi dạo phố thuận tiện làm spa, để Lục Xuyên cho cô ra ngoài.

Sau đó Lục Xuyên lại tức giận, mắng cô là kẻ lừa đảo.

Ai, gần đây Lục Xuyên rất nóng tính, động cái là tức giận. Lần này, ngay cả cơm trưa cũng không ra làm, quá đáng!

Lục Xuyên nhốt bản thân trong phòng đến 10 giờ tối mới ra, lúc mở cửa trong phòng sương khói lượn lờ, anh đi ra cửa, đến toilet rửa mặt.

Lúc Lục Xuyên ngẩng đầu Giản Ngôn thấy khoé mắt anh phiếm hồng.

Ủy khuất của Giản Ngôn đột nhiên biến thành đau lòng và sợ hãi, Lục Xuyên giống như vừa khóc xong, trong ánh mắt có thứ cô nhìn không hiểu, như thể có thể phá hủy thứ gì đó bất cứ lúc nào.

Lục Xuyên như vậy Giản Ngôn giống như từng nhìn thấy qua, nhưng nghĩ không ra là lúc nào, nhưng mà khi đó Lục Xuyên có vẻ càng đau lòng hơn, Giản Ngôn không biết vì nguyên nhân gì, tâm lại thấy hơi nhói đau.

Cô đi lên trước nhẹ nhàng vỗ vai Lục Xuyên, Lục Xuyên cong eo cúi đầu dùng tay hứng nước rửa mặt, liên tục không ngừng.

Giản Ngôn cúi đầu ở sau gáy Lục Xuyên chậm rãi hôn, một chút một chút, tựa như an ủi.

Lục Xuyên rốt cuộc cũng rửa mặt xong, anh ngẩng đầu dùng tay lau mặt, nhắm hai mắt ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, một lát sau mở mắt ra, xoay người đem Giản Ngôn ôm vào ngực.

"Ngôn Ngôn, em không muốn ở nhà đợi sao? Có phải chê anh phiền không?"

Đầu Giản Ngôn đặt trên vai Lục Xuyên, giọng nói truyền ra từ trên đỉnh đầu cô.

"Không có, Lục Xuyên, em thích ở bên anh nhất."Giản Nhôn chôn đầu nũng nịu nói.

Lục Xuyên thanh âm có điểm mơ hồ: "Vậy em vì sao muốn đi ra ngoài, còn lừa anh nói là bạn thân hẹn."

Giản Ngôn không biết Lục Xuyên sao có thể khẳng định được mình lừa anh, chắc là gọi điện cho bạn thân hỏi thăm, tâm lý oán trách bạn thân không nghĩa khí.

"Em muốn tặng anh một món quà, chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi, chẳng lẽ anh không chuẩn bị bất ngờ cho em sao?" Giản Ngôn ăn ngay nói thật nói.

"Rõ ràng là mười một năm......"

"Hả?" Giản Ngôn ngẩng đầu: "Anh nói cái gì?"

Lục Xuyên phủ nhận: "Anh không nói gì cả, em nghe lầm."

Giản Ngôn ôm eo Lục Xuyên, nghe thấy đối phương hít một hơi: "Anh lừa em, em rõ ràng nghe thấy, sáng sớm hôm nay em nói láo anh tức giận cả ngày, bây giờ đến lượt anh nói láo lại muốn làm như không có gì, anh đây là tiêu chuẩn kép anh biết không!"

"Được rồi, là anh không đúng, anh xin lỗi." Lục Xuyên nhấc tay đầu hàng: "Vừa rồi anh nói anh muốn cùng em đi ra ngoài, nói xong có chút hối hận, không ngờ vẫn bị em nghe thấy."

Giản Ngôn gia một tiếng nhảy dựng lên, độ cao có chút cao, chạm đến trần nhà, cũng may lúc rơi xuống không ảnh hưởng đến chân.

Cô vui mừng chạy quanh Lục Xuyên hai vòng, sau đó hôn mạnh một cái: "Lục Xuyên anh đẹp trai đến ngây người, em rất yêu anh."

Lục Xuyên bất đắc dĩ cười cười: "Kẻ lừa đảo, còn nói thích ở nhà với anh, bây giờ mới có mấy ngày không ra ngoài đã nghẹn thành thế này."

Giản Ngôn hắc hắc cười.

Lục Xuyên hôm nay tự mình lái xe, lúc lên xe hiếm khi không thắt đai an toàn cho Giản Ngôn, làm Giản Ngôn đột nhiên nhớ đến việc này, chuẩn bị kéo đai an toàn.

"Không cần đeo, đai an toàn hỏng rồi anh còn chưa sửa lại." Lục Xuyên mắt nhìn về phía trước, nhưng vẫn luôn để ý đến từng hành động của Giản Ngôn.

Giản Ngôn nga một tiếng, buông đai an toàn, thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không thích điều này.

"Không phải anh nói bị chụp được sẽ phải nộp tiền sao." Giản Ngôn giả mù sa mưa nói, được tiện nghi còn khoe mẽ nói chính là cô.

"Yên tâm, chồng của em chút tiền như vậy vẫn có."

Lục Xuyên đưa Giản Ngôn đến trung tâm thương mại hay đến, bên trong thưa thớt chỉ có mấy khách hàng, Lục Xuyên từ chối người hướng dẫn, nắm tay Giản Ngôn chậm rãi đi dạo.

Giản Ngôn đến trung tâm thương mại lập tức đem ý tưởng muốn mua quà ném đi, trong mắt toàn là các loại trang sức xinh đẹp.

Đi qua trước một cửa hàng Giản Ngôn đã bị quần áo xinh đẹp trong tủ kính thu hút, lôi kéo Lục Xuyên đi vào, chuẩn bị tìm nhân viên cửa hàng lấy số đo thích hợp để thử. 

Đi đến nửa đường bị Lục Xuyên ngăn cản, anh lôi kéo cánh tay Giản Ngôn cười nói với cô: "Em muốn mua quà cho anh, hôm nay để anh phục vụ em được không? Ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi lấy quần áo cho em."

Giản Ngôn nghe đến thất điên bát đảo, nghe lời tìm chỗ ngồi xuống, nhìn Lục Xuyên đi theo nhân viên cửa hàng.

Không lâu sau Lục Xuyên mang theo vài bộ quần áo quay lại, kéo Giản Ngôn đi vào phòng thử đồ.

Giản Ngôn đem quần áo treo lên sau đó nhìn Lục Xuyên vẫn chưa đi ra ngoài, kỳ quái hỏi: "Sao anh vẫn còn đợi ở đây?"

Lục Xuyên cười nhìn cô: "Trên người của em có chỗ nào anh còn chưa từng nhìn thấy, còn thẹn thùng cái gì."

Giản Ngôn ngẫm lại cũng đúng, cũng không bảo Lục Xuyên ra ngoài, cầm lấy quần áo bắt đầu thay.

Ngày thường một phút là có thể thay xong quần áo không biết xảy ra chuyện gì, vẫn luôn không mặc được lên người, Giản Ngôn cùng quần áo rối rắm nửa ngày, cuối cùng Lục Xuyên tới hỗ trợ cũng không đem quần áo mặc vào được.

Giản Ngôn tức giận đem quần áo ném xuống đất, mắng:" Đây là quần áo gì, mặc không được còn mang ra bày bán."

Lục Xuyên vội vàng an ủi cô, lại cùng cô mắng thương gia vô lương, xoa nhẹ đầu cô vất vả dỗ cô, sau đó đưa cô ra ngoài.

Nhìn Lục Xuyên đi ra ngoài, hai nhân viên cửa hàng đằng sau không biết thì thầm to nhỏ cái gì, sau đó mới đi vào phòng Lục Xuyên thử đồ, vén rèm lên mới phát hiện quần áo đều bị ném trên mặt đất.

"Thật là người kỳ lạ, mua quần áo cũng không mang theo." Nhân viên cửa hàng kỳ quái nói.

Ra khỏi cửa hàng, Lục Xuyên mang theo Giản Ngôn xuống lầu một, tự mình chọn cái vòng tay nam coi như món quà, hai người liền lái xe về nhà.

Ở bãi đỗ xe, Giản Ngôn ngó trái ngó phải, không nhìn đường, có một chiếc xe khởi động không chú ý thiếu chút nữa đụng phải cô, Lục Xuyên nắm lấy tay cô ngã sang bên cạnh, mặt đen lại.

"Bao lớn rồi, đi đường không biết nhìn đường sao?"

Dù sao người ta cũng không đâm đến em, những lời này đảo qua trong miệng một vòng, cuối cùng cũng không nói ra, Giản Ngôn lấy lòng Lục Xuyên cười cười: "Không phải có anh nhìn sao."

Tâm lý lại thở dài, cảm thấy bệnh tâm thần của chính mình nghiêm trọng hơn, chỉ mong không bị Lục Xuyên phát hiện.

Chỉ đăng tại Wattpad: @MayaVenetus

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro