CHAP 127: RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 127: RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ?

An Tử Yến dựa lên lưng ghế, cây bút trong tay gõ nhẹ lên văn kiện, đối với các từ ngữ đường đường chính chính và hoa lệ của các lão tổng hiện rõ sự không quan tâm, dường như một chút cũng không lo lắng chuyện sắp đối mặt, hoặc An Tử Yến đã không quan trọng, bị khai trừ đối với anh mà nói thì tính là chuyện to tát gì chứ.

Sau khi trải qua phát biểu dài dòng và nhạt nhẽo, sẽ đến lượt giám đốc từng bộ phận báo cáo kế hoạch và tình hình thực tế của bộ phận mình, giám đốc Thôi lại cắt ngang, ông ta nhìn vị Trương tổng từng có giao hảo bên cạnh ông ta, Trương tổng gật gật đầu, giống như đã biết giám đốc Thôi sắp nói gì.

“Ngại quá, các vị, trước khi mọi người báo cáo tôi có một chuyện muốn tuyên bố.”

Mọi người đều nhìn vào ông ta, đợi ông ta tiếp tục mở miệng, giám đốc Thôi thanh thanh cổ họng: “Trước tiên, tôi đối với chuyện của Vương tổng cảm thấy rất tiếc, bây giờ ông ấy không cách nào tiếp tục công việc, nhận được sự yêu mến của các lão tổng để tôi tạm thời thay thế vị trí Vương tổng, Vương tổng không thường xuyên xuống bộ phận quan hệ xã hội, cho nên có rất nhiều việc không nắm rõ ràng, tôi thì không giống vậy, giám đốc An thường xuyên không tôn trọng quy định công ty, cũng từng xảy ra chuyện không phối hợp với các bộ phận khác, cũng đừng nhắc đến hành vi quá khích với tôi ở trước mặt Quý tổng và Vương tổng, điểm này các vị ở đây làm chứng tôi không có nửa điểm nói dối, bây giờ giám đốc An bất mãn do tôi tiếp quản vị trí của Vương tổng, ngoài ra còn đối đầu với tôi, tôi lo lắng bộ phận quan hệ xã hội sẽ bị cậu ta ảnh hưởng không tốt, cho nên quyết định khai trừ giám đốc An, có hiệu lực ngay hôm nay, tôi có quyền xử lý chuyện nội bộ của bộ phận quan hệ xã hội, giám đốc Quý chắc sẽ không ý kiến chứ.”

“Ông quả thật là người biết châm biếm.” Quý Mộng liếc nhìn giám đốc Thôi cười một tiếng ngắn ngủi.

“Giám đốc An, tôi nghĩ cậu chắc sẽ không phục, à, xin lỗi, cậu bây giờ đã không phải là giám đốc An nữa, công ty chúng tôi đang họp nội bộ, mời cậu rời khỏi được không?” giám đốc Thôi mặt mang nụ cười, làm động tác mời An Tử Yến rời đi.

An Tử Yến nhẹ nhẹ chuyển động ghế, phòng hội nghị yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cây bút trong tay anh gõ lên văn kiện.

Mạch Đinh mắt không dời nhìn chăm chú An Tử Yến trong màn hình, cậu cắn chặt môi dưới, mình tại sao phải ngồi ở đây, cậu nên chạy lên đó lớn tiếng mắng các lão tổng ngầm thừa nhận, lớn tiếng mắng giám đốc Thôi dương dương tự đắc, sau đó kéo An Tử Yến rời khỏi nơi này, giống như lần đó anh kéo mình khỏi cái công ty thực tập, bây giờ anh giống như mình bị ức hiếp. Mạch Đinh đang muốn đứng dậy, An Tử Yến nói chuyện rồi. Khuỷu tay An Tử Yến đặt trên tay vịn chống mặt, ánh mắt lười biếng nhìn giám đốc Thôi:

“Ông quá nhiều lời rồi.”

“Cái gì?! Cậu…”

“Bây giờ nên đến lượt tôi nói rồi. Tôi nghĩ trước khi tôi bị khai trừ muốn hỏi ông một vấn đề, mấy hợp đồng lúc trước ông cùng với giám đốc Tiết Thành Lâm xử lý, tôi đã đi đến cái gọi là nhà máy, nó ít nhất đã bị bỏ hoang mười năm rồi, vậy tiền bỏ ra đã đi đâu rồi?”

Lão tổng hoài nghi nhìn sang giám đốc Thôi, giám đốc Thôi duy trì bình tĩnh: “Còn muốn giãy chết sao, dùng loại vô căn cứ này để vu tôi cho tôi, bằng chứng đâu.”

“Văn kiện đều bị ông lấy đi, tôi đương nhiên sẽ không có bằng chứng để chứng minh, hơn nữa cũng đã qua mấy năm rồi.” An Tử Yến nhún vai thừa nhận.

“Cậu thật là đáng xấu hổ, muốn để công ty từ từ điều tra ra toàn bộ hợp đồng lúc trước để trì hoãn thời gian sao? Ai đi gọi an ninh đến đi, đem cái tên lưu manh vô lại này đem đi đi!”

Một cô gái bộ phận nhân sự vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, vừa không ngừng hướng các lão tổng cáo lỗi, vừa đi về phía giám đốc bộ phận nhân sự, thấp đầu nói nhỏ bên tai ông ta mấy câu, giám đốc nhân sự ngạc nhiên mấy giây, vung vung tay, cô gái chạy ra ngoài, vừa chạy vừa len lén nhìn An Tử Yến, giám đốc nhân sự nhùn tờ giấy trong tay mà cô gái kia vừa đưa, lưỡng lự nhìn giám đốc Thôi, lại quay sang cấp trên của mình: “Trương tổng, bộ phận quan hệ xã hội, xảy ra chút chuyện.”

“Đừng có ngập ngừng ấp úng, có chuyện nói mau, xảy ra chuyện gì.”

“Hình như là bất mãn hành vi giám đốc An bị giáng chức, không ít người đã nộp đơn từ chức.”

“Cái quái gì!” Quý tổng nhíu mày, nhận lấy tờ giấy giám đốc nhân sự chuyền qua, huyệt thái dương giám đốc Thôi giật giật:

“Nhất định là đám người trẻ ăn no làm biếng dưới tay An Tử Yến, bọn họ muốn đi thì cứ để bọn họ lăn đi, toàn là lũ vô dụng thôi, bộ phận quan hệ xã hội không cần bọn họ!”

Mạch Đinh đối với sự việc chuyển biến không chút manh mối, quay đầu hỏi Quách Bình: “Anh không phải nói chúng ta cho dù có viết đơn từ chức cũng vô dụng sao, làm sao vẫn…” Quách Bình cùng Mạch Đinh nghi hoặc như nhau, cậu lại nhìn sang nhóm Phùng Phi Mông: “Là mấy người?” người khác cũng lắc lắc đầu.

“Vậy là ai chứ?”

“Không quản nhiều như vậy, xem tiếp rồi nói.” Mọi người lại tập trung chú ý lên màn hình.

Giám đốc bộ phận nhân sự mang vẻ mặt kỳ quái nói nhỏ: “Là cấp dưới của ông.”

“Lão Thôi, ông có giải thích đây là chuyện gì không, bây giờ muốn từ chức đều là nhân viên ưu tú và dày kinh nghiệm của bộ phận quan hệ xã hội, nếu như bọn họ đều đi, bộ phận quan hệ xã hội phải làm sao để phát triển công việc, bây giờ đang là lúc rất cần nhân lực.”

Giám đốc Thôi một phát giật lấy tờ giấy trong tay Quý tổng, không cách nào tin: “Nhất định là hiểu lầm chỗ nào đó, đây là giả, là cậu phải không, An Tử Yến, hối lộ bọn họ.” cùng giám đốc Thôi không thể nào tin được còn có nhóm Mạch Đinh, Mạch Đinh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn các tiền bối đối diện, bọn họ giống như chuyện gì cũng không làm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn máy tính.

“Tôi hối lộ bọn họ đi từ chức? Trừ phi các tiền bối trước bởi vì tôi lớn lên đẹp trai thì mới đồng ý loại hối lộ này, nếu không tôi nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào.”

Không biết có phải là ảo giác của bản thân, Mạch Đinh hình như nhìn thấy An Tử Yến như có như không liếc vào ống kính, đối diện vang lên tiếng cười lạnh của một vị tiền bối: “Tiểu tử này, cũng không xem đây là lúc nào, còn có lòng dạ thảnh thơi mà nói đùa.”

Giám đốc Thôi vo tờ giấy trong tay thành một cục: “Tôi muốn gọi bọn họ lên đây để hỏi cho rõ, nếu không tôi sẽ không tin., bọn họ là cấp dưới của tôi, làm sao lại giúp cậu, nhất định là cậu dùng quỷ kế, muốn kéo dài đến lúc Vương tổng trở về trợ giúp cậu, có điều thật đáng tiếc, Vương tổng tạm thời không cách nào trở lại bảo vệ cậu, bảo vệ đâu sao còn chưa đến!” An Tử Yến cuối cùng cũng đứng dậy, anh không để ý đến giám đốc Thôi, đi thẳng đến cửa phòng hội nghị, tay đặt lên nắm đấm cửa, vừa đẩy ra vừa nói: “Ai nói ông biết là Vương tổng tạm thời không cách nào trở lại?”

Mạch Đinh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít khí lạnh ở trong phòng hội nghị và ở đây, Vương tổng đi vào phòng hội nghị, một chút cũng không nhìn ra vết tích bị bệnh, ông liếc nhắc đánh giá giám đốc Thôi: “Thế nào, không ngờ đến tôi còn có thể sống sao?”

“Làm, làm gì có.” Sắc mặt giám đốc Thôi trở nên trắng bệch, ông ta đè nén sự run rẩy trong giọngn ói, rất cứng nhắc đẩy lên một nụ cười: “Quá tốt rồi, Vương tổng ông không sao rồi, tôi vẫn luôn rất lo lắng cho ông.”

Vương tổng đi đến trước mặt giám đốc Thôi, giám đốc Thôi bước ra khỏi vị trí, Vương tổng lại lần nữa ngồi trở lại vị trí vốn dĩ thuộc về mình, Trương tổng ló đầu qua hỏi: “Chuyện gì vậy.”

“Chuyện gì thì nên hỏi giám đốc Thôi rõ ràng.”

“Vương tổng, tôi rất không hiểu lời của ông.”

“Không độc chết tôi được, cảm thấy rất đáng tiếc đúng không.”

“Vương tổng…” ông ta còn chưa nói hết, màn hình lớn của phòng hội nghị đã bị Tào Thành Nghị mở ra, là cảnh tượng của hôm đi mua bánh donut, lúc mọi người đều quay quanh Á Á, ống kính lại chỉ khư khư quay giám đốc Thôi, mọi người đều kinh ngạc, tiếp theo vang lên tiếng bàn luận cùng tiếng tức giận. giám đốc Thôi ánh mắt dại ra, tiêu rồi, tiêu hết rồi, tại sao lúc trước không phát hiện, tất cả đều quá thuận lợi, nhưng ông ta rõ ràng chính mắt nhìn thấy An Tử Yến và Vương tổng ăn bánh donut, rốt cuộc là có chuyện gì, cái bẫy này không thể nào là Vương tổng bày ra, là cậu ta, giám đốc Thôi trừng to mắt đầy tơ máu nhìn An Tử Yến: “Cậu hãm hại tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro