CHAP 72: EM LUÔN KHÔNG CÓ CÁCH NÀO TỨC GIẬN VỚI ANH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EM LÀ NAM, ANH CŨNG YÊU 2.

CHAP 72: EM LUÔN KHÔNG CÓ CÁCH NÀO TỨC GIẬN VỚI ANH.

Ngày mai không up chap nhé mọi người.

Người đàn ông cũng nhanh chóng chú ý thấy Mạch Đinh, An Tử Yến cũng quay đầu lại, điều này khiến Mạch Đinh lúng túng, cậu cũng không có ý muốn theo dõi An Tử Yến, bản thân là đi lên trước hay là quay lại công ty? Người đàn ông hướng sang cậu gật gật đầu, Mạch Đinh rất muốn biết ông ta là ai, nhưng có lẽ sẽ bị An Tử Yến mắng, cậu cũng căng da đầu ra đi qua.

"Vẫn là gặp mặt rồi." người đàn ông lễ phép lại dịu dàng nói. Mạch Đinh đối với ông ta không hề biết tí gì, nhưng ông ta dường như đối với Mạch Đinh rất quen thuộc. lẽ nào...lẽ nào là tiểu tam đến gây gối với chính thất? Mạch Đinh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Người đàn ông lại nói: "Là tôi kêu Tử Yến cố gắng đừng sắp xếp cho chúng ta gặp mặt, hi vọng cậu đừng trách Tử Yến." bề ngoài và tính cách của ông ta đồng nhất như vậy, nho nhã lịch thiệp.

Trong đầu Mạch Đinh là một mảng mù mờ, nhưng vẫn đưa tay ra bắt theo lễ độ: "Không đâu, không đâu, là tôi làm phiền hai người nói chuyện, tôi không phải cố ý, tôi tưởng rằng An Tử Yến muốn trốn làm mới chạy ra nhìn." Nói xong cậu lại rơi vào lúng túng, dùng ánh mắt ra hiệu An Tử Yến giới thiệu một chút.

"Vậy tôi đi trước đây." Người đàn ông nói, An Tử Yến gật gật đầu. Như vậy liền đi sao, không phải sẽ lưu lại cho Mạch Đinh một mối nghi ngờ sao? Mạch Đinh mãi cho đến khi người đàn ông đã ngồi vào trong xe cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Ông ta là ai?" nếu như An Tử Yến không chịu trả lời, cậu phải làm sao mới tốt, An Tử Yến vẻ mặt giống như cho rằng câu hỏi của Mạch Đinh rất ngu ngốc: "Là ai cái gì, em không phải đã quen biết chú Phó rất lâu rồi sao."

Một trái bom ném vào trong đầu Mạch Đinh, đem mọi thứ bên trong nổ tung bay hết ra tứ phía. Chú Phó? Ông ấy là chú Phó? Ông ấy tại sao là chú Phó? Ông ấy làm sao có thể là chú Phó?

"Chú Phó không phải là một lão già sao?"

"Có ai nói qua chưa?" An Tử Yến hỏi ngược lại.

Quả thật chưa có ai nói qua, nhưng, nhưng...Mạch Đinh làm sao cũng nghĩ không thông: "Chú ấy chẳng qua mới hơn ba mươi tuổi, mọi người tại sao lại gọi chú ấy là chú, lẽ nào là bởi vì vai vế cao sao?"

"Chú ấy họ Phó, tên Thúc." Như vậy, Mạch Đinh bị đánh bại hoàn toàn, cậu nắm chặt tay kêu gào: "Ai lại lấy cái loại tên khiến người khác hiểu lầm lại chiếm tiện nghi như vậy chứ, sớm biết em nên đổi tên thành Gia Gia, vậy cho rằng ai gặp em có phải cũng gọi em là Mạch Gia Gia không!!"

"Tùy ý em muốn đổi thế nào."

"Nhưng chú ấy tại sao cố ý không gặp mặt em?"

"Anh đã từng nói, chú ấy luôn không gặp những người có chỉ số IQ không đến mười tuổi."

"Tại sao?" Mạch Đinh không buông tha truy hỏi, cậu mới không tin, thấy An Tử Yến có thể soạn ra lý do để châm biếm mình.

"Có khác biệt."

Lòng tự tôn của Mạch Đinh không cách nào tiếp nhận cách nói chuyện của An Tử Yến, cậu muốn chính miệng hỏi Phó Thúc, muốn Phó Thúc vạch trần lời nói dối của An Tử Yến, Phó Thúc khởi động xe quay đầu, lúc đang chuẩn bị đi, Mạch Đinh chạy lên trước, gọi Phó Thúc: "Đợi, đợi chút, tôi muốn hỏi tại sao chú cố ý không muốn gặp mặt tôi?" sẽ không phải có nỗi khổ tâm nào khó nói chứ, ví dụ như mình với người thân chú ấy qua đời hoặc là mối tình đầu của chú ấy quá giống nhau, cho nên...

Phó Thúc vẫn như trước một thân lễ độ, phong độ của chú ấy không phải là giả vờ, cùng với bản thân ông ấy hòa thành một, thái độ hòa nhã trả lời Mạch Đinh: "Gây ra quấy nhiễu cho cậu, tôi không giỏi nói chuyện với những người có chỉ số IQ không tới mười tuổi." nói xong, chú ấy lái xe đi. Mạch Đinh ngơ ngẩn nhìn về phía xa, hóa ra An Tử Yến không nói dối, gì mà nói không tới mười tuổi chứ! Ai có chỉ số IQ không tới mười tuổi! Có nhầm không vậy! lòng tự tôn của Mạch Đinh đã bị thương tích đầy mình.

Chậm trễ cả một khoảng thời gian Mạch Đinh mới nhớ ra chuyện chính mình phải đến bộ phận kinh doanh lấy tài liệu, lòng tự tôn tạm thời để qua một bên đi, cậu cậu cùng với An Tử Yến ở trước thang máy đợi, nhưng thang máy đều đã bị chiếm dụng, chậm chạp mãi không xuống, cậu nói: "Chúng ta đi thang bộ đi, anh lên tầng 7 cũng không cao lắm." An Tử Yến lộ ra vẻ mặt ngại phiền phức, vẫn hướng về phía cầu thang bộ mà đi. Trong góc cầu thang yên tĩnh lờ mờ chỉ cần phát ra một đốm lửa cũng đủ sáng rực, Mạch Đinh suy nghĩ rất lâu mới nói: "An Tử Yến, anh nói xem em có nên học theo Vương tổng, bình thường là dáng vẻ rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng lộ ra một mặt rất có mị lực, có vậy ai cũng không dám coi thường em, bao gồm Phó Thúc và anh."

An Tử Yến bật ra tiếng cười lạnh rất ngắn: "Ví dụ?"

"Ví dụ..." Mạch Đinh thả chậm bước chân, ngừng ở trên bậc thang lại rơi vào suy nghĩ, rất nhanh cậu tìm được phương pháp: "Ví dụ sau này anh dám chỉnh em hoặc ức hiếp em, em sẽ thật sự rất tức giận, anh nói không chừng sẽ bị dọa, sau này không thể không tôn trọng em, trước tiên dùng anh để thử nghiệm, xem có hiệu quả không."

"Kiểu nào mới tính là ức hiếp em?"

"Giống như đẩy đầu em, mắng em kém trí đại loại vậy."

An Tử Yến cũng ngừng lại, anh quay người lại, bước xuống hai bậc thang đến trước mặt Mạch Đinh, vươn tay ra đẩy đẩy đầu cậu: "Kém trí."

"An Tử Yến!" Mạch Đinh trợn tròn mắt. Lấy ra mị lực! Tức giận! Phải rất tức giận! An Tử Yến vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm vẻ mặt trên mặt của Mạch Đinh, cậu đang cố gắng thể hiệm ra vẻ tức giận. So sánh một lúc, Mạch Đinh càng giống như đối tượng bị thực nghiệm.

"Anh đừng dùng vẻ mặt đó nhìn chằm chằm em."

"Vẻ mặt nào?" An Tử Yến cố ý tiến lại gần, Mạch Đinh cố gắng đều uổng phí, cậu đột nhiên ôm lấy eo An Tử Yến: "Tại sao em không thể tức giận với anh, thật kỳ quái."

"Buông tay ra."

Anh hại em danh dự bị phá hủy, anh khiến người khác cho rằng em là chó, anh ở trong thang máy đem tay lạnh ngắt chui vào trong áo em, anh gạt em vào căn phòng có tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên... anh đối với em rõ ràng làm rất nhiều nhiều chuyện quá đáng, em tại sao lại ngốc như vậy? Toàn là không có cách nào tức giận với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro