CHƯƠNG 29: HÃY ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC! (PHẦN 2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29: HÃY ĐỂ CHO MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC! (PHẦN 2).

***Tới nay mới nhớ scan hình từ sách ra ahihi. Tặng mọi người đem về tô màu chơi ahihi. Cuối năm rồi mọi người có muốn quà gì hông???Up sớm cho mọi người đọc sớm để tối còn đi chơi :))))***




Thời gian tan ca đường về nhà mãi mãi đông đúc, Quan Châu nới cà vạt tinh thần có hơi mệt mỏi, lúc đến cửa nhà cậu dừng lại, Bạch Tiểu Tư đang ngồi trước cửa nhà, sau khi nhìn thấy cậu thì đứng lên: “Đợi anh lâu lắm rồi.”

“Em sao lại...” Bạch Tiểu Tư chạy lên trước ôm Quan Châu: “Em cũng muốn học theo Mạch Đinh, không muốn nghĩ anh có phải đúng là người đó hay không, ví dụ của cậu ấy quá rõ ràng, bởi vì cậu ấy trải qua rất hạnh phúc không phải sao?”

“Tôi không hiểu lời của em nói.”

“Chồng trước của em rất lợi hại, nếu như anh đối xử không tốt với em, anh sẽ bị ức hiếp rất thảm.” Quan Châu sững ra một lúc, dường như có chút không dám tin tưởng, tay cậu giữ chặt eo Bạch Tiểu Tư: “Anh còn cho rằng là không thể nào.” Cô gác cằm lên vai Quan Châu: “Có người nào đối xử với người mình thích vậy không, vậy mà kêu em sau này đừng tìm anh nữa.”

“Giám đốc An nói cho anh biết, đối phó với phụ nữ như em phải lạt mềm buộc chặt.”

Bạch Tiểu Tư cười rất hưng phấn: “Em phải tố cáo chồng trước, giám đốc An của mấy anh là tên khốn kiếp.” muốn tách ra hoặc bên nhau thật ra chỉ là chuyện của một câu nói.

“A, đau quá!” Mạch Đinh hưng phấn đến nhảy lên bị đụng nóc xe, vì theo dõi cậu ngay cả kính viễn vọng cũng chuẩn bị đủ, sau khi nghe tin tức của Tào Thành Nghị, cậu dự định đến thử vận may, căn bản không ngờ tới sẽ nhìn thấy màn này, bên cạnh cậu là An Tử Yến mặt âm u bị bắt đến đây.

“Anh nhìn kìa, hai người đó đang ôm nhau.” Mạch Đinh đem kính viễn vọng để trước mắt An Tử Yến, nhưng lại bị đẩy ra, anh khởi động xe, Mạch Đinh túm vô lăng: “Đợi em xem thêm một lúc nữa.” An Tử Yến lấy tay cậu ra, lái xe chạy đi: “Em không làm biến thái thật uổng.” lời khó nghe hơn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mạch Đinh, cậu mở nhạc: “Đêm nay hai chúng ta khui rượu ăn mừng đi.”

“Ăn mừng bọn họ khôi phục mối quan hệ bạn giường?”

“Không phải, tuyệt đối không phải, em lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt Tiểu Tư.” Cậu dựa đầu vào lưng ghế: “Sau khi giật bạn trai của Tiểu Tư cuối cùng cũng đền cho cô ấy một bạn trai khác, đoạn đường này đi cũng thật chậm.” Mạch Đinh cảm thấy cực vui vẻ: “Chỉ còn lại đôi tình nhân tốc độ rùa bò Lí Minh và chị thôi.”

“Em có cần đem chuyện chung thân đại sự của mấy người Quách Bình cũng giải quyết luôn.” An Tử Yến trêu chọc.

“Bọn họ sẽ tự mình xem mà làm, trong công ty nhiều nữ như vậy, bọn họ không chiến đấu, em có cách nào chứ.”

Mạch Đinh ở nhà sau khi uống hết nửa chai rượu vang tuyên bố nhân lúc có tinh thần tiến hành quét dọn nhà cửa, An Tử Yến cũng không có ngăn cản, để cậu đi, dù sao làm việc không phải là anh. Quét dọn tiến hành đến nửa đêm, lúc quét dọn tủ, cậu lôi ra được một hộp tinh xảo, mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ cũ, nhìn dáng vẻ dường như được bảo dưỡng rất cẩn thận, cậu hỏi An Tử Yến đang ngồi trên giường đọc sách: “Đồng hồ này để rất lâu rồi, em thấy kim giây cũng không chạy nữa, hay là ném đi, lẽ nào là ai tặng cho anh?”

“Quà sinh nhật 16 tuổi ông nội tặng cho anh.” Anh trả lời nhàn nhạt, Mạch Đinh đem đồng hồ để lại chỗ củ: “Xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi.”

“Em nói lời không nên nói.”

“Câu nào là không nên nói?”

Mạch Đinh không có trả lời, chỉ là trầm mặc quét dọn phòng ngủ, tiếng đóng sách có thể nghe thấy rất rõ ràng trong phòng ngủ, Mạch Đinh cẩn thận lén nhìn An Tử Yến, An Tử Yến vừa nhìn sang cậu, cậu liền né tránh. An Tử Yến nhẹ nhíu mi, tắt đèn nằm xuống, Mạch Đinh yên lặng lùi ra khỏi phòng ngủ.

Cuối tuần hôm đó, Mạch Đinh nhân lúc An Tử Yến còn ngủ, đem đồng hồ bỏ vào túi xách rồi đi ra ngoài, cậu không thường đeo đồng hồ nên không biết nơi sửa, tìm lung tung ở trên đường, bất tri bất giác đến khu gần nhà Lí Minh ở, dù sao đã đến đây, đi hỏi Lí Minh cũng được. cậu đến dưới lầu khu nhà ở vừa lúc gặp được Lí Minh và An Tố, Mạch Đinh lấy đồng hồ đưa ra trước: “Chị, chị có biết...” An Tố dùng lực đẩy tay của Mạch Đinh đưa qua: “Lẽ nào muốn tôi mua một cái máy ghi âm cho cậu nghe sao, tôi không phải chị cậu.” đồng hồ lắc lư rơi trên đất lăn mấy vòng mới ngừng lại, đồng hồ vốn đã cũ hầu như sắp phân tán hết, mặt thủy tinh cũng bị hỏng một góc. Mặt Mạch Đinh không còn giọt máu, vội vàng chạy qua nhặt đồng hồ lên, đem đồ rơi ra cũng nhặt lên bỏ vào túi. Sắc mặt An Tô cũng không tốt hơn so với Mạch Đinh: “Đồng hồ này là...”

“Chị, chị biết chỗ nào có tiệm sửa đồng hồ không, có lẽ còn sửa được.”

“Trong ngõ phía trước có một tiệm, đi theo tôi.” Hai người nhanh chóng chạy vào ngõ, Lí Minh không biết gì chỉ biết chạy theo sau hai người. thợ sửa đồng hồ sau khi nhìn đồng hồ lắc lắc đầu: “Hư thành như vậy không sửa được nữa, cho dù có thể sửa, đồng hồ này là đồ cũ lâu năm rồi, bây giờ hầu như không tìm được đồ thay nữa, mua cái mới đi.”

“Ông nhìn lầm rồi, đây không phải đồ cũ lâu năm, chỉ là...” quà sinh nhật 16 tuổi của An Tử Yến, làm sao có thể xem là đồ cũ lâu năm. An Tố túm cánh tay Mạch Đinh cắt ngang lời cậu: “Đồng hồ này là vật đính ước của bà nội tặng ông nội, chúng ta đi tiệm khác hỏi thử đi.”

“Cô gái, tôi sửa đồng hồ đã mười mấy năm, có thể sửa thì tôi cũng không nhất thiết lừa cô, cô đi đâu cũng như vậy thôi.”

Mạch Đinh ngồi trên xe An Tố, giữ đồng hồ trong tay đột nhiên run run nói: “Em phải làm sao nói với An Tử Yến đây.”

“Không liên quan đến cậu, là tôi làm đồng hồ hư thành như vậy, tôi tự mình nói với nó.”

“Là em mang đồng hồ ra, là em không cẩn thận cất giữ, toàn bộ là lỗi của em.”

“Được rồi, cậu bình tĩnh chút, không phải là một chiếc đồng hồ thôi sao, con mẹ nó không phải chỉ là một chiếc đồng hồ thôi sao?” An Tố tâm phiền ý loạn chữi bậy, cô không sợ An Tử Yến tức giận, ngược lại còn hy vọng An Tử Yến tức giận, trong đầu cô hiện lại lời ông nội nói lúc An Tử Yến 16 tuổi: Tử Yến à, đây là vật rất quan trọng với ông, ông nội càng ngày càng già, sợ để quên nó ở đâu, không bằng tặng cho con, con thay ông nội cất giữ, phải hảo hảo trân trọng, nếu không ông nội sẽ tức giận.

An Tử Yến mở cửa ra, nhìn chằm ba người trước mặt, sắc mặt Mạch Đinh trắng bệch, cắn cắn môi dưới: “Xin lỗi anh, An Tử Yến, đồng hồ bị em làm hư rồi, xin lỗi, để anh khó chịu, đây là của ông nội.” An Tử Yến cúi đầu đem tầm nhìn đặt lên hai tay run rẫy của Mạch Đinh, anh cái gì cũng không nói, đem Mạch Đinh kéo vào phòng. An Tố giữ An Tử Yến: “Em đừng trách Mạch Đinh, là chị làm hư, nếu như em muốn tức giận, muốn đánh người, thì đánh chị.” Cô nói nói rồi bật khóc, cảm thấy có lỗi với An Tử Yến cũng có lỗi với ông nội.

“Mọi người sao lại đều như vậy.” giọng anh hạ thấp, ánh mắt lạnh lẽo, vừa muốn nâng tay lên Lí Minh đã chắn ở trước An Tố đem An Tử Yến đẩy ra, An Tố khóc đánh Lí Minh: “Cậu làm gì, cậu làm gì, tránh ra, không liên quan đến cậu.”

“Tôi không thể để bất kì ai đánh chị.”

“Cậu tránh ra.”

“Hai người đi đi.” An Tử Yến sập cửa lại, An Tố khóc mãi không chịu đi, Lí Minh kéo cô vào thang máy: “Đợi mọi người đều bình tĩnh rồi lại nói.”

“Cậu đừng quản tôi.”

“Chị không khóc thì tôi đi.” Lí Minh không phải là lần đầu nhìn thấy An Tố khóc, nhưng khóc thành như vậy cậu vẫn là lần đầu thấy, cậu vô cùng lúng túng, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt An Tố hôn lên, rất nhanh liền buông ra, vội vàng nói to: “Thế nào, rất tức giận đúng không, chị đánh tôi để trút giận đi.” An Tố chỉ là trừng to đôi mắt ngập nước mắt nhìn Lí Minh, Lí Minh túm tay cô đánh mặt mình: “Đỡ hơn chút nào chưa?” An Tô rút tay ra, túm áo Lí Minh lôi cậu lại gần mình: “Ôm tôi đi.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Mạch Đinh nhẹ nhàng đặt đồng hồ vào trong hộp: “Nếu như em để nó đàng hoàng ở trong hộp.”

“Trước đừng nói chuyện này.”

“Làm sao có thể không nói.” Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện An Tử Yến hữu khí vô lực dựa tường nhìn mình, qua một lúc lâu, An Tử Yến mới nhàn nhạt hỏi: “Mạch Đinh, giữa chúng ta có phải là mãi mãi đều không thể nói về ông nội không?”

“Em không hiểu là ý gì.”

“Em không hiểu ý gì sao, mỗi lần nói về ông nội em đều trở nên cẩn thận, trầm mặc ít lời.”

“Em đó là vì...”

“Lo lắng cho cảm nhận của anh?” An Tử Yến thay cậu trả lời, tiếp theo, An Tử Yến nâng tay lên che mắt: “Có thể đừng như vậy nữa được không.” Giọng nói này, câu nói này, Mạch Đinh dường như đã nghe qua ở đâu rồi, đúng rồi, là lần đó ở căn nhà gỗ, An Tử Yến cũng vì như vậy tức giận.

“Đừng đem anh xem như bệnh nhân mà đối đãi, anh không như lần đó mà tổn thương em.” giọng của anh làm Mạch Đinh đau, Mạch Đinh hoảng sợ nói: “Em như vậy không phải bởi vì sợ anh không cách nào khống chế bản thân, em chỉ là không muốn để anh khó chịu, hơn nữa em chỉ nhớ lần đó là em tổn thương anh, không nhớ anh có tổn thương em.” bọn họ đều nói ‘lần đó’, giống như lần đó là mới xảy ra, rõ ràng ông nội qua đời, An Tử Yến mất không chế đã là chuyện trôi qua rất lâu rồi.

Mạch Đinh chầm chầm đi đến trước An Tử Yến, mắt anh bị che khiến cậu càng khó đoán được nội tâm, có lẽ, An Tử Yến đang dần dần buông bỏ chuyện ông nội đã rời đi, mà cho rằng anh không buông được là mình, hành động dư thừa của mình sẽ nhắc nhở An Tử Yến nhớ lại đoạn thời gian u ám đó.

“Xem ra, chúng ta thật sự rất yêu lẫn nhau.” Lần này Mạch Đinh không xin lỗi, An Tử Yến là vì mình mới muốn từ bỏ ám ảnh, mình là vì An Tử Yến mới luôn lo sợ anh tổn thương, chúng ta có chỗ nào sai, đem cái sai đẩy cho tình yêu hết đi.

“Anh vốn dĩ không muốn nói rõ chuyện này, nhưng...” tay An Tử Yến bỏ xuống, nhìn đồng hồ: “Nhưng anh lo sợ vẫn luôn không nhắc nhở ông ấy, luôn có một ngày anh sẽ quên ông ấy.”

“Vậy từ hôm nay, không, từ bây giờ trở đi, chúng ta đừng đem ông nội xem như điều kiêng kỵ nữa, cứ nghĩ như vậy, thật ra chúng ta làm như vậy rất thất lễ với ông nội, ông ấy nhất địh ở trên trời  vẫn luôn mắng chúng ta.” An Tử Yến nhẹ cười đẩy đẩy đầu Mạch Đinh, Mạch Đinh nói tiếp: “Em lúc nãy tưởng anh khóc.”

“Đừng xem anh như đồ ngốc giống em và chị anh.”

“Hồi phục thật nhanh.”

Trong thời gian còn lại hôm nay, Mạch Đinh vẫn luôn ngồi bên bàn trà nhìn An Tử Yến từng chút một từ trong ra ngoài đem đồng hồ dán lại, mặt kính cũng thay mới, trong thời gian đó hai người nói rất nhiều chuyện kiên quan đến ông nội, cuối cùng, Mạch Đinh đem đồng hồ đã khôi phục nguyên vẹn chụp hình gửi cho An Tố, có lẽ là vì muốn đáp lễ An Tố cũng gửi qua một bức hình, trên bức hình là cô và Lí Minh đan tay vào nhau.

Cứ như vậy, bọn họ nghênh đón một ngày mới.

Lúc tâm tình tốt, hình như ngồi ở trong thành phố cũng thấy được cầu vồng, Mạch Đinh chân nhẹ nhàng bước vào bộ phận quan hệ xã hội, trong bộ phận quan hệ xã hội dường như có chuyện tốt xảy ra, Quách Bình bọn họ mặt cười đến khiến người ta nổi da gà.

“Có chuyện gì mà tôi không biết sao? Nói ra cho mọi người cùng nhau vui vẻ.”

“Không liên quan đến cậu.”

“Mấy người đem tôi đẩy ra ngoài?”

“Bây giờ mới biết?”

“Lẽ nào tăng lương sao?” Mạch Đinh kích động hỏi.

“Cậu nằm mơ giữa ban ngày.”

“Vậy còn có thể là gì?”

“Sao cậu cứ giống như lúc mới vào công ty vậy, ở đâu mà nhiều câu hỏi như vậy.” Quách Bình nói, Mạch Đinh không phục: “Mấy người nói tôi biết, tôi sẽ không hỏi.” Phạm Thiếu Quân khoác vai Cao Sảng: “Tối nay bộ phận chúng ta cùng bộ phận tài vụ có liên hoan, cậu biết đây là chuyện hiếm gặp không thể cầu không, bộ phận khác đối với chúng ta chỉ có bốn chữ.” Anh ta nặn ra từng chữ, từng chữ từng chữ nói ra: “Ghen, tỵ, đến, chết.” Mạch Đinh lại đặt ra vấn đề: “Đàn ông cao hứng tôi còn có thể hiểu, Phi Mông bọn họ là cao hứng cái gì?”

“Cơm thừa canh cặn công ty này, chúng tôi nhìn chán rồi, chúng tôi là liên hoan với công ty L.”

“Nói ai cơm thừa canh cặn hả, chúng tôi còn không chê mấy cô là yêu ma quỷ quái.” Hai bên cãi nhau, từ đấu tập thể thành đấu cá nhân, anh cười nhạo tôi, tôi trêu chọc anh, ai cũng không bỏ qua. An Tử Yến ngủ nướng đến trễ vừa bước vào, bộ phận quan hệ xã hội yên lặng, tiếp theo vang lên tiếng vỗ tai đinh tai nhức óc, chen chúc nhau nói: “Tạ chủ long ân, thánh ân hùng vĩ!” xem ra  chuyện liên hoan không thoát khỏi liên quan cùng An Tử Yến, Mạch Đinh cảm thấy cảnh tượng này một chút cũng không hài hòa, lại kỳ quái, vẫn là bộ phận quan hệ xã hội cậu thích, lần đầu đến bây giờ, bộ phận ưu tú nhất, vô sỉ nhất.

Lí Minh gọi điện thoại đến cắt ngang suy nghĩ của cậu, Mạch Đinh bắt máy: “Sao vậy?”

“Tớ trái suy phải nghĩ, sau khi đầu óc tỉnh táo mới ý thức được tôi vậy mà lại đẩy An Tử Yến, sau khi trở về chân vẫn phát run, cho nên tính mời mọi người đi ăn cơm, để bọn họ cũng giúp tớ nói tốt chút.”

“Xem dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa, cậu bây giờ là ai, còn là Lí Minh lúc trước sao, cậu bây giờ là anh rễ của anh ấy, còn sợ anh ấy làm gì.”

“Anh ta cũng là chồng cậu, cậu tại sao sợ anh ta?”

“Đây...”

“Đừng nói nhiều nữa, tớ còn phải liên lạc người khác, cậu giúp tớ nói với vị kia đi.”

Trong môi trường ồn chết người, Mạch Đinh hoàn thành toàn bộ công việc, cậu nhìn thời gian, mới ba  giờ, cậu tán dương bản thân trong lòng một trận. An Tử Yến từ phòng tiếp khách đi ra: “Hôm nay tan ca sớm, mọi người ai muốn về nhà ăn diện thì mau chóng biến mất.” tiếng hoan hô vang lên, khó trách sẽ được riêng tư  bầu chọn là cấp trên được yêu thích nhất, Mạch Đinh vừa ghen tỵ vừa xem thường.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Lỡ như bị Vương tổng phát hiện...”

“Ông ấy dẫn Tích Viên đi công viên trò chơi rồi.”

“Anh nắm chắc quả thật rõ ràng, em tại sao cảm thấy bản thân giống như học sinh nhảy lớp?” An Tử Yến đan tay Mạch Đinh: “Người đàn ông của em chịu mang em nhảy lớp, nên cảm kích.”

“Hừ, ai hiếm lạ.”

Đẩy cửa thủy tinh của công ty ra, Chu Cách đã đợi ngoài cửa: “Muốn tôi đợi bao lâu nữa.” cảnh tượng tương tự như tốt nghiệp ngày đó, không giống chính là mình và An Tử Yến đều mặc tây trang. Ellen đã ngủ, An Tố từ trong xe đưa tay ra hướng bọn họ vẫy vẫy, Lí Minh trốn phía sau cô, Tào Thành Nghị từ phía sau bọn họ chạy qua: “Tôi không lái xe, chiếm ghế phụ trước.” Bạch Tiểu Tư trên một chiếc xe khác không chịu nhường: “Ngồi ở ghế sau, ghế phụ là của chị.” Quan Châu yên lặng ngồi vào ghế lái.

“Không có chỗ cho hai người, hai ngừoi tự lái xe đi phía sau đi.” Chu Cách cũng ngồi vào xe, khởi động xe. Mạch Đinh nghiêng đầu qua hỏi: “Bọn họ nói không còn chỗ, làm sao?”

Tiếng thắng xe ngừng lại, trong xe xuất hiện mặt Lí Minh: “Lên xe.” Có thể trong trường hợp này gặp Phó Thúc và Quý Mộng, quả thật là kinh ngạc. An Tử Yến vừa mở cửa ghế sau, một cái chân nhỏ đá qua, An Tử Yến nhìn quần mình bị làm dơ: “Tiểu quỷ này.” Mạch Đinh ôm lấy Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt cũng đến à.” Sau khi toàn bộ lên xe, Mạch Đinh lại lần nữa hỏi An Tử Yến: “Cách giờ ăn cơm còn sớm, đây là đi đâu?”

“Đi đâu cũng không quan trọng.”

Đúng vậy, đi đâu chắc là không quan trọng, anh và mọi người đều ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro