23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng trôi qua, có lúc Khương Phùng cảm thấy thời gian trôi thật chậm, có lúc lại cảm thấy không đủ thời gian.

Cô từng làm phù dâu nhiều lần như vậy, chỉ biết cô dâu trong buổi hôn lễ mệt thế nào mà không biết hóa ra trước khi kết hôn cũng có nhiều việc vặt như vậy. Dù Nghiêm Dược nói anh sẽ xử lý hết nhưng bảo Khương Phùng phủi tay mặc kệ là không thể nào.

Một tháng nay bọn họ đi xem nhà, đi chụp ảnh cưới, chọn ảnh, chọn khách sạn, chọn kẹo mừng, lên danh sách khách mời và viết thiệp mời.

Cô với Nghiêm Dược không vì những chuyện này mà cãi nhau, ngược lại, Khương Phùng với mẹ cô lại cãi nhau, cũng may có Nghiêm Dược ở giữa giảng hòa, không tạo thành vấn đề lớn.

Giống như đối với nhà cửa, Khương Phùng cũng không có chấp niệm gì với hôn lễ cả. Nhà là nơi để ở, hôn lễ chỉ là một hình thức, một buổi biểu diễn cho người khác xem.

Mà cô lại ghét những thứ mang tính hình thức, cũng ghét việc phải trở thành một diễn viên trong buổi diễn.

Cô không giống các bạn mình, mọi việc lớn bé trong hôn lễ đều muốn tự làm, từ chuyện nhỏ như tự gói kẹo mừng, đến chuyện lớn như từng chi tiết trong đám cưới, đều muốn nhúng tay vào.

Khương Phùng chưa từng tưởng tượng đám cưới của mình thế nào, ngược lại, mỗi lần tham gia hôn lễ, cô đều khắc sâu ý muốn không tổ chức hôn lễ cho đỡ phiền.

Nhưng đối với mẹ Khương, sống ở trong xã hội này, không tổ chức đám cưới là việc không thể nào.

Khương Phùng hiểu nên im lặng, cô đã khác người một lần, không thể tiếp diễn được.

Mà chấp niệm duy nhất của Khương Phùng với đám cưới chỉ có một, cô không thích những trò chặn cửa* náo nhiệt nhưng cô không thể nói nên lời lý do của mình, không thích là không thích. Khương Phùng hỏi ý kiến của Nghiêm Dược, anh không thấy có vấn đề gì. Chuyện trong mắt Khương Phùng là điều bình thường, không có gì quan trọng nhưng trong mắt mẹ Khương lại là vấn đề "đại nghịch bất đạo".

*Trò chặn cửa: Trong các đám cưới của Trung Quốc thì khi chú rể sang đón dâu thì sẽ bị đội phù dâu chặn ngoài cửa, phải vượt qua 7749 thử thách của phù dâu thì mới được vào đón cô dâu đi.

Mẹ Khương: "Tại sao lại bỏ?"

Khương Phùng: "Vì quá ồn ào."

Mẹ Khương: "Kết hôn mà không ồn ào thì còn gọi gì là kết hôn nữa?!"

Khương Phùng: "Chẳng phải điều quan trọng nhất của hôn lễ là để con hạnh phúc sao? Vậy nên nếu con không thích thì tất nhiên là không cần làm nữa."

Mẹ Khương: "Sao con có thể tùy hứng như vậy?!"

Khương Phùng: "Con rể của mẹ cũng đồng ý rồi."

Mẹ Khương: "... Thế tùy hai đứa!"

Khương Phùng: "Mẹ, mẹ đang có thành kiến với con đấy, mẹ có biết không?"

Mẹ Khương: "Mẹ chỉ biết là con đang được đà tiến tới thôi!"

Khương Phùng không phải là không thấy có lỗi với mẹ Khương, nhưng để khiến mình hài lòng thoải mái thì cô vẫn muốn cố chấp. Cô cảm thấy mẹ mình rất hài lòng với Nghiêm Dược. Có lẽ ấn tượng ban đầu không tốt lắm, tiền trảm hậu tấu, chưa kết hôn đã có thai là việc nằm ngoài phạm vi mẹ Khương có thể chấp nhận. Nhưng sau này trong quá trình tiếp xúc, nhất định là càng nhìn càng thích. Chỉ cần là người săn sóc, biết quan tâm là đã đáp ứng được điều kiện số một của bà rồi, chưa kể đến sự chu đáo của anh. Thường là lúc mẹ Khương chưa mở miệng anh đã làm xong việc rồi, vì thế ấn tượng xấu cũng thành tốt, thậm chí còn răn dạy Khương Phùng phải ân cần chăm sóc Nghiêm Dược, sống với nhau cả đời.

Ngày ngày trôi qua tốt đẹp, chuyện tình cảm cũng đi lên.

Không nóng bỏng, không mãnh liệt nhưng lại chân thật. Với điểm đến là cả đời, nếu hạnh phúc chờ cô trong tương lai thì Khương Phùng sẽ chạy tới đó.

Chỉ có điều Khương Phùng cảm thấy giữa hai người vẫn chưa hẳn là tình yêu. Theo quan điểm của Khương Phùng, tình yêu như một đứa trẻ tham lam ích kỷ, chỉ chấp nhận hai chữ "của tôi", mọi thứ của đối phương cũng đều là "của tôi". Nhưng đối mặt với Nghiêm Dược, không hiểu sao Khương Phùng không dám lộ ra sự chiếm hữu trắng trợn của mình mà thay vào đó là sự thận trọng và rụt rè. Vì từ khi bắt đầu, họ không đến với nhau vì tình yêu. Về điểm này, Khương Phùng không thể nào không đối mặt.

Khương Phùng luôn cảnh báo bản thân mình, phải tỉnh táo, lý trí và không được đánh mất bản thân.

Mà khi Hạng Tiệp xuất hiện trước mặt cô, dường như mọi việc đều có vẻ gượng gạo, sự rụt rè và tỉnh táo của cô là hoàn toàn đúng.

Chuyện Nghiêm Dược bị bạn tốt phản bội và trở thành hai bàn tay trắng, ban đầu Khương Phùng chỉ được nghe qua, sau này mới biết được chi tiết. Nghiêm Dược học làm kỹ sư phần mềm ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp với 2 - 3 người bạn tốt, khai thác game. Cơ hội và vận may đã ưu ái họ. Họ đã thành công, trở nên có tên tuổi trong ngành. Sau này tên tuổi công ty ngày càng nổi tiếng, Nghiêm Dược cũng trở nên nổi tiếng, nhưng công ty nhỏ lại đụng độ với anh lớn trong ngành, coi như trứng chọi đá. Nghiêm Dược nhất định không muốn bị thu mua, nhưng trong công ty không chỉ có mình anh là cổ đông, vì lợi ích nên người kia gạt Nghiêm Dược bán công ty.

Dưới sự phản bội của bạn bè và sự mất mát đến trắng tay thì Nghiêm Dược buồn bã về nước.

Sau đó gặp Khương Phùng, xảy ra một loạt chuyện ngoài ý muốn, buổi tối hôm quyết định kết hôn, Nghiêm Dược dự định làm lại từ đầu.

Sau đó Khương Phùng hỏi cái hôm mà cô thấy Nghiêm Dược mặc tây trang giày da, nói chuyện cùng người nước ngoài mới biết là anh phỏng vấn ứng tuyển cho vị trí cố vấn công nghệ thông tin cho một công ty nước ngoài. Trước khi anh kịp ký hợp đồng thì kế hoạch đổ bể vì tin Khương Phùng mang thai.

Đến tận khi Khương Phùng được Nghiêm Dược dẫn đi gặp đối tác cũ của mình, cô mới biết kế hoạch của anh. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng dù Nghiêm Dược làm gì thì cô cũng ủng hộ anh.

Một nhóm bốn người, ba nam một nữ, dường như Nghiêm Dược cũng mới biết họ vừa về hôm nay, hàn huyên một lúc mới giới thiệu hai bên:

"Khương Khương, đây là bạn anh kiêm đối tác cũ. Đây là Thẩm Trăn, Từ Nhất, Chu Thần, Hạng Tiệp. Còn đây là bà xã tôi, Khương Phùng."

Vừa dứt lời, bầu không khí không còn nồng nhiệt như trước, hai bên nhìn nhau. Khương Phùng để ý họ đều trầm mặc nhìn người phụ nữ duy nhất trong đoàn, Khương Phùng cũng nhìn sang, không kịp đề phòng đối diện với tầm mắt của đối phương.

Là tìm tòi nghiên cứu, là đề phòng, là không cam lòng.

Khương Phùng lại nhìn Nghiêm Dược, chỉ thấy Nghiêm Dược vẫn đang bình thản nhìn cô.

Thẩm Trăn mở miệng trước: "Derek, cậu bảo đây là ai...?"

"Bà xã tôi."

"Cậu kết hôn rồi?!!"

"Ừ, cuối tháng tổ chức đám cưới."

"Cậu không có nghĩa khí! Sắp kết hôn mà cũng không báo cho bọn tôi."

Nghiêm Dược cười lắc đầu: "Chưa kịp gửi thiệp mời thôi."

Từ Nhất: "Lần này bọn tôi về vừa đúng lúc tham dự hôn lễ của cậu."

"Nhớ chuẩn bị lì xì."

Hạng Tiệp vẫn luôn im lặng, nhưng giác quan thứ sáu của Khương Phùng nói cho cô, tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Cũng giống Khương Phùng, trước hôm nay bọn họ cũng không biết ý định gây dựng lại sự nghiệp của Nghiêm Dược, không ngờ anh đã chuẩn bị xong giai đoạn đầu, càng trùng hợp hơn là cả bốn người đều từ chức về nước vì muốn làm việc với Nghiêm Dược.

Bầu không khí đột nhiên nặng nề, Chu Thần nói: "Lâm Sơn đã đi ngược lại hoàn toàn với bọn tôi. Dù đúng hay sai thì cậu ấy muốn theo đuổi quyền lực nhiều hơn. Điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu bọn tôi tiếp tục ở lại, tuy không đến mức bị bạc đãi nhưng sớm muộn thì cũng sẽ bị đào thải." Anh cười khổ một tiếng: "Lúc bọn tôi đi, cậu ấy đã nói sau này bọn tôi đừng có hối hận. Thật ra chúng tôi đồng loạt từ chức là muốn khiến cậu ấy hối hận. Nhưng Lâm Sơn bây giờ bị lợi ích làm cho mù quáng, sao có thể hối hận. So với danh lợi thì bạn bè, tình bạn đều là cái rắm."

Từ Nhất: "Bọn tôi quay về còn định khuyên cậu làm lại. Nhưng bây giờ lại biến thành bọn tôi xin cậu cho bọn tôi theo với."

Nghiêm Dược không lên tiếng, anh trầm mặc một lúc mới cầm ly rượu lên.

Bầu không khí trở lại như lúc đầu, Chu Thần cũng cầm ly rượu lên, cụng ly với Nghiêm Dược, sau đó là Thẩm Trăn, Từ Nhất và cuối cùng là Hạng Tiệp.

Trước mặt Khương Phùng không có rượu, chỉ có một cốc nước ấm, cô nghĩ nghĩ một lát rồi cũng cầm cốc lên.

"Thời khắc vui vẻ thế này mà không uống chút rượu sao?" Hạng Tiệp đột nhiên hỏi.

"Cô ấy có thai, không uống được." Trong lúc Khương Phùng do dự không biết trả lời thế nào thì Nghiêm Dược đã nói thay cô.

Hóa ra không phải với ai anh cũng săn sóc, Khương Phùng nghĩ. Có lẽ anh biết đối phương có tâm tư gì nên hành xử gọn gàng dứt khoát, không chừa lối thoát.

Đây thật đúng là sét đánh ngang tai, không chỉ Hạng Tiệp mà ba người còn lại cũng kinh ngạc không thôi.

"Derek, cậu đúng là..." Chu Thần há mồm nửa ngày cũng không nói nên lời.

Nghiêm Dược ôm vai Khương Phùng, cười nói: "Vậy nên nhớ chuẩn bị hai cái phong bì."

Không thể không nói, dáng vẻ này của Nghiêm Dược, Khương Phùng nhìn cũng muốn đánh.

Ăn được một nửa, Khương Phùng đứng dậy đi về sinh. Sau đó ba phút, Hạng Tiệp cũng xuất hiện trong phòng vệ sinh.

"Chúng ta nói chuyện chút đi."

Lòng Khương Phùng trầm xuống, giác quan thứ sáu của cô cuối cùng cũng thành sự thật.

Họ đi đến sô pha ở sảnh, không có ai ở đó, cách lễ tân một khoảng, là nơi thích hợp để nói chuyện.

Hai tay Hạng Tiệp khoanh lại trước ngực, trông khí thế có chút độc đoán, cô không hàn huyên mà đi thẳng luôn vào vấn đề: "Cô không yêu anh ấy, hai người kết hôn vì đứa bé thôi."

"Yêu một người không phải thế này. Có lẽ cô thích anh ấy, nhưng cô không yêu anh ấy."

Khương Phùng không hỏi sao Hạng Tiệp biết cô không yêu anh vì nếu hỏi thì có vẻ là cô không yêu anh thật.

"Tôi đoán có lẽ cô cũng không biết sinh nhật anh ấy là ngày nào, anh ấy thích ăn gì, ghét cái gì, dị ứng với cái gì."

"Tôi sẽ không nói là vì tôi yêu anh ấy, tôi hiểu anh ấy nên cô không thể ở bên anh ấy được. Nhưng anh ấy nên ở bên cạnh người yêu anh ấy, không phải vì đứa con, vì trách nhiệm mà ở bên cô."

Vì đứa con, vì trách nhiệm.

Hạng Tiệp lại nói tiếp: "Tôi ở bên anh ấy năm năm, đã gặp hết những người bạn gái của anh ấy. Bọn họ đều không giống cô. Lúc tôi yêu anh ấy, anh ấy không độc thân, mà tôi cũng sẽ không làm người thứ ba. Vậy nên tôi đè xuống tình cảm của mình. Sau đó anh ấy độc thân, tôi nghĩ tôi có cơ hội rồi, nhưng anh ấy thậm chí không cho tôi chút ảo tưởng nào, bởi vì anh ấy nói anh ấy không muốn tình yêu công sở."

"Tôi vì anh ấy mới về Trung Quốc. Tôi muốn thử lần cuối nhưng không ngờ cô lại xuất hiện. Tôi không cam lòng. Cô không yêu anh ấy, sao lại có thể ở cạnh anh ấy."

Hạng Tiệp cũng không muốn nghe câu trả lời của Khương Phùng, cô ấy đứng lên, dùng tư thế trịch thượng nói một câu cuối cùng: "Cô cảm thấy thế này là công bằng với anh ấy sao?"

Khương Phùng nhìn Hạng Tiệp rời đi, cô cảm thấy hâm mộ, hâm mộ cô ấy có thể thẳng thắn theo đuổi tình yêu như vậy.

Có phải Hạng Tiệp nói những lời này với cô chỉ để nói cho Khương Phùng biết là cô ấy yêu Nghiêm Dược đến mức nào không? Không, cô ấy chỉ muốn Khương Phùng tự nguyện rời khỏi Nghiêm Dược.

Khương Phùng quay lại phòng, ở ngoài cửa nghe thấy Hạng Tiệp nói với Nghiêm Dược: "Chúc anh hạnh phúc."

Sau đó là câu trả lời lạnh nhạt của Nghiêm Dược: "Cảm ơn."

Khương Phùng tự giễu nghĩ, cô thật đúng là không có tiền đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro