7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mọi chuyện luôn diễn ra đột ngột, không kịp chuẩn bị.

Có lẽ giống như lời Nghiêm Dược nói, vì chán nên anh mới tham gia buổi họp lớp, nên cũng có thể vì nhàm chán nên anh mới tiếp tục ở lại nhà Khương Phùng.

Mà Khương Phùng cũng không từ chối.

Nghiêm Dược về nhà cầm laptop, quần áo, một lần nữa bước vào cửa nhà Khương Phùng, cô cũng không nói gì.

Cho dù Khương Phùng cảm thấy đây không nên là cách chung đụng của bọn họ, dù cô không quen đột nhiên biến thành "thế giới hai người", dù khi ngồi trên sô pha xem phim cùng anh trong lòng sẽ sinh ra cảm giác hạnh phúc, cô vẫn kiên quyết bảo trì sự im lặng.

Khương Phùng không muốn hỏi Nghiêm Dược vì sao lại làm như vậy, không muốn hỏi anh khi nào thì đi.

Thời gian ở chung ngắn ngủi, giống như là chỉ trong tích tắc.

Cho đến khi khóa điện tử đột nhiên vang lên tiếng "tít tít", Khương Phùng cũng chỉ ngây người nhìn Nghiêm Dược, trên mặt là vẻ kinh hoảng dễ phát hiện. Nhưng khi cửa bị mở ra, theo sau là âm thanh khóa cửa, Khương Phùng thu lại cảm xúc trong nháy mắt, trở nên bình tĩnh dị thường.

Cô nói với Nghiêm Dược: "Xin lỗi, anh có thể đi trước được không?"

Cùng lúc đó giọng ngạc nhiên và nghi hoặc của mẹ Khương Phùng cũng vang lên: "Khương Phùng, vị này là...?"

"Một người bạn. Anh đi trước đi." Khương Phùng lặp lại một lần nữa với Nghiêm Dược, cũng không có ý định giới thiệu anh với mẹ mình

Nghiêm Dược gật gật đầu, nhìn thoáng qua mẹ Khương Phùng rồi không nói một lời rời đi.

Mẹ cô lại hỏi: "Khương Phùng, cậu ấy là ai?"

Khương Phùng lặp lại: "Một người bạn."

Mẹ cô khó chịu với câu trả lời có lệ của cô, bà bước lên vài bước, đang định hỏi tiếp thì thấy cái chân băng bó của Khương Phùng, lớn tiếng nói: "Chân con làm sao thế?"

"Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, không quan trọng đâu."

"Chuyện gì ngoài ý muốn? Sao không nói với mẹ? Chuyện khi nào?"

"Tuần trước, cũng không phải chuyện gì lớn, có nói với mẹ thì cũng vậy."

"Khương Phùng!" Mẹ cô trông có vẻ không nén được lửa giận, "Cái gì gọi là 'nói với mẹ thì cũng vậy'? Con đang cáu kỉnh với mẹ đấy à?"

"Mẹ, lúc ấy mẹ đang tức giận, con muốn nói với mẹ thì mẹ để con nói sao?"

"Thế là vì tôi cúp điện thoại của cô nên hai tuần nay cô cũng không thèm gọi một cuộc nào đúng không?"

Khương Phùng chỉ lặp lại: "Mẹ đang tức giận."

"Cô đang trả thù mẹ đấy à?"

"Mẹ -, không phải thế."

Mẹ cô hít sâu một hơi: "... Khương Phùng, đúng là mẹ tức giận. Giận thái độ tùy tiện của con với chuyện đại sự cả đời người, giận con phụ lòng quan tâm của trưởng bối, giận con vừa tùy hứng làm bậy vừa ích kỷ. Thế nhưng mẹ có thể giận được bao lâu? Chẳng lẽ có thể giận đến mức không nghe không gặp con cả đời sao? Con đừng lấy việc mẹ tức giận ra làm cái cớ, Khương Phùng, con có nghĩ tới con làm như vậy là ích kỷ thế nào không? Cỡ nào không công bằng với ta và cha con?"

Thời khắc lúc cô nói với đối tượng xem mắt là họ không hợp, nên kết thúc đó, cô đã đoán được phản ứng của mẹ mình, nhưng cô vẫn xem nhẹ mức độ kịch liệt của bà rồi. Từ sau hôm cô từ chối đối tượng xem mắt, đối phương lại tìm cô nói chuyện mấy lần, mà cô thật sự không làm được, không thể vừa ở bên cạnh Nghiêm Dược vừa bình thản trò chuyện với đối phương được.

Cô không ngờ mẹ mình sẽ đến nhanh như vậy, cũng không ngờ được lúc này cô lại không ngăn được cơn giận của bà.

"Nếu mẹ cảm thấy con ích kỷ vậy thì con chính là một kẻ ích kỷ. Nhưng mẹ à, mẹ cảm thấy rốt cuộc kết hôn là cái gì?"

"Kết hôn là việc mỗi người nên làm, là việc mà con muốn sống trong cái xã hội này thì bắt buộc phải thỏa hiệp. Không có ai có thể sống tùy tâm sở dục trong cái thế tục* này, cô cho rằng mẹ chỉ quan tâm cô có kết hôn hay không thôi sao? Chờ đến lúc cô 30 tuổi mà còn chưa kết hôn, mỗi người gặp cô đều sẽ hỏi đã kết hôn chưa, sao chưa kết hôn, khi nào định kết hôn."

*Thế tục: tập tục ở đời.

"Con biết." Yết hầu của Khương Phùng ngứa ngáy, cô biết chuyện mẹ mình nói là sự thật, "Vậy nên chỉ cần kết hôn là được phải không? Cho dù mẹ có hối hận khi gả cho cha con, cho dù mẹ cảm thấy gả cho ông ấy chẳng khác nào không gả thì mẹ cũng cảm thấy kết hôn tốt sao?"

"Đây là hai việc khác nhau, mẹ là mẹ, con là con. Mẹ biết mấy người trẻ tuổi các con theo đuổi cái gọi là tình yêu nhưng chỉ cần đối phương tốt, biết quan tâm thì tình cảm có thể bồi dưỡng. Bây giờ chỉ tiếp xúc thôi con đã không muốn thì lấy đâu ra tình cảm?"

"Con biết nhưng con vẫn coi như không thấy. Đây không phải là kiên trì mà là con đang trốn tránh. Con có thể ứng phó với mẹ, có thể tranh cãi với mẹ nhưng ra khỏi cửa nhà con có can đảm gánh vác ánh mắt của người đời sao? Con cảm thấy mình có sức để gánh vác tất cả hậu quả sao?"

Khương Phùng không nói gì.

"Khương Phùng, mẹ còn hiểu con còn hơn chính con nữa đấy. Con cứ suy nghĩ lại những lời của mẹ đi."

Mẹ cô bỏ đi, Khương Phùng gọi điện thoại cho Từ Hoán Thanh. Một tiếng sau, Từ Hoán Thanh xách một túi bia tới nhà Khương Phùng.

Từ Hoán Thanh nằm ở một đầu sô pha, "Khóc sao?"

Khương Phùng sức cùng lực kiệt, "Ừm..."

"Lần này dì nói cái gì mà khiến cậu trước kia đao thương không phá bây giờ lại khóc như mưa thế này?"

Khương Phùng lắc đầu: "Trong mắt cậu mình là người thế nào?"

Tay Từ Hoán Thanh đang mở bia khựng lại: "Cậu muốn làm gì? ... Thật sự muốn nghe sao?"

"Ừ."

"Póc -" một tiếng, ngay sau đó là âm thanh của bọt khí trong chai bia.

Từ Hoán Thanh uống một ngụm bia rồi mới mở miệng: "Cậu ấy, nhìn thì trông có vẻ bình tĩnh lý trí nhưng bên trong lại là một kẻ cứng đầu, rất yếu ớt, cũng rất ngốc."

"Vậy sao..."

"Cậu còn nhớ cái tên tra nam hồi đại học không, tên là gì ấy nhỉ, Đại Gia Trạch à? Đến bây giờ mình vẫn muốn gặp anh ta một lần xem anh ta có mị lực gì mà có thể khiến cậu hãm sâu trong đó, chỉ số thông minh về 0."

Khương Phùng nhớ lại đoạn thời gian mập mờ khi ấy cũng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Tính Khương Phùng hướng nội lại hay thẹn thùng, rõ ràng là chỉ cần nói một câu đơn giản là có thể xác định quan hệ của bọn họ nhưng cô lại không thể mở miệng được, nói đúng hơn là cô đang đợi đối phương mở lời. Nhưng có vẻ đối phương lại rất thích tình trạng mập mờ ngươi tình ta nguyện thế này.

Khương Phùng không phải là chưa từng hạ quyết tâm, nhưng mỗi khi cô muốn kết thúc mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng này thì lại luyến tiếc sự rung động và hạnh phúc mà đối phương mang lại.

Vậy nên đến khi kết thúc, một câu tạm biệt cũng không có thì cô chỉ buồn bã, thất vọng nhưng không có can đảm hỏi người kia một câu, mấy năm nay rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Đoạn tình cảm không hoàn chỉnh đó cũng không làm Khương Phùng trở nên quyết đoán, thẳng thắn mà ngược lại, cô càng ngày càng cẩn thận, rụt rè.

Cô thật sự rất nhát gan.

"Dì nói gì mà lại khiến cậu bị đả kích thế?"

Khương Phùng lí nhí: "Nói một chút sự thật làm mình càng thêm rối loạn mà thôi."

"Rối loạn cái gì?"

"Nếu đến 30 tuổi mình vẫn không gặp được người mình thích, liệu mình có thể thỏa hiệp hay không..."

Từ Hoán Thanh nhìn Khương Phùng sa sút tinh thần như vậy trong lòng cũng hụt hẫng. Nếu là mọi khi nhất định cô sẽ khuyên thêm mấy câu, đừng chỉ lẩn quẩn trong vòng tròn của mình, nên đi ra ngoài giao lưu với những người mới, hay đại khái như vậy, nhưng bây giờ hai chữ "thỏa hiệp" từ miệng Khương Phùng nói ra khiến cô không quen nổi.

"Ôi chao, cậu đã đến 30 đâu, chuyện hai năm sau thì ai mà biết được. Cậu đừng bi quan như thế!"

Khương Phùng lắc đầu, không lên tiếng. Cuộc sống của cô nhất thành bất biến*, hai năm trước là thế này, cô tin rằng hai năm nữa cũng chỉ thế này thôi. Tuy rằng gần đây có một chút biến số nhưng cô nghĩ biến số này cuối cùng cũng sẽ biến mất, còn cô sẽ trở lại cuộc sống trước đây của mình.

*Nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới. Cái này trong tiếng Việt cũng có nên mình giữ nguyên nhe.

Cô chỉ là kẻ cố chấp nhát cáy thôi.

Khương Phùng uống một ngụm bia, đăng đắng, không dễ uống lắm.

"Cậu với Hàng Dư định khi nào kết hôn?"

Từ Hoán Thanh nhún vai, nói: "Sau này rồi nói, như bây giờ vẫn tốt."

"Ừm, đến lúc đó mình làm phù dâu cho cậu."

Thật ra Từ Hoán Thanh nói không sai, cô thật sự khá là bi quan. Khi Từ Hoán Thanh nói chưa có ý định kết hôn thì Khương Phùng lặng lẽ thở phào trong lòng.

Thời niên thiếu Khương Phùng có rất nhiều bạn bè. Có nhiều người vẫn đồng hành với cô tới khi thành niên, sau khi vào đời, những người bạn đó cùng cô vượt qua quãng thời gian bị người lớn giục kết hôn. Nhưng bây giờ, bạn bè cô từng người biến mất khỏi cuộc đời cô. Họ có cuộc sống mới của mình, chồng, con, vấn đề củi gạo mắm muối khiến cô dần dần bị lãng quên trong trí nhớ của họ.

Thỉnh thoảng hàn huyên thì cũng lạnh nhạt, mà cô cũng thấy mệt mỏi khi phải duy trì sự thân thiết ngoài mặt.

Khương Phùng không muốn Từ Hoán Thanh cũng biến mất như vậy.

"Làm ba lần chưa đủ sao?"

"Cậu là lần cuối."

Từ Hoán Thanh cười cười, cầm chai bia cụng với cô một cái.

"Chân cậu khi nào khỏi?"

"Thứ hai tuần sau có thể đi bệnh viện tháo bột."

"Thứ hai sao? Cậu đi kiểu gì?"

"Gọi xe. Mình có nạng mà, không phải lo."

"Có chuyện thì gọi cho mình."

"Ừ, hôm nay cậu ở lại đây không?"

Từ Hoán Thanh cầm điện thoại lên xem giờ, "Không được, mai mình còn phải đi làm, ở lại đây thì không dậy đc. Một lát nữa mình về."

Khương Phùng gật đầu.

Trước khi Từ Hoán Thanh rời đi có nói với cô một câu: "Khương Khương, thật ra không phải suy nghĩ của cậu sai mà là hành động của cậu. Thay đổi không đáng sợ đâu."

Sự xuất hiện của một người mới là việc vô cùng to lớn bởi vì người đó mang theo cả quá khứ, hiện tại và cả tương lai của họ đến. (Tác giả: chú thích, câu nói này trong lời kịch của "Lần đầu tiên của kiếp này", tôi rất thích cho nên mượn) @vianvianviaday: tui không chắc tui edit tên đúng đâu ha (・・ ) ?

Đối với Khương Phùng mà nói chấp nhận sự xuất hiện của người mới trong cuộc đời mình thật sự là một việc rất đáng sợ. Cô của hiện tại, của tương lai sẽ bị can thiệp, bị hòa tan, bị thay đổi. Đây là thứ còn thân mật hơn cả việc lên giường làm tình, cũng càng khiến cô sợ hãi hơn.

Lý do Khương Phùng có thể trải qua thời gian mập mờ dài như vậy, trừ việc tính cách cô cho phép, còn có thể là vì khoảng cách của sự mập mờ rất an toàn.

Giống như bây giờ, cô với Nghiêm Dược chỉ nói tính* không nói tình, cũng là một khoảng cách an toàn.

*tính dục = tình dục

Nhưng mà, hình như Khương Phùng đối với Nghiêm Dược không chỉ có cảm giác an toàn, mà còn chứa cả một chút tình cảm bí ẩn mà cô không muốn thừa nhận.

Nhưng sau khi khóa cửa của Khương Phùng không còn vang lên tiếng "tít tít" nữa, cô liền hiểu mà coi mấy ngày chung đụng sớm tối là một sai lầm, đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cô bây giờ.

Tốt nhất là coi như chưa có gì xảy ra.

~~~~~~~~~~~~~~

@vianvianviaday: Giải thích đoạn cuối nếu các bạn thấy khó hiểu. Sau khi mẹ Khương Phùng đến, cô bảo Nghiêm Dược rời đi thì sau đó anh cũng không quay lại nữa. Suy nghĩ này của cô có thể là sau hôm đó mấy ngày, không thấy anh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro