1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."

Gió lạnh dày đặc thổi qua khiến người cảm thấy khó thở, Hàn Vương Hạo càng dùng sức ôm chặt vai, mong muốn làm giảm bớt đi một phần cơ thể chịu gió lạnh. Bộ quần áo mỏng manh cũng không vừa với người, làm lộ ra từng mảng da thịt lạnh lẽo tới tím tái. Chỉ mới nửa giờ trước, cái tổ nhỏ của cậu quằn quại rên rỉ trong tiếng gió hú, sau đó cũng không chịu nổi mà gãy đổ tan tành. Hàn Vương Hạo cần phải đi ra ngoài tìm một vài miếng ván gỗ, cùng một ít củi để nhóm lửa. Nói là cái tổ nhỏ, kỳ thực so với cái tổ của động vật không khác nhau là bao, cậu phải cuộn tròn người thật nhỏ lại mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Là một đứa trẻ mồ côi, mùa đông thật sự rất khó khăn.

Cho dù cậu biết chỉ cần ngẫu nhiên đi vào một căn nhà với ánh sáng ấm áp, mọi người bên trong sẽ đứng dậy chào đón. Nhưng cậu không thuộc về nơi đó, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu. Phía sau những ánh mắt lịch sự xa cách đó, càng nhiều hơn những ánh mắt tò mò và thiếu kiên nhẫn.

Hàn Vương Hạo thở ra một hơi trắng xóa, rất nhanh cũng đã tan đi trong không khí. Cậu vừa lạnh vừa đói, không thể không cắn răng thúc giục hai chân của mình. Phía trước cách đó không xa là một mảng rừng rậm xanh thẫm.

Ranh giới giữa rừng rậm và gió tuyết thẳng tắp rõ ràng, yên ắng như là một mảnh bồng lai tiên cảnh.

Không hỏi về những gian khổ của loài người, không ăn thức ăn của trần gian.

Trong ký ức mơ hồ của Hàn Vương Hạo về mẹ, bà đã từng sợ hãi nói với mình, phiến rừng rậm kia tên là Thần ẩn chi sâm, bên trong đó là vị thần minh bảo hộ thôn trang mấy ngàn năm nay.

Người ta nói rằng thật sự có một vị thần.

Trên tuyết truyền đến một tiếng rất nhẹ, giống như một con vật nhỏ vất vả cực khổ, cuối cùng cũng ngã xuống tuyết.

Một giây trước khi Hàn Vương Hạo chính thức rơi vào mê man, còn mơ mơ màng màng suy nghĩ: Nếu cầu nguyện chân thành với trái tim của mình, liệu thần có nghe thấy hay không?

Bên tai cậu dường như truyền đến một tiếng thở dài rất khẽ, thậm chí còn không lớn bằng tiếng tuyết rơi trên mặt đất. Sau đó, cậu bất ngờ rơi vào trong một mảnh ấm áp, cả người mềm mại nhẹ bẫng giống như đang bay lên.

 

Đây có phải là thiên đàng không?

 

Hàn Vương Hạo ho mạnh một tiếng, đỡ trán ngồi dậy. Trong tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại của chiếc chăn, cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh. Lò sưởi tí tách, ánh đèn ấm áp sáng trưng, mùi canh bánh gạo thoang thoảng không biết từ nơi đâu bay đến. Bụng của cậu cũng liền kêu lên.

"Đói bụng lắm rồi đúng không Vương Hạo, mau đến ăn chút canh bánh gạo."

Hàn Vương Hạo bỏ qua lễ tiết, cầm lấy bát canh vùi đầu húp một hơi dài. Cậu lau vết canh ở khóe miệng, cảm tạ người trước mặt: "Cảm ơn Lưu bà bà."

Sau khi cha mẹ cậu qua đời, trong thôn chỉ có Lưu bà bà không những không tin Hàn Vương Hạo là tai họa như người ta nói, mà còn thường xuyên tặng cho Vương Hạo đồ ăn cũng như quần áo cần thiết, trong lòng Vương Hạo đã sớm coi bà như người thân.

Lão bà cười âu yếm, vén chăn cho cậu: "Đứa nhỏ đáng thương, sáng hôm nay ta mới phát hiện thấy con nằm trên tuyết trước cửa nhà, thật sự là quá nguy hiểm. Nhưng lạ một điều là lúc đó tính mạng của con không có dấu hiệu nguy cấp, Vương Hạo gặp được người nào sao?"

Sau khi nghe Hàn Vương Hạo giải thích xong, vẻ mặt của Lưu bà bà dần trở nên nghiêm túc, bà lập tức quỳ xuống phía ngoài cửa vái lạy, thành kính cảm ơn: "Cảm ơn Thần minh đại nhân phù hộ Vương Hạo, cảm ơn Thần minh đại nhân,..."

Là vị thần trong truyền thuyết đã cứu cậu sao?

Hàn Vương Hạo xốc chăn nhảy xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài cửa, ngay cả giày dép đi ngược cũng không biết. Trong lòng cậu nảy sinh một suy nghĩ duy nhất: Cậu muốn đến gặp vị Thần minh đại nhân kia, chính miệng mình nói ra lòng biết ơn đối với vị Thần minh ấy.

Hàn Vương Hạo do dự một lát ở ranh giới giữa rừng rậm và tuyết, lùi về phía sau hai bước, sau đó cắm đầu chạy vọt vào trong rừng rậm. Ngay khi bước chân vào vùng đất thiêng liêng này, cả người cậu ngay lập tức bị bao quanh bởi mùa xuân ấm áp. Xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách, lá cây xanh mướt như phát sáng, nơi này dường như vĩnh viễn luôn thoải mái, dễ chịu như vậy. Thật sự là thần minh mới có thể ở tiên cảnh như thế này đi. Một mặt cậu âm thầm ghen tị, một mặt cố gắng chạy thật nhanh, hết sức đi tìm kiếm bóng dáng thần minh đại nhân.

Thần Ẩn Chi Sâm so với tưởng tượng còn lớn hơn, Hàn Vương Hạo đỡ thân cây thở dốc, trời ạ, thần minh đại nhân một mình ở một nơi lớn như vậy sao. Khi cậu xoay qua một khúc cua, cảnh vật trước mặt tưởng như sáng bừng lên – đó là một khu rừng hoa đào rực rỡ. Trong sáng như tuyết rơi trên mặt đất, lại nhẹ nhàng lung lay trong gió. Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa đào ngọt ngào,  Hàn Vương Hạo hào hứng chạy tới. Không nghĩ tới ở chính giữa Thần Ẩn Chi Sâm lại là một nơi xinh đẹp như thế này.

Từ xa, cậu nhìn thấy một người đàn ông.

Người nọ mặc thần bào màu vàng trắng, ở trước mắt đang đưa tay điểm những nụ hoa chưa nở. Hàn Vương Hạo không nhìn thấy rõ diện mạo của người nọ, nhưng nghĩ rằng đó nhất định là thần minh đại nhân cậu muốn tìm.

Cuối cùng cậu cũng tìm được rồi.

"Thần, thần minh đại nhân..." Cậu thở hồng hộc đuổi theo, người nọ nghe thấy chậm rãi xoay người, Hàn Vương Hạo sau khi thấy rõ gương mặt hắn liền có chút ngây ngốc.

Thần minh đại nhân có dáng người gầy, làn da trắng, môi mèo cong nhẹ nhếch lên, đẹp một cách quá đáng. Mà điều khiến Hàn Vương Hạo ngạc nhiên nhất chính là mảnh lụa trắng nhẹ nhàng che hai mắt của hắn. Mảnh lụa có hình dạng giống đôi cánh của thiên sứ, vén lên bởi cánh mũi cao ngất mà tuấn tú.

Hàn Vương Hạo trong nháy mắt đã quên mục đích chuyến đi này của mình, cậu nhịn không được mà thăm dò đưa tay lắc lắc trước mắt thần. Lý Tương Hách bị tiểu tử này làm cho giật mình, ngữ điệu lại có chút buồn cười:  "Ta nhìn thấy." Cả trăm ngàn năm qua, người dám cả gan làm loạn như vậy đối với hắn, ngay cả ở thần giới cũng không có mấy người. Lý Tương Hách vậy mà lại cảm thấy khá thú vị, ung dung ôm lấy cánh tay.

Hàn Vương Hạo ngượng ngùng rụt tay lại cắn cắn lưỡi. Cậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng nói cảm tạ: " Thần minh đại nhân, cảm ơn ngài đã cứu ta...."

Lý Tương Hách nhanh chóng ngắt lời, thanh âm vững vàng nghe không ra bất kỳ tình cảm nào: "Không cần."

Lý Tương Hách suy nghĩ cũng rất đơn giản, chẳng qua là tình cờ gặp Hàn Vương Hạo đang hấp hối ở phía trước rừng rậm, dễ dàng giống như nhân loại cứu giúp một con kiến. Việc nhỏ như vậy, không cần nói lời cảm tạ, cũng càng không cần phải chạy tới gặp hắn nói lời cảm tạ. Chỉ là cái đứa nhóc kia dường như đã hiểu lầm ý tứ của hắn, hai tròng mắt xinh đẹp lại lộ ra chút lúng túng cùng tủi thân, giống như không cẩn thận mà chọc giận con thú nhỏ. Hàn Vương Hạo cắn cắn môi, trong lòng đấu tranh một hồi lâu, vẫn đáng thương mở miệng: "Thần minh đại nhân, ta không có gia đình....Có thể tạm thời ở lại nơi này của ngài được không?" Như một chú mèo hoang tìm được mái hiên chùa,  theo bản năng mà lưu luyến sự ấm áp kia, do dự không muốn rời đi.

Lý Tương Hách không lên tiếng, đột nhiên bật ra câu hỏi: "Tên của ngươi là gì?"

Hàn Vương Hạo thoáng cái bị mạch não của thần minh đại nhân làm cho có chút không hiểu, chẳng lẽ tên cũng phải phù hợp với tâm ý của thần mới có thể ở lại sao? Trong lòng liền chán đi một nửa, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hàn Vương Hạo."

Hàn Vương Hạo. Hàn Vương Hạo. Trong tận xương tủy của Lý Tương Hách bỗng nhiên truyền ra tia đau đớn râm ran, ngay cả trái tim cũng bắt đầu run rẩy. Tại sao, hắn lại cảm thấy quen thuộc với cái tên này?

"Tương Hách ca..." Trong ánh lửa rợp trời, người trong lòng Lý Tương Hách mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dính đầy máu, áo giáp màu tím đen phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa. Lý Tương Hách nghe thấy âm thanh của chính mình run rẩy mà nghẹn ngào, gắt gao ôm chặt lấy thân thể đang càng ngày càng lạnh đi.

"Xin lỗi, ta xin lỗi..."

Lý Tương Hách không nhìn thấy rõ gương mặt của người trong lồng ngực, chỉ cảm thấy hồi ức xa lạ làm cho hắn đau đớn đến nghẹt thở.

Kỳ lạ thay, mặc dù không nhìn thấy hai mắt của Thần minh đại nhân, Hàn Vương Hạo lại có thể cảm nhận rõ ràng được là Thần minh đại nhân đang nhìn chằm chằm vào mình. Chẳng lẽ trên mặt cậu dính hạt cơm sao? Cậu liền sờ lên mặt, ừm, rất tốt, rất sạch sẽ.

Hàn Vương Hạo mở miệng thăm dò: "Thần minh đại nhân..."

Lý Tương Hách đang cuốn vào hồi ức thoáng cái bị kéo trở về hiện thực, ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng ý: "Có thể."

Ánh mắt người trước mặt bỗng nhiên sáng bừng lên, niềm hạnh phúc dâng trào dường như có thể ngưng tụ lại mà chảy ra khỏi thân thể. Thật sự đáng yêu đến mức làm cho người ta không đành lòng từ chối đứa nhỏ này. Lý Tương Hách cũng bị loại cảm xúc này cuốn hút, khóe môi nhếch lên, buông một câu: "Lý Tương Hách"

"A"

"Lý Tương Hách, tên của ta."

 

Đứa trẻ của một gia đình bình thường chắc chắn sẽ sợ kinh sợ quỳ xuống, dù sao tên của thần minh người thường có thể được biết sao? Nhưng Hàn Vương Hạo từ nhỏ lớn lên vô tư, đối với tôn ti trên dưới cũng không biết một cách rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy là một loại cảm giác có qua có lại vô cùng thỏa mãn. Anh xem, tôi nói cho anh biết tên của tôi, thì anh cũng phải nói cho tôi biết tên của anh. Thần minh đại nhân quả thật rất hiểu chuyện.

 

Hàn Vương Hạo ngồi cạnh Lý Tương Hách, xòe tay ra đón cánh hoa đào bị gió thổi rơi. Đợi đến khi cánh hoa rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay, Hàn Vương Hạo khép ngón tay lại, quay đầu mỉm cười về phía Lý Tương Hách. Nụ cười của cậu so với ngàn dặm hoa đào phía sau còn rực rỡ hơn, một đường rơi thẳng vào trong mắt Lý Tương Hách.

"Tại sao Thần minh đại nhân vẫn luôn ở nơi này?"

Bị hỏi bất thình lình, Lý Tương Hách xoa xoa mũi, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Bởi vì một lời nguyền."

"Nhiều năm về trước, có người hạ cho ta một lời nguyền. Ra lệnh cho ta vĩnh viễn ở nơi này, và cũng không nói cho ta biết cách nào để phá bỏ lời nguyền.

Hàn Vương Hạo mở to hai mắt đầy vẻ khiếp sợ, lại tiếp tục hỏi: "Thần minh đại nhân ở nơi này một mình không cảm thấy cô đơn sao?"

Lần này đến lượt Lý Tương Hách bối rối, hắn hỏi ngược lại: "Cô đơn là gì?"

Trong nhiều năm tháng dài đằng đẵng, Lý Tương Hách chỉ sống ở trung tâm khu rừng rậm này, cũng không quan tâm nhân loại bên ngoài như thế nào, thậm chí cũng rất ít trở về thần giới. Mặc dù có nhiều ký ức mơ hồ, nhưng Lý Tương Hách cũng không hiểu được cô đơn rốt cuộc là một cảm giác như thế nào.

Hàn Vương Hạo vắt óc hết sức để mô tả: "Chính là...nếu không có bạn bè tới chơi với ta, lúc ngồi một mình ở cái tổ nhỏ sẽ cảm thấy rất cô đơn."

Bạn bè sao...Lý Tương Hách nheo mắt, trong đầu xuất hiện một hình bóng màu trắng. Lại nói tiếp, người đó quả thật cũng lâu rồi đã không tới. Thế nhưng nếu nói trong lòng có gì đó mất mát, thì là không có. Lý Tương Hách cũng rất thấu tình đạt lý mà nghĩ, ai cũng đều có chuyện bận rộn của riêng mình. Ngay cả trong cuộc sống này thì cũng không dễ để gặp nhau tới nhiều lần.

Hàn Vương Hạo thấy Lý Tương Hách không nói lời nào, nghĩ rằng mình đã gợi lại ký ức buồn của thần minh đại nhân, âm thầm tự trách bản thân đã lỗ mãng, vội vàng thay đổi chủ đề: "Lại nói, tại sao mắt của Thần minh đại nhân lúc nào cũng che bởi mảnh gạc?"

 

Lần này Lý Tương Hách trả lời rất nhanh, môi mím chặt, hiện ra vẻ lạnh nhạt và xa cách:  "Muốn nhìn vào mắt ta, bọn họ không có tư cách."

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vì đây là thể loại cổ trang nên mình muốn để tên Trung của hai người, hay mọi người muốn để tên Hàn như mọi lần hơn thì góp ý cho mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro