1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc, tại sao lại như vậy!

Biện Bạch Hiền bạt mạng chạy nước rút một trăm mét cuối cùng cũng chạy tới cửa lớp, Ngô Diệc Phàm đã cầm sổ ghi tên đứng ở đó, hoàn toàn không cho Biện Bạch Hiền cơ hội chạy trốn.

"Biện Bạch Hiền, đến muộn."

"Không thể châm chước sao ~ "

Biện Bạch Hiền mắt sáng lên, mình chỉ đến muộn ba phút thôi, làm tròn đi bốn bỏ năm lên, tôi chưa tới bốn vậy bỏ đi được không!

Ngô Diệc Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, sau đó cúi đầu làm ra vẻ muốn ghi tên.

ĐM! Ngô Diệc Phàm! Tình bằng hữu đâu!

"Phàm ca, anh tốt nhất ~ "

Anh tốt nhất anh còn có thể bay, anh linh hoạt châm chước một chút thôi, bây giờ là năm thứ ba đại học sắp sang năm thứ tư rồi, cái này trừ điểm chuyên cần nữa sẽ xong đời a!

"Ừ, tôi biết."

Ngô Diệc Phàm vẫn không lưu tình chút nào mà ở chỗ tên Biện Bạch Hiền đánh dấu một cái.

"Ơ kìa! Quan hệ chúng ta tốt như vậy cũng không thể châm chước một chút sao!"

"Tôi là lớp trưởng phải công tư phân minh, cậu đến muộn là cậu không đúng, tôi chỉ làm việc theo quy tắc."

Vậy tại sao Hoàng Tử Thao đến muộn anh không ghi tên hắn! Cầu cho anh mặt cứng nhắc vĩnh viễn không chữa được!

Đen mặt trở về chỗ ngồi, Biện Bạch Hiền vỗ vỗ Hoàng Tử Thao ngồi bàn phía trước hỏi hắn xem tiết đầu tiên học cái gì, chỉ thấy Hoàng Tử Thao chậm như rùa xoay đầu lại, đáp một câu.

"Tự học."

Vậy còn nhớ Ngô Diệc Phàm cái rắm a, tên thầy cô giáo còn không nhớ cậu có phải bị bệnh hay không!

Biện Bạch Hiền vừa định gục xuống ngủ lại bị Hoàng Tử Thao túm tay.

"Oa Bạch Hiền cậu đêm hôm qua làm gì mà vành mắt đen như vậy"

"Đêm hôm qua?"

Ha ha, nhớ tới Biện Bạch Hiền lại muốn đập đầu chết đi, tối hôm qua nhận được điện thoại của mẹ, nói là tối nay muốn dẫn cậu đi xem mặt! Phi! Bạn nói xem Biện Bạch Hiền cậu cần gì đi xem mặt a? Bộ dạng rất đẹp trai, tuy rằng không cao bằng Hoàng Tử Thao hay Ngô Diệc Phàm, nhưng những mặt khác đều rất tốt, cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi nha, không phải yêu chơi chút sao, không phải là tính cách dở hơi chút thôi sao.

Này này, nói thật ra thì Biện Bạch Hiền bình thường không dở hơi.

"Tôi đây là ngọa tằm (*)."

Biện Bạch Hiền lắc lắc đầu.

(*) ngọa tằm: giống như có con tằm bám trên mắt, lớn hơi xếch, lông mày mọc gọn mướt, thấy thịt dưới lông mày đùn lên như con tằm.

"Ngọa em gái cậu! Tôi đây mới là ngọa tằm! Cậu cái kia chắc chắn là vành mắt đen!"

Được rồi, vành mắt đen thì vành mắt đen, Biện Bạch Hiền cũng không đôi co với Hoàng Tử Thao, dù sao nói ra cũng không có vấn đề gì, liền đem sự tình kể rõ đầu đuôi cho Hoàng Tử Thao.

"Xem. . .mặt? Cậu? ha ha ha ha ha ha"

Hoàng Tử Thao đột nhiên cười thật to đứng lên, lớp trưởng đang cai quản , nơi này có người cười lớn không tuân theo kỷ luật lớp! !

"Bạch Hiền a, mẹ cậu đúng là muốn tốt cho cậu, sợ cậu không ai thèm lấy"

Cậu mới không ai thèm lấy đó, Hoàng Tử Thao cả nhà cậu đều không ai thèm lấy, à không, thiếu chút nữa đã quên còn có Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao cậu sẽ sớm gả đi không phải sao.

Hoàng Tử Thao vẫn tiếp tục cười lớn, còn lớp trưởng luôn miệng nói công bằng không thiên vị vẫn đang bình tĩnh mà ngồi yên đọc sách, Bạch Hiền xoay người khing thường một cái, trong lòng âm thầm nói ——

Hoàng Tử Thao, tôi cảm thấy tôi không thể chơi đùa vui vẻ với cậu được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek