Trong Vòng Tay Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐂𝐚̉𝐧𝐡 𝟏: Cuộc Gặp Gỡ Dưới Mưa

Tiếng mưa rơi đều đặn trên mái nhà, tạo nên một bản nhạc nền êm dịu cho buổi chiều buồn tẻ. Morofushi Takaaki đứng bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời. Anh vừa hoàn thành xong một vụ án phức tạp, và sự mệt mỏi đã bắt đầu thấm vào từng tế bào của cơ thể. Mưa rơi không ngớt, hòa cùng cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo bên trong anh.

Cánh cửa văn phòng bất ngờ mở ra, làm Takaaki giật mình quay lại. Người đứng ở ngưỡng cửa là Furuya Rei, trong bộ đồ đen đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút thường thấy. Mái tóc vàng óng ánh dưới ánh sáng yếu ớt của căn phòng, và đôi mắt xanh lấp lánh như biển cả trong đêm tối.

"Takaaki-san," Rei khẽ gọi, giọng cậu trầm ấm và có chút lo lắng. "Tôi thấy anh vẫn chưa về, nên ghé qua xem thế nào."

Takaaki hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình. "Cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu, Rei. Tôi chỉ đang nghỉ ngơi một chút."

Rei không đáp, chỉ tiến lại gần và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Takaaki. Sự ấm áp từ bàn tay của Rei truyền đến, khiến Takaaki cảm thấy trái tim mình ấm lên trong khoảnh khắc. Đôi mắt Rei nhìn anh, chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.

"Anh có muốn về nhà không? Tôi sẽ đưa anh về," Rei đề nghị, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi.

Takaaki định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Rei, anh lại không nỡ làm cậu thất vọng. Cuối cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, đồng ý để Rei đưa về. Họ rời khỏi văn phòng, bước vào màn mưa lạnh giá, nhưng Takaaki không cảm thấy lạnh nữa. Bên cạnh Rei, anh cảm nhận được sự an toàn và ấm áp mà lâu rồi anh không có.

𝐂𝐚̉𝐧𝐡 𝟐: Những Khoảnh Khắc Bình Yên

Chiếc xe lướt nhẹ trên đường, tiếng mưa lộp độp trên nóc xe tạo ra âm thanh êm dịu. Rei vẫn giữ im lặng, nhưng đôi mắt cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Takaaki, như để đảm bảo rằng anh không sao. Takaaki ngồi bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí anh lại đang mải miết suy nghĩ về người đàn ông bên cạnh.

Rei đã luôn ở bên anh, không chỉ trong công việc mà cả trong những khoảnh khắc đời thường. Takaaki biết rõ rằng, Rei có tình cảm đặc biệt với mình, nhưng anh đã cố gắng không nghĩ đến điều đó. Anh tự nhủ rằng công việc là trên hết, rằng bản thân không nên để tình cảm cá nhân chi phối. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Rei, sự quyết tâm ấy lại lung lay.

Xe dừng lại trước căn hộ của Takaaki. Rei nhanh chóng ra ngoài và mở cửa cho anh, dù mưa vẫn còn nặng hạt. "Anh vào nhà đi. Tôi sẽ lên với anh một lát," Rei nói, không để cho Takaaki có cơ hội từ chối.

Takaaki thở dài nhưng không thể từ chối sự quan tâm của Rei. Họ bước vào căn hộ nhỏ của anh, không khí ấm áp bên trong như làm dịu đi sự lạnh lẽo bên ngoài. Rei tự nhiên như người trong nhà, cậu lấy chiếc khăn từ giá treo rồi nhẹ nhàng lau tóc cho Takaaki.

"Anh nên nghỉ ngơi một chút," Rei nói, giọng cậu đầy lo lắng. "Dạo này anh làm việc quá nhiều rồi."

Takaaki định phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Rei, anh đành im lặng và ngồi xuống ghế sofa. Rei ngồi xuống bên cạnh, tay cậu vẫn nắm chặt tay Takaaki như để truyền thêm sự ấm áp.

"Rei," Takaaki khẽ gọi, giọng anh trầm và nghiêm nghị như thường lệ. "Cậu không cần phải lo lắng quá nhiều cho tôi như vậy."

Rei mỉm cười, tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay lạnh ngắt của Takaaki. "Tôi không thể không lo lắng cho anh, Takaaki-san. Anh quan trọng với tôi... hơn bất kỳ điều gì."

Takaaki cảm thấy trái tim mình như bị nén chặt. Anh đã biết từ lâu rằng Rei có tình cảm với mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nói ra điều đó một cách trực tiếp. Anh muốn từ chối, muốn giữ khoảng cách, nhưng lại không thể phủ nhận rằng mình cũng đã dần dần phụ thuộc vào sự quan tâm của Rei.

𝐂𝐚̉𝐧𝐡 𝟑: Tình Yêu Thầm Lặng

Thời gian trôi qua, Takaaki và Rei vẫn duy trì mối quan hệ của họ trong im lặng. Không ai nói ra lời yêu, nhưng từng hành động, từng cử chỉ của Rei đã nói lên tất cả. Cậu luôn ở bên cạnh Takaaki, dù là trong những nhiệm vụ căng thẳng hay những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

Một tối, khi cả hai đang cùng nhau ăn tối tại căn hộ của Takaaki, Rei đột nhiên nắm lấy tay anh dưới bàn. Takaaki ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng Rei chỉ cười, ánh mắt cậu lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.

"Tôi sẽ không ép buộc anh phải đáp lại tình cảm của tôi," Rei nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Nhưng tôi muốn anh biết rằng, tôi sẽ luôn ở đây, sẵn sàng chăm sóc và bảo vệ anh."

Takaaki không nói gì, chỉ im lặng nhìn Rei. Trong lòng anh, một cảm giác ấm áp lan tỏa, như thể mọi bức tường mà anh đã dựng lên đang dần dần tan biến. Anh biết rằng Rei là người duy nhất có thể làm anh cảm thấy an toàn và được yêu thương.

"Rei," Takaaki khẽ nói, giọng anh trầm và dịu dàng. "Cảm ơn cậu... vì tất cả."

Rei chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng kéo Takaaki vào vòng tay mình. Takaaki cảm thấy mình như được che chở, như một đứa trẻ được bao bọc trong vòng tay ấm áp của người lớn. Anh không còn cảm thấy cần phải chối bỏ hay né tránh tình cảm này nữa. Với Rei, anh được là chính mình, được yêu thương và được cưng chiều như một bảo bối quý giá.

𝐊𝐞̂́𝐭 𝐭𝐡𝐮́𝐜

Trong vòng tay của Rei, Takaaki tìm thấy sự bình yên mà anh luôn khao khát. Không cần lời nói, không cần sự xác nhận, cả hai đều biết rằng họ đã tìm thấy nhau, và tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền chặt, dù cho có bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro