CHƯƠNG 1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một nữ học sĩ xuất hiện trong thị trấn, gương mặt lạnh lùng, không chút ý cười.

Nhưng mà ta biết, nàng ấy không phải không muốn cười, nàng ấy chỉ là bị chìm vào đoạn quá khứ kia.

Vào đêm hôm đó, đôi mắt nàng ửng đỏ cứ lặp đi lặp lại: “Xương bên sông thật đáng thương…”

(1)

Lăng Lung là sư phụ của ta, cũng chính là ân nhân của ta,

Nàng ấy đã cứu ta, từ trong băng tuyết mang ta về nhà, để ta không bị chết rét chết đói ở bên ngoài.

Giúp ta từ một kẻ ăn xin lang thang có chốn để về.

Nàng ấy chưa bao giờ có tâm lý phòng bị đối với ta, nhưng mà ta đối với nàng ấy lại có suy nghĩ không an phận.

Những suy nghĩ không an phận ngày càng lộ rõ, không thể che giấu nữa. Hôm nay là Trung thu, nàng lại uống đến say bí tỉ, nằm trên chiếc bàn đá, trong tay vẫn còn cầm bát rượu, rượu trong bát nghiêng theo đường vòng cung đổ ra bàn, nhỏ giọt xuống đất.

“Tí tách… tí tách”

Ta nhận lấy bát rượu từ trong tay sư phụ , ngồi xuống lắng nghe nàng.

Nàng lại đọc bài thơ đó, lại gọi tên người đó.

“Sư phụ” - Ta ngẩng đầu lên trước mặt nàng, nhẹ giọng gọi: “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào phòng thôi”.

Nàng chớp mắt hai lần, nhưng mí mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đôi mắt phượng sắt son lạnh lùng đã sưng thành quả hạnh đào, lông mi cũng ướt đẫm.

“Thôi Phủ?”

“Không phải, là Ngọc Trần”.

Ngọc Trần là tên mà nàng ấy đặt cho ta, nàng nói: “Gió đông tán đi bụi ngọc”.

Ta không biết ý nghĩa của câu thơ này, nhưng là vì nàng đặt nên ta liền thích cái tên này.

“Ngọc Trần?” - nàng thì thầm. Những giọt lệ liên tục lăn dài, nàng nức nở: “Tại sao chàng vẫn chưa quay về? Có phải đã quên ta rồi không?”

Giọng thủ thỉ, như thể đứa trẻ đang chịu ấm ức, rất khác với những lúc bình thường.

Ta giúp nàng gạt đi nước mắt, dỗ dành: “Chàng ấy sẽ sớm quay về thôi.”

Thực ra không phải như vậy, Thôi Phủ không thể quay về được nữa, chàng ấy sớm đã hy sinh trên chiến trường.

Sư phụ cũng đã nhận được tin tức, nhưng mà nàng không muốn tin, nàng liền chuyển đến thị trấn gần chiến trường này đợi, đợi Thôi Phủ trở về, như vậy nàng có thể gặp được chàng ấy sớm hơn chút rồi.

Ngày ngày đều đợi, đã đợi sáu năm rồi, từ khi nàng mười bảy tuổi đợi đến hai mươi ba tuổi, từ khi ta mười hai tuổi đến khi ta mười tám tuổi.

Chiến sự kết thúc, nàng vẫn chưa đợi được người nàng mong.

Ta dìu nàng về phòng, nàng tựa như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng nép vào vòng tay ta, lâu lâu lại phát ra tiếng động, rồi nàng thì thầm.

“Xương bên sông đáng thương, vẫn còn trong giấc mộng”.

Nàng biết rằng chàng ta không trở về nữa, nhưng lại không muốn tin vào điều đó.

Ta là một kẻ hèn hạ, lúc ăn xin, ta đã ăn cắp tiền của những người khác, đã giành thức ăn của những kẻ khác.

Sư phụ đã cho ta một ngôi nhà, nhưng mà khi nàng đau khổ, ta không thể kìm nổi xúc động, ta đặt lên đôi môi mê say của nàng, khiến nàng ấy phát ra những âm thanh rên rỉ.

Ngày hôm sau vẫn điềm nhiên như không mang canh giải rượu cho nàng, nhìn đôi môi bị rách của nàng suy ngẫm, nhưng không để nàng nghi ngờ.

“Sư phụ, sau này người đừng uống nhiều rượu như vậy nữa”.

Nàng ậm ừ một cách tùy ý.

Mỗi lần tỉnh lại sau cơn say, ta đều nói câu này, mỗi lần nghe nàng đều đồng ý, nhưng mà vẫn có lần sau.

Rượu không dễ cai, người cũng chẳng dễ bỏ.

Ta ở bên nàng sáu năm, nhưng vẫn không thể đi vào trái tim của nàng.

Ngoài cửa bỗng truyền đến vài tiếng gõ cửa, sư phụ và ta đồng loạt nhìn về phía cửa sổ, nàng day day trán, rõ ràng rất khó chịu, vẫn đau đầu không ngừng.

Ta đặt bát canh giải rượu xuống, đi mở cửa, đứng bên ngoài cửa là một vài tên mặt mũi thô kệch, ăn mặc trang trọng, khí thế bất phàm.

“Các ngươi tìm ai?”

Tên thủ lĩnh với vẻ mặt bất cần, đôi mắt phượng tinh xảo mà so ra còn sắc bén hơn sư phụ nhiều, giọng nói hắn trầm thấp, vô ý có giọng điệu ra lệnh, khí chất lan tỏa: “Lăng Lung ở đây?”

Trái tim bỗng bất an, ta lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay giữ cửa bất giác siết chặt.

“Các người đến làm gì?”

Tiếng của sư phụ từ phía sau truyền đến, rõ ràng là không vui.

Hắn ta cười nhẹ: “Anh trai đến gặp em gái có điều gì không ổn sao?”

Hắn giơ tay lên đẩy vai ta, ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn nheo mắt thích thú nhìn ta, nghiêng đầu nói: “Tên hạ nhân này, khá thú vị nha.”

“Chàng ấy không phải hạ nhân” - sư phụ nói.

Hắn ta nhún nhún vai, rõ ràng chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng mà hắn ta khiến nó rất phong lưu.

“Ngọc Trần, để bọn họ vào đi.”

Ta lúc này mới quay người, hắn nhướng mày cười với ta: “Ngươi tên Ngọc Trần? Nghe hay đấy.”

Ánh mắt của hắn làm ta làm ta nghĩ đến một con rắn độc đang chờ cơ hội để bắt mồi, một cảm xúc chán ghét dấy lên từ trong tiềm thức, không có lý do.

Sư phụ và hắn ta ở trong phòng bàn bạc, lũ thuộc hạ ngồi quanh chiếc bàn đá trong sân, ta thì canh ở trước cửa, bỗng nhiên bên trong có tiếng đổ vỡ.

Ta lập tức đẩy cửa chạy vào, một tách trà đã vỡ nằm yên trên mặt đất, sư phụ thu tay về, chỉnh sửa tay áo, nhìn thấy ta vào, trực tiếp bảo ta đến bên cạnh nàng ấy.

“Sợ rằng không thể theo như ước nguyện của ca ca và phụ thân, ta và Ngọc Trần đã sớm định ước chung thân,”

Tai ta ù ù, ta không dám tin vào những điều mà bản thân nghe thấy, ngây người nhìn sư phụ.

Nàng nắm tay ta, đứng bên cạnh ta, nói với bọn họ, “Đắp nước khó thu hoạch, ca ca vẫn nên tìm người khác thích hợp hơn tiến cung.”

Hắn ta cười như không cười nhìn sang ta, sư phụ, đến bàn tay đang nắm chặt của chúng ta, chống cằm, nghiêng đầu sang, “Ca ca sao lại không tin chứ? Muội đã đòi sống đòi chết vì Thôi Phủ, chỉ mới qua sáu năm, muội đã thay lòng đổi dạ rồi sao?”

“Lòng người dễ đổi, ca ca một ngày có thể đổi đến ba người tình, ta không được phép thay đổi một người trong sáu năm hay sao?”

 Hắn ta gật đầu đồng tình “Đúng thật, đều là từ một người cha sinh ra, dù có khác biệt đi nữa, thì cũng đều là những kẻ phóng đãng”.

Hắn thốt ra bốn chữ cuối cùng rất nhẹ nhàng, mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt sư phụ.

Ta ghì chặt nắm tay muốn lao tới, nhưng sư phụ đã ngầm ngăn lại, nàng ấy lạnh lùng nói với hắn, “Không có việc gì nữa, ca ca mời về.”

“Không, không có” hắn lắc đầu, giơ tay búng ngón tay, lập tức những người bên ngoài xông vào vây quanh ta và sư phụ.

“Nhiệm vụ của ta là đưa muội trở về, cho dù muội có như thế nào, vẫn chờ Thôi Phủ hay là đã định ước chung thân, những điều đó không liên quan đến ta.”

Hắn đứng lên, phủi những hạt bụi vốn không tồn tại, "Muội là người thông minh, không nên ép người ca ca này làm chuyện thất lễ chứ?”

(2)

Ta và sư phụ bị ép lên xe ngựa, hắn ngồi giữa xe, nhắm mắt nhàn nhã nghe con hát đánh đàn, trong miệng ngân nga theo giai điệu không trọn vẹn của lời bài hát.

Con hát quỳ dưới chân hắn, khăn trùm kín mặt, hết khúc, y khuỵu xuống, hắn nâng cằm y, dùng ngón tay vén mạng che mặt lên, lộ ra sống mũi cao cao, lúc này ta mới để ý rằng đó là một nam nhân rất tuấn tú.

Trong nháy mắt, bọn họ hôn nhau, hắn ta kéo con hát lên, ngồi trên đùi hắn, hai người như keo sơn, nhưng hắn lại nhướng mắt nhìn qua ta.

Trong lòng không nhịn được sự ghê tởm, sư phụ cầm tập sách trên tay, không buồn liếc mắt, tựa hồ không để hành vi của bọn họ vào mắt.

Người để ý thấy sự chán ghét của ta, nghiêng đầu nhìn qua ta nói: “Đừng quan tâm, hắn từ trước đến nay đều như vậy.”

Ta khẽ hỏi sư phụ: “Mình đang đi đâu?”

Quyển sách trong tay nàng bẻ ra một nếp gấp, âu yếm vuốt nó, đôi môi nàng khẽ mấp máy, lời còn chưa ra thì hắn ta đã nhanh chóng thốt lên.

“Lăng gia kinh thành, có từng nghe qua Ý Quý phi một mình thống trị hậu cung không? Nàng ấy chính là Trưởng nữ của Lăng gia”

Hắn khẽ nhếch môi, con hát bên cạnh vừa chỉnh lại quần áo , vừa cười thầm, như đang chế nhạo ta một kẻ không biết trời đất.

“Bám váy đàn bà, ngươi còn có mặt mũi nói những lời như thế à?”

Sư phụ cười nhạt một tiếng, lật sang trang khác.

“Chẳng vì gì, chỉ vì vui thú mà thôi, Lăng gia sớm muộn gì cũng sụp đổ. Ngày tỷ tỷ thất sủng không còn xa nữa.”

Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại cười nhạt: “Phải chăng vì lẽ đó nên phụ thân mới giao cho ta đi tìm muội muội? Luận tướng mạo, ngươi và tỷ tỷ một chín một mười, luận tài nghệ, tỷ tỷ có phần không bằng ngươi, chỉ cần muội muội tiến cung, Lăng gia có vị quý phi thứ hai như vậy, chẳng sợ gì gian khó nữa.”

Hắn vừa nói vừa luồn tay vào trong quần áo của con hát, tùy ý sờ soạng, con hát phát ra những âm thanh rên rỉ. “Phụ thân đã cho ngươi đủ mặt mũi, cho ngươi sống bên ngoài sáu năm, ngươi còn chưa hài lòng hay sao?”

“Rốt cuộc vì sao bằng lòng để ta sống bên ngoài, ngươi cần ta phải nói rõ ra không?”

Sư phụ xoa xoa thái dương, gấp sách lại, lạnh lùng nhìn qua, đối diện với cảnh dâm loàn trước mắt, mặt không đổi sắc: “Các người có nghĩ đến, tỷ tỷ chịu ơn mưa móc chỉ được có sáu năm?”

Con hát đột nhiên hét lên một tiếng, hắn ta rút tay về, thâm trầm nhìn sư phụ, bất chợt mỉm cười: “Điều này không quan trọng, chẳng phải muội muội đã trở về rồi hay sao?”

“Thật vậy không?”

Khóe môi của sư phụ vẽ thành một đường cong, nụ cười của hắn ta dần dần cứng đờ.

Ta không hiểu nổi giữa bọn họ đang tính toán những gì, trong lúc nghỉ ngơi trên đường, sư phụ đột nhiên tiến vào phòng ta, cởi từng lớp y phục trước mặt ta.

Khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có biểu cảm nào, từng bước từng bước tiến về phía ta đang ngẩn người.

“Ngọc Trần, chúng ta sinh con đi.”

Vòng tay ấm áp của nàng choàng qua cổ ta, bộ ngực đầy đặn của nàng áp sát vào ngực ta.

Ta luôn nghĩ về chuyện này, chuyện mà ta ngày nhớ đêm mong lại đột nhiên xảy ra trước mắt ta.

Nàng nở rộ dưới thân ta, khuôn mặt đầy cảm xúc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, ta có thể cảm nhận được nàng đang thổn thức.

Vì vậy ta đã ngừng lại, nàng bối rối mở mắt, ta cúi đầu từng chút từng chút hôn những giọt lệ của nàng.

“Sư phụ, đừng khóc.”

 Nàng chớp chớp mắt, hé môi, chạm vào lông mày của ta, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, làm mờ đi cả đôi mắt.

Tim ta thắt lại, nàng đang nhìn ta nhưng nhìn cũng như không.

Thôi Phủ, ta thật ngưỡng mộ ngươi.

Ngươi có thể làm cho sư phụ yêu ngươi sâu đậm như vậy.

Đầu giường có chiếc khăn tay, ta dùng nó bịt mắt sư phụ, để nàng có thể tự lừa mình dối người, còn ta không nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng có thể tự lừa dối chính mình.

Người nàng ấy nghĩ đến là ta.

Sư phụ rốt cuộc kìm không nổi phát ra một tiếng đứt quãng, ta cúi đầu ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta là Ngọc Trần”.

Nàng ấy lặp lại theo ta một cách vô thức: “Ngọc Trần”.

Thanh âm nỉ non, thút thít đã kích thích da đầu ta tê dại, động tác ngày càng nhanh, có lẽ sư phụ hơi khó chịu, nàng đẩy đẩy ta, ta nhẹ nhàng ôm đỉnh đầu nàng, hôn nàng, và dồn hết những cảm xúc của ta vào nàng.

Thật tốt biết bao, nếu ta là Thôi Phủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro