Chưowng 33. Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì muốn bày tỏ cảm ơn, ba Thẩm đặt chỗ ở một khách sạn 5 sao mời ba người nhà Thành Ngự đến đó ăn cơm.

Sau đó ba Thành lại mời một nhà Thẩm Vân Hề tới nhà làm khách.

Ở ghế lô khách sạn, Thẩm Vân Hề không hề rời khỏi chỗ ngồi, đến cả đi WC cũng không.

Ở nhà Thành Ngự, Thẩm Vân Hề ăn cơm cùng trưởng bối, ăn xong thì ngồi trên sô pha nói chuyện, Thành Ngự căn bản tìm không được thời cơ để tiếp xúc đơn độc với cô.

Cậu không liên hệ với Thẩm Vân Hề được, dù là Wechat hay gọi điện.

Bởi vì sau khi ăn hai bữa cơm, Thẩm Vân Hề gửi cho cậu một tin nhắn: Xin lỗi, tạm thời chúng ta đừng liên lạc được không?

Dấu ? đằng sau làm Thành Ngự rất bực bội.

Thẩm Vân Hề không phải đang dò hỏi cậu, mà là thông báo.

Chẳng quan tâm tới cậu lâu như vậy, cuối cùng đáp lại là một chậu nước lạnh.

Nước lạnh này dập tắt hỏa khí trong lòng cậu, nhưng để lại thứ gì đó nghẹn lại trong lòng, cực kỳ khó chịu.

Rất nhanh đã tới ngày tra điểm thi đại học.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm có chút khẩn trương, Thẩm Vân Hề lại không có cảm giác hồi hộp, sau khi biết điểm quả nhiên như cô dự liệu, phát huy như thường.

Vừa tới Nhất Trung, thành tích của Thẩm Vân Hề chỉ có thể tính là trung bình, vật lý và toán học được Thành Ngự phụ đạo nên thành tích tăng lên rất nhiều.

Cuối cao tam, điểm tổng của cô tăng thêm bốn mươi điểm, hơn nữa thành tích cũng khá vững vàng.

Nhớ tới Thành Ngự, tay Thẩm Vân Hề nắm chặt điện thoại, không biết bản thân mình còn muốn do dự bao lâu.

Sau khi thảo luận cùng ba mẹ một buổi trưa, cô vẫn chưa biết nên đăng ký vào trường nào.

Nháy mắt trời đã tối sầm.

Thẩm Vân Hề nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, ngón tay di chuyển xuống dưới, đúng lúc này điện thoại khẽ rung lên, có người gọi tới.

Bấm nghe....

Lúc Thẩm Vân Hề phản ứng lại, thời gian cuộc gọi đã hiển thị 00:05.

Thẩm Vân Hề kinh hoảng, suýt chút nữa không cầm được điện thoại.

"Thẩm Vân Hề."

Giọng nói mỏng mang truyền tới từ điện thoại, Thẩm Vân Hề như bừng tỉnh trong mộng, cuống quýt đưa điện thoại lên bên tai.

Có một loại sợ hãi khiếp đảm khiến cô quên mất nói chuyện.

"Xuống dưới."

Giọng nói quen thuộc lúc này lạnh băng cứng đờ, phảng phất không chứa một tia cảm tình nào.

Suy nghĩ Thẩm Vân Hề hỗn loạn, mờ mịt, "Hả?"

Đầu bên kia không có thanh âm, vẫn trầm mặc, Thẩm Vân Hề tìm về chút lý trí, lập tức bật dậy, thốt lên, "Cậu ở dưới tầng?!"

Thành Ngự vẫn không lên tiếng.

Hiện giờ vẫn còn sớm, ba mẹ vẫn chưa đi ngủ, Thẩm Vân Hề nhất thời tìm không được lý do để ra cửa, lo lắng Thành Ngự bị phát hiện, vì thế theo bản năng nhỏ giọng cầu xin, "Cậu về trước được không? Ngày mai, ngày mai được không?"

Thành Ngự ngắt máy.

Thẩm Vân Hề ngơ người, tay nắm chặt điện thoại, lập tức gọi lại cho Thành Ngự.

Giống như nếu không gọi lại thì sẽ không gặp được cậu nữa vậy.

--- không có người nghe.

Chỉ trong chốc lát, cảm giác lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân.

Thẩm Vân Hề tiếp tục gọi, đờ đẫn nghe giọng nữ máy móc trong điện thoại.

Hóa ra, cảm giác khi gọi mà không ai nghe là thế này.

Thẩm Vân Hề buông điện thoại ra, ngơ ngác ngồi dưới sàn.

Vài giây sau, cô bỗng ngồi dậy, kéo cửa tủ quần áo ra, thay một chiếc váy ròi nhặt điện thoai lên chuẩn bị ra ngoài.

'cốc cốc'

Ban công truyền tới gõ cửa sổ, Thẩm Vân Hề hoảng sợ, dừng chân, nghiêng đầu nhìn....

Thành Ngự!

Mắt Thẩm Vân Hề trừng lớn, khó tin sững sờ nhìn cậu.

Cô chạy nhanh tới, kéo cửa ban công ra.

"Cậu....." Thẩm Vân Hề nói không nên câu, kéo Thành Ngự vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, lúc này cô mới như bừng tỉnh, vọt tới cửa phòng ngủ khóa trái lại.

Làm xong một loạt động tác này, cô dựa vào cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thành Ngự từ khi tiến vào vẫn không lên tiếng, cậu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hờ hững, lại khiến cho người khác cảm thấy gió bão sắp tới.

Cậu từng bước đi đến gần cô.

Cảm giác hoảng loạn lại dâng lên, yết hầu Thẩm Vân Hề như bị chặn lại, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

"Không muốn nói gì với tớ?"

Thành Ngự đi tới trước mặt Thẩm Vân Hề, vây cô vào lòng, trầm giọng tiếp tục hỏi, "Không nghe điện thoại, không trả lời Wechat, hờ hững, tránh tớ..... Cậu học được bạo lực lạnh học được từ khi nào thế? Cậu muốn....."

Bản năng khiến Thẩm Vân Hề nhanh chóng đưa tay lên che miệng Thành Ngự lại, không cho cậu tiếp tục nói.

Cô tựa hồ đã đoán được hai chữ chưa nói xong kia.

Cô không muốn nghe thấy nó.

Nghĩ tới đây, mũi chua xót, Thẩm Vân Hề nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cậu, phủ nhận, "Tớ không có....."

Trong lời nói mang theo chút nghẹn ngào, sau khi phủ nhận mới bừng tỉnh phát hiện 'tứ tông tội' này đích xác tồn tại, lập tức gấp đến mức không biết nói gì, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Không thừa nhận thì thôi, còn ấm ức.

Thành Ngự cảm thấy bị đè nén, nhìn đôi mắt ngập nước của cô, lại không biết nên làm thế nào cho phải, nhụt chí lui về phía sau một bước, tầm mắt nghiêng về một bên, không nhìn cô nữa.

Động tác của cậu khiến Thẩm Vân Hề hiểu lầm cậu muốn rời đi, vội vàng nắm lấy tay cậu.

Bàn tay cậu có cảm giác thô ráp khác thường, Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn, vài chỗ trên bàn tay có vết thương, có chỗ bị trầy da phiếm chút tơ máu, nước mắt trong hốc mắt Thẩm Vân Hề rơi xuống, từng giọt nhỏ lên lòng bàn tay Thành Ngự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro