Chương 103: Mạnh Cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Mạnh Lễ nhẹ giọng an ủi Liễu Nhứ: "Ngoan, thả lỏng, em đừng kẹp chặt như vậy, kẹp chặt quá, anh không rút ra được."

Người Liễu Nhứ mềm nhũn, cô thực sự kẹp rất chặt, dương vật của người đàn ông vẫn luôn cắm trong đó, không rút ra được, kéo căng khiến cô khó chịu.

Cô thở hổn hển, thử thả lỏng cơ thể để người đàn ông rút ra ngoài.

Cảm nhận được người phụ nữ không còn kẹp chặt như vậy nữa, Mạnh Lễ di chuyển eo, "ba" một tiếng, rút dương vật ra ngoài.

Liễu Nhứ còn chưa kịp thở phảo thì người đàn ông lại đút dương vật to dài vào trong, lấp đầy hoa huyệt nóng bỏng của người phụ nữ.

"A..." Liễu Nhứ nhíu mày, nhỏ giọng cầu xin: "Anh Mạnh, em không chịu nổi, đừng..."

Mạnh Lễ cúi thấp người, tiến lại gần cọ cổ cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Ngoan, kiên nhẫn thêm chút nữa, anh sắp bắn rồi."

Nói xong, không đợi Liễu Nhứ trả lời, anh lập tức nhấp hông, nhanh chóng thọc vào rút ra.

Dương vật sưng to đâm vào lối đi bên trong từng chút một, mỗi lần đâm thọc vừa mạnh vừa sâu, phụt, phụt, dâm thuỷ bị đảo đến trắng xóa.

"A...A...Hức hức...Đừng mà..." Người Liễu
Nhứ bủn rủn, không còn sức, căn bản không phản kháng được, chỉ có thể dang rộng hai chân bị người đàn ông cắm đến mức kêu to.

Người đàn ông sắp xuất tinh, vòng e0 săn chắc của anh giống như được trang bị động cơ điện, tần suất cao, động tác đâm thọc nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau một trận va chạm dữ dội, Liễu Nhứ chỉ cảm thấy người đàn ông đột nhiên đẩy dương vật to lớn vào trong, sau đó một chất dịch đặc sệt trắng đục được rót vào trong tử cung.

Dương vật của người đàn ông vẫn chôn trong cơ thể của Liễu Nhứ, Mạnh Lễ nằm trên người cô, ôm cô thật chặt, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.

Mạnh Lễ âu yếm hôn Liễu Nhứ, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô.

Vẻ ngoài quyến rũ của cô sau khi ân ái khiến anh không cho phép người đàn ông nào khác nhìn thấy.

*
Thời gian trôi qua từng ngày, con của Liễu Nhứ và Mạnh Lễ cũng dần trưởng thành.

Sau khi đứa bé được chín tháng tuổi, Liễu Nhứ cai sữa cho con, bắt đầu cho con ăn sữa ngoài.

Từ sau khi con cai sữa, buổi tối, Mạnh Lễ nhìn Liễu Nhứ nằm bên cạnh mình, có hơi tiếc nuối.

Từ nay, cô sẽ không còn xấu hổ kéo ống tay áo của anh, nhờ anh hút sữa hộ nữa.

Thật khiến người ta hoài niệm.

Liễu Nhứ đặt tên cho con là Mạnh Cảnh.

Mặc dù Mạnh Lễ không quan tâm đến đứa bé này lắm, nhưng anh không hề phản đối đứa bé mang họ Mạnh, vẫn ghi tên vào hộ khẩu.

Bé Mạnh Cảnh là một em bé ngoan, hiểu chuyện, không ầm ĩ, không giống như những đứa trẻ thường khóc lóc vào nửa đêm, khiến người ta cảm thấy ồn ào.

Cho nên ngoại trừ việc Mạnh Lễ không quá quan tâm đến cậu nhóc ra thì anh không hề ghét cậu nhóc này.

Bé Tiểu Mạnh đã có thể nói được một số từ đơn giản khi mười tháng tuổi, từ đầu tiên bé học được là từ "cha".

Chiều tối hôm nay, khi Mạnh Lễ tan học về nhà, anh vừa mới mở cửa phòng ra, cất cặp.

Một cục tròn vo bò tới, ôm bắp chân của anh, nhỏ giọng nói: "Cha..Cha Ôm...Ôm.."

Mạnh Lễ cụp mắt xuống, nhìn thấy một cục tròn nho nhỏ mềm mại, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt to tròn mở to nhìn mình, trong cặp mắt trơng suốt tràn đầy mong chờ.

Trái tim của người đàn ông như bị thứ gì đó chọc, đáy lòng bỗng nhũn ra.

Mạnh Lễ chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm bé
Mạnh Cảnh lên.

Lần đầu tiên được cha ôm, bé Mạnh Cảnh rất vui vẻ, Mạnh Lễ vừa mới bế cậu nhóc lên, cậu nhóc lập tức vỗ tay, cười với Mạnh Lễ: "Cha..."

Đây là lần đầu tiên Mạnh Lễ ôm trẻ con, một cục nhỏ mập mạp, được anh ôm trơng lồng ngực rộng lớn, khiến anh sinh ra một cảm giác kỳ lạ chưa từng có.

Anh không thể nói đây là cảm giác gì, nhưng anh chưa từng có cảm giác này suốt hai mươi năm.

Hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro