Chương 12: Giấy nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lễ lông mày một chút cũng không nhíu, anh rũ mắt nhìn Liễu Nhứ: "Trong thẻ của cô có bao nhiêu tiền?"

"Ba... Ba vạn." Liễu Nhứ dùng ngón tay đưa ra một con số.

"Chỉ có ba vạn, chút tiền cỏn con này của cô còn muốn chữa khỏi bệnh cho tôi?" Mạnh Lễ ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: "Tôi cảm thấy mình vẫn nên theo trình tự pháp luật đi, tương đối bảo đảm."

Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ nói muốn tiến hành theo trình tự pháp luật, nhất thời cuống lên, ôm lấy cánh tay anh cầu xin nói:

"Đừng...Mạnh tiên sinh, tháng sau tôi lấy lương là có tiền rồi. Anh ứng trước cho tôi, thanh toán xong hóa đơn, viết một tờ giấy nợ, tháng sau tôi trả lại cho anh có được không?"

Mạnh Lễ liếc mắt nhìn người phụ nữ túm lấy cánh tay mình: "Tiền lương một tháng của cô bao nhiêu?"

Nói đến tiền lương, Liễu Nhứ có chút khó xử, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ba ngàn rưỡi."

Mạnh Lễ nhướng mày: "Tiền lương ba ngàn rưỡi, cô không ăn không uống tích góp mười năm cũng không đủ cho tôi xem bệnh mấy lần, cô muốn trả đến năm tháng nào?"

Liễu Nhứ kéo tay áo Mạnh Lễ, đáng thương nói: "Mạnh tiên sinh, hiện tại tôi đang trong thời gian thực tập, còn chưa được chuyển lên chính thức. Sau khi lên chính thức thì tiền lương sáu ngàn, sau này ông chủ cũng sẽ tăng lương cho tôi. Anh cho tôi viết giấy nợ. Xin anh cho tôi một cơ hội, đừng kiện có được không?"

Mạnh Lễ rũ mắt nhìn Liễu Nhứ, đột nhiên vươn tay: "Cầm lấy. "

"Cái gì?" Liễu Nhứ ngước mắt lên, khó hiểu nhìn Mạnh Lễ.

"Thẻ ngân hàng, cô trả 3 vạn, tôi ứng cho cô hai vạn."

"A, đây." Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ không khởi kiện, vội vàng đưa thẻ ngân hàng cho anh.

Không truy tố là tốt rồi, có thể dùng tiền giải quyết chuyện thì không phải là chuyện lớn, tuy rằng cô không có tiền.

Mạnh Lễ cầm thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ, nhưng không có quẹt thẻ của cô. Anh lấy một chiếc thẻ đen từ ví của mình, trả 5 vạn tệ.

Mạnh Lễ nhận lấy hóa đơn, chuẩn bị lên tầng hai lấy thuốc.

Liễu Nhứ vươn bàn tay nhỏ bé, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, thẻ ngân hàng của có thể trả lại cho tôi không?"

Mạnh Lễ lạnh lùng từ chối: "Thẻ ngân hàng của cô dùng làm tài sản thế chấp, đề phòng cô không có tiền trả nợ, bỏ trốn. Dù sao tiền lương tháng sau của cô đã định là trả cho tôi, vậy để tôi bảo quản đi."

Anh nói, đặt thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ và thẻ đen của mình vào ví của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhứ khổ sở, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Cô không còn tiền, toàn bộ tài sản của cô đều bị Mạnh Lễ lấy đi.

Hai người lên tầng hai lấy thuốc, tổng cộng bốn hộp thuốc, toàn tiếng Anh, nhập khẩu từ nước ngoài.

Với lượng từ vựng tiếng Anh tương đối nghèo nàn của mình, Liễu Nhứ xem không hiểu lắm. Cô không biết những loại thuốc này cụ thể là loại thuốc gì, nhưng nhìn cách đóng gói, anh là rất cao cấp.

Một tuần sau sau khi đi bệnh viện về, Liễu Nhứ trải qua cuộc sống vô cùng khổ cực, bởi vì cô không có tiền.

Trong ví cô chỉ còn xót lại 200 đồng tiền mặt, mỗi ngày đều đi làm bằng xe buýt.

Số tiền trên WeChat cũng chỉ còn lại 500 đồng, đó là tiền cơm hàng ngày của cô.

Tiền lương mười ngày nữa mới được lấy, Liễu Nhứ không biết mình có thể chống đỡ đến ngày phát lương được hay không.

Dừng một chút, cô đột nhiên phản ứng lại, cho dù trả lương cô cũng không có tiền.

Thẻ ngân hàng của cô ở chỗ Mạnh Lễ, tiền lương phát cũng phải vào trong túi anh.

"Hức... Tiền của tôi..." Liễu Nhứ kêu rên một tiếng, phiền não lăn vòng trên giường, sau đó nằm sấp xuống, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Đang lúc cô phiền lòng, điện thoại di động ở một bên vang lên.

Liễu Nhứ cầm lấy điện thoại di động nhìn, là Mạnh Lễ gửi tin nhắn cho cô

"Ngày mai đến bệnh viện tái khám, tám rưỡi sáng, gặp hầm gửi xe."

Lại đến bệnh viện nữa?

Số tiền nợ của cô lại phải tăng gấp đôi.

Liễu Nhứ nhướng mày, không trả lời Mạnh Lễ, trực tiếp ném điện thoại sang một bên.

Cô nằm sấp trên giường và tiếp tục giả vờ chết.

Sau mười lắm phút, "Ting" một tiếng, điện thoại lại vang lên.

Liễu Nhứ cầm lên xem, phát hiện lại là Mạnh Lễ.

Điều này làm cô kinh ngạc, Mạnh Lễ vậy mà lại nhắn cho cô nhiều hơn hai tin.

Nhưng nội dung tin nhắn làm cho cô cực kỳ không vui, còn không bằng đừng nhắn.

Mạnh Lễ nói: "Xem tin nhắn rồi mà không trả lời, Liễu tiểu thư đây là muốn giả chết cùng tôi sao? Được, vậy ngày mai chờ thư của luật sư đi!"

Tay cầm di động của Liễu Nhứ run lên, trượt tay suýt làm rơi điện thoại.

Cô vội vàng trả lời lại: "Không có, không có, Mạnh tiên sinh anh hiểu lầm rồi. Vừa nãy tôi đang tắm, hiện tại mới nhìn thấy tin nhắn. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phớt lờ anh, ngày mai tám giờ rưỡi sáng, đúng giờ tôi sẽ có mặt."

Tin nhắn trả lời hiện lên trên màn hình trò chuyện của Mạnh Lễ: "Sau này trả lời lại tin nhắn, không được quá mười lăm phút. Nếu không tôi sẽ hoài nghi sẽ cô muốn chạy trốn."

"Làm sao có thể, Mạnh tiên sinh nói đùa rồi. Con người tôi rất có trách nhiệm, nhất định sẽ dốc toàn lực chữa khỏi bệnh cho Mạnh tiên sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro