Chương 14: Đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Nhứ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bác sĩ này lại coi cô là bạn gái của Mạnh Lễ, cô vội vàng xua tay giải thích: "Không... Không... Bác sĩ... Bác sĩ, anh hiểu lầm, tôi không phải bạn gái anh ta."

Bác sĩ nhìn Liễu Nhứ, lại nhìn Mạnh Lễ ở một bên sắc mặt lạnh lùng, anh hỏi Liễu Nhứ: "Vậy vết thương trên dương vật của Mạnh tiên sinh là cô cắn sao?"

Liễu Nhứ đỏ mặt, gật gật đầu: "Là tôi cắn."

Bác sĩ cảm thấy Liễu Nhứ đã cùng đàn ông chuyện thân mật này, còn mỗi lần đều cùng Mạnh Lễ đến bệnh viện khám, đây không phải là chuyện mà các cặp tình nhân mới làm sao?

Anh ta cảm thấy có thể là Liễu Nhứ và Mạnh Lễ đang cãi nhau, ầm ĩ muốn chia tay, cho nên Liễu Nhứ mới không chịu thừa nhận mình là bạn gái của Mạnh Lễ.

Cặp tình nhân trẻ tuổi bây giờ cãi nhau không phải đều như vậy sao, anh ta đã sớm không còn lạ gì.

Bác sĩ sâu kín nói: "Vị tiểu thư này, nếu cô hy vọng Mạnh tiên sinh có thể sớm bình phục, tôi đề nghị cô tích cực phối hợp với anh ấy điều trị, giúp anh ấy loại bỏ bóng ma còn sót lại trong lòng ngày hôm đó. Bệnh này của Mạnh tiên sinh nếu kéo dài càng lâu, bệnh tình sẽ phức tạp hơn, dễ dẫn đến các bệnh lý khác trên cơ thể."

Đối với lời khuyên của bác sĩ, Liễu Nhứ cảm thấy thực bất đắc dĩ. Cô đương nhiên hi vọng Mạnh Lễ có thể sớm khỏe lại, như thế cô mới không cần phải tiêu phí nhiều tiền như vậy.

Nhưng cô không phải bạn gái của Mạnh Lễ, những phương pháp mà bác sĩ đưa ra căn bản không nằm trong chức vụ của cô.

Tâm trạng hôm nay của hai người đều không tốt lắm, Mạnh Lễ là vì bệnh tình không có chuyển biến tốt, còn Liễu Nhứ là vì mình lại nợ Mạnh Lễ thêm một khoản tiền nữa.

Thuốc mà bác sĩ kê lần trước, vẫn còn hai hộp chưa uống, chỉ bổ sung thêm hai hộp lần trước đã uống xong.

Cộng thêm phí khám chữa bệnh, phí đăng ký vân vân, tổng cộng tiêu tốn ba vạn đồng.

Nhìn một chuỗi số không trong hóa đơn thanh toán, trái tim Liễu Nhứ rỉ máu.

Cô xoay ngón tay đếm, lần đầu tiên đi khám tốn năm vạn tệ, lần tái khám thứ hai tốn ba vạn tệ.

Với tốc độ này, hai tuần nợ tám vạn.

Một tháng ước chừng bốn tuần, vậy mỗi tháng cô phải nợ Mạnh Lễ ít nhất mười sáu vạn.

Nếu trong vòng vài tháng có thể chữa khỏi Mạnh Lễ, số tiền cô nợ ước chừng khoảng bốn mươi tám vạn.

Bốn mươi tám vạn, nghĩ đến con số giá trên trời này, Liễu Nhứ thiếu chút nữa muốn phát điên.

Cô ôm ngực, hít sâu một hơi, chậm rãi hít vào thở ra, mới bình tĩnh lại.

Trở lại hầm gửi xe tiểu khu, sau Mạnh Lễ dừng xe xong, Liễu Nhứ cũng không vội vàng xuống xe.

Cô mở miệng gọi Mạnh Lễ đang chuẩn bị xuống xe: "Mạnh tiên sinh, chờ một chút, tôi có chút việc muốn thương lượng với anh."

Mạnh Lễ ngồi trở về, nhìn về phía Liễu Nhứ: "Có chuyện gì?"

"Mạnh tiên sinh, chúng ta không thể đi Hải Thụy tái khám nữa, chỉ là lấy hai hộp thuốc đã phải ba vạn. Thuốc đắt như vậy, lại một chút hiệu quả cũng không có, tôi cảm thấy không cần phải uống nữa, hơn nữa giá cả thuốc của Hải Thụy quá cao, hoàn toàn vượt quá phạm vi chi trả của tôi."

Mạnh Lễ nhíu mày: "Liễu tiểu thư, cô đây là muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Nội dung của hiệp nghị là gì, cô còn nhớ không? Liễu tiểu thư lúc ấy đã hứa nguyện ý bồi thường tất cả chi phí phát sinh khi trị liệu, sao, bây giờ muốn đổi ý?"

"Không, không, Mạnh tiên sinh hiểu lầm, tôi không muốn trốn tránh, tôi vẫn sẵn sàng trả tiền điều trị. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi đã chi tiêu không phù hợp, khám bệnh hai lần, chi phí tám vạn tệ, nhưng bệnh lại không cải thiện một chút nào. Tôi đề nghị thay đổi một bệnh viện khác.:

Mạnh Lễ thái độ kiên quyết, vẫn không chịu đổi bệnh viện: "Bệnh viện khác tôi không tin được, Hải Thụy là một bệnh viện quốc tế có uy tín rất cao. Tôi tin vào năng lực của các bác sĩ ở đây, nếu Liễu tiểu thư thực hiện theo lời bác sĩ nói, có lẽ bệnh này của tôi hiện tại cũng tốt hơn không ít rồi."

Làm theo lời bác sĩ?

Liễu Nhứ sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Mạnh Lễ.

Cô sợ tới mức lập tức hai tay ôm ngực, lui về phía sau, cảnh giác nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, đó là bác sĩ lầm tưởng tôi là bạn gái anh mới yêu cầu như vậy. Tôi chỉ phụ trách bồi thường chi phí điều trị, cũng không có nghĩa vụ làm những việc này cho anh, nếu anh muốn trị liệu, có thể để bạn gái anh phối hợp với anh."

Mạnh Lễ khẽ mở môi mỏng, phun ra năm chữ: "Tôi không có bạn gái."

"Vậy... Vậy bây giờ anh đi tìm một người đi."

Mạnh Lễ nhìn khố hạ bên dưới của mình, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Nhứ một cái: "Cô cảm thấy hiện tại tôi không cứng nổi, có thể tìm được bạn gái sao? Người con gái nào muốn tìm một người đàn ông có khuyết điểm về thân thể làm bạn trai?"

Liễu Nhứ đánh giá một vòng từ trên xuống dưới Mạnh Lễ một vòng, âu phục giày da, khuôn mặt lạnh lùng. Cô chấm cái ngoại hình này 9/10 điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro