Chương 16: Anh có bạn gái chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Mạnh Lễ xuất hiện, thứ sáu và cuối tuần không còn là những ngày vui vẻ nữa.

Cô nỗ lực làm việc chăm chỉ như vậy, tiền kiếm được cũng không đủ cho Mạnh Lễ đi khám một lần.

Những ngày đen tối không có ánh sáng mặt trời này, bảo cô làm sao có thể vui vẻ.

"Hu hu hu..."

Đang lúc Liễu Nhứ bi thương, bụng của cô đột nhiên kêu lên.

"Ai..." Liễu Nhứ xoa xoa cái bụng đói xẹp lép của mình, thở dài một hơi. Tuy tâm trạng không tốt, cuộc sống khó khăn, nhưng vẫn phải ăn cơm đúng giờ, lấp đầy cái bụng đói của mình.

Cô đứng dậy, mở tủ lạnh ra nhìn một cái, lại phát hiện bên trong trống rỗng, đồ ăn khác cũng không còn, chỉ còn lại hai quả trứng gà.

"Hu hu..." Liễu Nhứ cắn môi dưới, thiếu chút nữa nhịn không được khóc lên.

Bây giờ cô thậm chí còn không có tiền để mua thức ăn.

Cuối cùng, Liễu Nhứ dùng một quả trứng gà làm cho mình một đĩa cơm chiên thơm phức.

Sau bữa ăn tối, cô bắt đầu buồn bã một lần nữa.

Sáng mai, cô có thể ăn thêm một bữa cơm chiên trứng, vậy tối mai, cô ăn gì?

Nỗi phiền muộn này kéo dài cho đến khi Liễu Nhứ tắm rửa xong.

Cô ngồi trên giường, mở ví của mình và nhìn vào nó.

Quả thật chỉ có thể tìm được hai đồng tiền năm xu, những tờ tiền giấy một tờ cũng không có.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên thông báo wechat.

Liễu Nhứ cầm lấy điện thoại di động nhìn, phát hiện là tin nhắn của Mạnh Lễ gửi tới.

"Ngày mai đến bệnh viện tái khám, tám giờ rưỡi sáng, gặp ở hầm gửi xe."

Liễu Nhứ hiện tại vừa nhìn thấy tin tức này liền cảm thấy to cả đầu, tiếp tục như vậy, không cần ba hay năm năm, chỉ cần nửa năm, cô có thể bị bệnh này của Mạnh Lễ đè chết.

Bệnh của Mạnh Lễ nếu không chữa khỏi, Liễu Nhứ cảm thấy mình sẽ phải làm công cả đời

Tiền mình vất vả kiếm được lại không thể tiêu, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì?

Liễu Nhứ vẫn chưa từ bỏ ý định lại gửi tin nhắn cho Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, xin hỏi anh có tìm được bạn gái chưa?"

Cô cảm thấy Mạnh Lễ tướng mạo xuất chúng như vậy, tìm bạn gái nhất định thực dễ dàng.

"Chưa."

Nhìn chữ to trên màn hình di động, Liễu Nhứ chỉ cảm thấy tương lai là một mảnh hắc ám.

Nếu Mạnh Lễ vẫn không tìm được bạn gái, vậy cô vẫn phải bỏ tiền mua thuốc cho anh.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Liễu Nhứ đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Cô gửi tin nhắn cho Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, để tôi điều trị cho anh đi."

Cũng không đợi Mạnh Lễ trả lời tin nhắn, Liễu Nhứ mang dép lê, ngay cả áo ngủ cũng không thay, trực tiếp mặc một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài, đi lên tầng chín, gõ cửa nhà Mạnh Lễ.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên không lâu, Mạnh Lễ liền đi đến mở cửa.

"Mạnh tiên sinh, tôi..." Liễu Nhứ ngửa đầu nhìn thân hình cao ngất người đàn ông, trong lòng có chút khẩn trương.

"Vào đi." Mạnh Lễ không nói gì thêm, anh nghiêng người ra, để Liễu Nhứ tiến vào.

Liễu Nhứ vội vàng cúi đầu đi vào, sợ mình ở bên ngoài ở thêm một hồi, lại lập tức hối hận bỏ chạy.

Vào tiến vào, Liễu Nhứ lo lắng đứng ở giữa phòng khách, không dám ngồi lung tung.

Mạnh Lễ đóng cửa lại, đi vào, ngồi trên sô pha.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Liễu Nhứ: "Lại đây ngồi."

Liễu Nhứ căng thẳng, tay trái nắm lấy ngón tay phải, chậm rãi dịch qua, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.

Mạnh Lễ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng: "Cởϊ qυầи của tôi ra."

"A?" Liễu Nhứ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạnh Lễ.

Mạnh Lễ nhướng mày: "Không cởϊ qυầи, trị liệu như thế nào?"

Liễu Nhứ lúc tỉnh táo thật ra không to gan như vậy, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng đề nghị: "Mạnh tiên sinh, có được không... Anh có thể... Cách quần sờ một chút là tốt rồi?"

Mạnh Lễ cũng không cưỡng cầu: "Vậy cô cách quần thử một chút, có thể sờ cho nó cứng không?"

"Tôi sẽ thử xem."

Liễu Nhứ mắt lại, hít sâu một hơi, thật cẩn thận đặt tay mình vào giữa hai chân người đàn ông.

Cô cách lớp vải vóc mò mẫm, cầm cây côn thịt mềm nhũn kia.

Sờ đến dương vật của đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ không khỏi nổi lên một tia đỏ mặt.

Tuy rằng thứ này ở vào trạng thái mềm nhũn, một chút lực công kích không có, nhưng cô vẫn ngượng ngùng.

Liễu Nhứ trước kia chưa từng loát cho người đàn ông, cũng không biết làm thế nào có thể lấy lòng Mạnh Lễ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tính khí anh từ trên xuống dưới loát vài cái, liền buông ra.

Cô đỏ mặt hỏi Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, anh có cảm giác không?"

"Không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro