Chương 7: Anh lại cứng rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lễ đè nén sự khó chịu trong người, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Liễu Nhứ, trầm giọng quát: "Buông ra!"

"Hức... Mạnh tiên sinh..." Liễu Nhứ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, âm thầm dùng sức véo đùi mình, mới từ hốc mắt nặn ra một chút nước mắt.

Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp con ngươi ướt sũng, đáng thương nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, nhà tôi có trên có mẹ già dưới có trẻ con, toàn bộ đều dựa vào một mình tôi nuôi sống. Nếu tôi vào tù, mất việc, già trẻ trong nhà đều phải chết đói. Xin anh xem tôi phạm tội lần đầu, cho tôi một cơ hội để sửa chữa lại lỗi lầm của bản thân. Sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp."

Lông mày Mạnh Lễ nhíu càng sâu, gân xanh trên huyệt thái dương mơ hồ nhảy dựng lên, hiển nhiên là đã nhẫn nại đến cực điểm.

Anh lắc lắc bắp chân, khẽ quát: "Người phụ nữ điên này, tôi bảo cô buông ra, không nghe thấy sao?"

"Không buông, trừ phi anh đáp ứng tôi không lập án."

Liễu Nhứ ôm chặt đùi Mạnh Lễ, sống chết không chịu buông ra.

Hai tay để hai bên của Mạnh Lễ nắm chặt thành quyền, khớp xương nắn đến kêu răng rắc. Anh hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động muốn hất Liễu Nhứ ra, kéo người phụ nữ treo trên đùi anh chậm rãi di chuyển ra cửa.

Liễu Nhứ ý thức được Mạnh Lễ lại muốn ném cô ra ngoài, vội vàng vươn một tay nắm lấy chân bàn, một tay ôm chặt đùi Mạnh Lễ, kéo về hướng ngược lại.

Vì thế, hai người giống như đang kéo co, một phen giằng co qua lại.

Trong quá trình giằng co, Liễu Nhứ ôm đùi Mạnh Lễ đẩy tới đẩy lui, cái đầu nhỏ bé dán vào chân người đàn ông, theo động tác đẩy kéo cọ lên cọ xuống.

Có nhiều lần, sườn mặt cô vô tình cọ đến cái đồ đang ngủ say dưới thân Mạnh Lễ.

Nhưng cô tựa hồ không có phát hiện, vẫn ôm chặt đùi Mạnh Lễ không chịu buông tay, trong miệng đau khổ cầu khẩn nói: "Hức... Mạnh tiên sinh, làm ơn cho tôi một cơ hội."

Mạnh Lễ tức giận đến tái mét mặt, gân xanh trên huyệt thái dương muốn nổ tung, nhảy dựng lên, nữ nhân điên không biết liêm sỉ này, sao lại mặt dày như vậy, một chút rụt rè của phụ nữ cũng không có.

"Cô là người phụ nữ điên, thật không..." Đang định lên tiếng mắng chửi, Mạnh Lễ thân thể cứng đờ, đột nhiên giật mình.

Hắn cảm giác dương vật mềm mại của chính mình dưới sự cọ xát của nữ nhân, tựa hồ run rẩy hai cái, nổi lên phản ứng.

Anh cứng đờ bất động, muốn cẩn thận cảm thụ dương vật dưới háng có thật sự phản ứng hay không.

Anh bất động, Liễu Nhứ cũng không nhúc nhích.

Liễu Nhứ quá mệt mỏi, cô cần phải dưỡng sức một chút, nếu Mạnh Lễ lại kéo cô đi ra ngoài, cô muốn dùng toàn lực kéo anh trở về.

Liễu Nhứ không tiếp tục dùng đầu cọ vào chân Mạnh Lễ nữa, vật dưới háng không bị kích thích, phản ứng kia bỗng nhiên biến mất.

Mạnh Lễ có chút hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.

Vì để chứng thực, anh đành phải lần nữa kéo Liễu Nhứ ra ngoài cửa.

Liễu Nhứ quýnh lên, ôm chặt đùi Mạnh Lễ lê về phía phòng ngủ, trong quá trình đưa đẩy, cái đầu nhỏ bé lại cọ vào dương vật của người đàn ông.

Bởi vì tư thế góc độ, cánh môi mềm mại đỏ tươi của cô cách một lớp quần âu mỏng, hôn lên dương vật của người đàn ông.

Thân thể Mạnh Lễ cứng đờ, bụng dưới căng thẳng một trận, trong thân thể đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khô nóng, anh có thể cảm giác được dương vật của mình đang chậm rãi bành trướng lên.

Cứng!

Anh thế mà lại cứng rồi.

Mạnh Lễ kinh hỉ cảm thụ được phản ứng dưới hạ thân. Nhưng anh còn chưa kịp hưởng thụ nữ nhân cọ xát một hồi, "Rầm" một tiếng Liễu Nhứ đang treo trên đùi anh, bỗng nhiên ngã xuống đất.

Cô sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt nhắm nghiền, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

Mạnh Lễ hoang mang nhìn Liễu Nhứ trên mặt đất, không biết cô đột nhiên làm sao.

"Này... Này... Cô bị sao vậy?" Mạnh Lễ dùng chân nhẹ nhàng đá thân thể Liễu Nhứ gọi vài tiếng cũng không thấy cô có phản ứng.

Làm sao cô ta lại đột nhiên ngất xỉu?

Mạnh Lễ kinh ngạc ngồi xổm xuống, dùng bàn tay vỗ vỗ hai má tái nhợt của Liễu Nhứ, tiếp tục kêu cô: "Này... Nữ nhân điên, không phải cô đã chết chứ?"

Vỗ nhẹ vài cái, một lát sau

Liễu Nhứ chậm rãi mở mắt, dùng tầm mắt mơ hồ nhìn người đàn ông phía trên, có chút tức giận nói: "Mạnh tiên sinh, tôi đói quá. Hôm nay vì chờ anh, tôi đã một ngày cũng không ăn gì. Anh có thể cho tôi chút đồ ăn không?"

Nữ nhân nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, bộ dáng sắp sửa tắt thở.

Mạnh Lễ có chút không đành lòng, anh xoay người cầm một chai sữa từ trên bàn, cắm ống hút, đưa cho Liễu Nhứ: "Này, cho cô."

"Ừng ực......Ừng ực......" Liễu Nhứ uống từng ngụm từng ngụm sữa lớn, chỉ chốc lát, bình liền thấy đáy.

Cô xoa xoa bụng phẳng, đáng thương nhìn Mạnh Lễ, "Mạnh tiên sinh, tôi còn có chút đói, có thể cho tôi... chút đồ ăn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro