Chương 38. Bắt chó đi cày, xen vào chuyện nhà người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Bưu thở dài: "Vợ, nói đến chuyện này, anh và em đều có lỗi, nhưng cũng không tính là có lỗi."

Thúy Hoa nghe vậy có chút không hiểu điều này: "Thế rốt cuộc là sai hay đúng?"

Cả hai vợ chồng nếu đứng trên lập trường là người của nhà họ Trần thì điều này không sai, nhưng nếu đứng trên lập trường của Tào Phượng Kiệt thì chuyện này hai vợ chồng Trần Bưu đều làm sai.

Thúy Hoa nghe hiểu, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu: "Vậy em có thể làm cái gì?"

Trần Bưu cười khổ: "Em cái gì cũng không làm được, hơn nữa đây là việc nhà anh ba, chúng ta tuy là thân thích, nhưng cũng không dễ dàng tham gia loại chuyện này. Vẫn còn có cha mẹ nữa, chờ anh ba hết giận sẽ giải quyết. Chúng ta cũng không cần theo bọn họ xem náo nhiệt..."

Thúy Hoa bĩu môi: "Đều là lỗi của em."

Trần Bưu gắt gao ôm lấy cô vào ngực: "Đừng tự trách mình, đó cũng là lỗi của anh, không liên quan gì đến em."

Thật sự không liên quan tới cô sao?

Mặc dù Thúy Hoa không nói gì, nhưng trong lòng cô không thích điều đó.

Vài ngày sau, Tào Phượng Kiệt mang theo đứa nhỏ biến mất trong thị trấn, không ai biết cô ta đi đâu.

Trần Bưu cũng hỏi thăm một chút, sau đó lại được biết rằng Tào Phượng Kiệt rời đi không bao lâu, thì anh trai cô ta cũng biến mất.

Ở những nơi bí mật, mọi người đoán rằng hai người bọn họ là đã rời đi thật xa, nếu không làm sao có thể lần lượt rời đi.

Không lâu sau khi Tào Phượng Kiệt rời đi, Trần Hà nhìn trúng một cô gái, quyết định sẽ kết hôn với người phụ nữ này.

Tuy đây là kết hôn lần hai nhưng hắn có công ăn việc làm nên khi gặp người nhà cô gái kia cũng đồng ý gả con gái cho hắn.

Hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối tháng mười, còn ba ngày nữa là đến hôn lễ của họ.

Trần Hà đã tổ chức đám cưới rất tốt, tất cả những người hắn biết đều nhận được thư mời.

Họ hàng đến nhiều, không có chỗ ở nên một số đến ở nhờ nhà Trần Bưu.

Những người đến đây trước đều là họ hàng xa từ xa đến, thường được gọi là khách ngồi.

Ngày đầu tiên bọn họ ăn sáng ở nhà Trần Bưu, khi thấy sức ăn của Thúy Hoa, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Ngày hôm sau có người nói chuyện này, cũng không có chuyện gì, người này truyền ra, người khác bắt đầu gọi sau lưng Thúy Hoa là thùng gạo.

Ngày thứ ba, nhà họ Trần tổ chức tiệc cưới, Thúy Hoa đến đón con về, Trần Bưu ở lại.

Trước yến tiệc hết thảy đều bình thường, sau ba ngày uống rượu, mọi chuyện dần trở nên khác biệt.

Nhiều người nhiều việc, lời không lời có nói sức ăn Thúy Hoa rất lớn.

Lúc đầu Trần Bưu cũng không thèm để ý, dù sao cũng là họ hàng từ xa đến, vợ anh đúng thật là sức ăn lớn.

Uống một hồi, thấy yến tiệc sắp tàn, họ hàng nhà họ Trần hầu như cũng uống xong, mở miệng nói phải tâm sự với thùng cơm Thúy Hoa.

Trần Bưu có thể vui vẻ sao?

Không nghĩ tới, ông ta có thể nói Thúy Hoa ăn nhiều thì có thể chấp nhận được, nhưng gọi vợ người ta là thùng cơm, đó không phải là chửi người sao?

Trần Bưu trên bàn ăn nhịn xuống cơn tức giận này, dù sao cũng là tiệc cưới của Trần Hà, anh không muốn uổng công.

Kết quả là, người họ hàng họ Trần này không biết tốt xấu thu liễm lại, ỷ vào bản thân là trưởng bối, bắt đầu rao giảng đạo lý không ngừng.

Ý của ông ta là anh kiếm tiền không dễ dàng gì, có người vợ như Thúy Hoa tuyệt đối không thể bền lâu được...

Người ngoài tới mấy ngày thì có thể nhìn thấy gì?

Nhà họ Trần biết Trần Bưu rất quan tâm đến Thúy Hoa, Trần Dũng sợ Trần Bưu nóng nảy nên vội vàng kéo người họ hàng ra khỏi bàn.

Trần Bưu mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Trước khi trời tối, Trần Bưu quay trở lại, một lúc sau, một số người thân ở nhà anh cũng về.

Sau khi uống một chút rượu, ông ta lại đến căn phòng Trần Bưu và mọi người đang ngồi, bắt đầu giảng đạo lý.

Cái này, mẹ nó làm sao có thể chịu đựng được nữa?

Trần Bưu tức giận và ném người được gọi là chú hai và vợ chú hai của mình ra ngoài.

Không ra tay như thế này cũng được coi là khá khách khí rồi, nếu là bình thường Trần Bưu sẽ đánh cặp vợ chồng này một trận mới được.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, một lúc sau vợ chồng của Trần Đại Sơn cũng tới.

——

Đôi lời của tác giả: Có người bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác, miệng lưỡi không tốt, không biết mọi đã từng gặp qua người như vậy chưa, tôi thì có, thật sự rất khó chịu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro