Chương 51. Trần Bưu, anh là đồ lừa đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Đại Sơn vừa nói xong, Trần Dũng và Trần Hà đều không lên tiếng, vợ chồng Trần Minh thì đồng ý.

Như vậy xem ra chỉ có hai người bọn họ thật sự muốn dọn ra ở riêng, còn vợ chồng Trần Dũng và Trần Hà chỉ tham gia cho vui mà thôi.

Trần Bưu nhìn anh Ba và anh Tư của mình, ngực hơi khó chịu.

"Cha phải nói trước, nếu như các con muốn ra ở riêng thì cũng được, bớt để mẹ già của các con suốt ngày phải phục vụ hầu hạ mọi người..."

Trần Bưu nhìn thấy nhưng cũng không thể trách được anh trai và chị dâu của mình về những gì đã xảy ra, anh không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra với từng người họ, sự ích kỷ khiến anh cũng không diễn tả được.

Tất cả đều đi làm giống nhau, mỗi ngày Lưu Thục Cầm đi về đều phải bận rộn trong ngoài.

Mặc dù anh có ý kiến với cha mẹ mình, nhưng dù sao cũng là người đã sinh ra anh, Trần Bưu đau lòng vì bọn họ cũng là bình thường.

Trần Dũng ho khan một tiếng, Vương Ánh Hồng nói: "Trần Bưu nói đúng, vậy thì chúng ta dọn ra ở riêng đi, anh Ba nói thế nào?"

Trần Hà trong cơn tức giận nói muốn ra ở riêng, vào lúc này đã cảm thấy hối hận, con của nhà hắn vẫn còn nhỏ, Chu Hải Đường lại không có việc làm, vì vậy nếu dọn ra ngoài thì cuộc sống cũng khá khó khăn.

Có lẽ là cảm thấy mất mặt nên hắn nói: "Đã nói là ra ở riêng, thì đương nhiên phải dọn ra ngoài rồi."

Trần Bưu lập tức vui mừng.

Mọi người tiếp tục ăn cơm, tâm trạng của Trần Bưu đột nhiên tốt hơn nhiều.

Sau khi ăn cơm xong trở về nhà, Thúy Hoa nói với Trần Bưu: "Bọn họ ra ở riêng thì có liên quan gì tới anh, mà anh nói nhiều thế?"

Trần Bưu nghiến răng nghiến lợi: "Cái này em không hiểu rồi, anh đang muốn xem mỗi người bọn họ có thể sống thành đức hạnh gì..."

Thúy Hoa trừng mắt nhìn anh: "Anh đúng là ăn no rửng mỡ."

Trần Bưu cười cười, vỗ vỗ mông con trai của mình, Trần Trường Sinh đang bú mẹ liếc anh một cái.

Tắm rửa sạch sẽ xong, ba người đi ngủ, Trần Trường Sinh ra sức ngăn cản Trần Bưu ở bên cạnh Thúy Hoa.

Trần Bưu bị con trai của mình cho ra rìa một cách tàn nhẫn, cười mắng những vẫn xích lại gần.

Trần Trường Sinh nằm trên người Thúy Hoa, cong mông đề phòng Trần Bưu, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu không thể tả được.

Trần Bưu ôm thằng nhóc rời khỏi người Thúy Hoa, Trần Trường Sinh trượt xuống dáng vẻ giống như một con trạch béo.

Thúy Hoa nhìn hai cha con bọn họ, bật cười.

Thằng nhóc càng không chịu để cho anh hôn, thì Trần Bưu nhất định phải hôn.

"Mẹ?"

Thúy Hoa lắc đầu nói: "Trần Bưu, trời tối rồi, đừng làm con khóc."

Trần Bưu hôn con trai mình một cái thật mạnh, lúc này mới buông con trai của mình ra.

Trần Trường Sinh trèo lên người Thúy Hoa, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ấm ức.

Thúy Hoa vỗ mông con trai, Trần Trường Sinh vòng tay ôm cổ cô im lặng không nói gì.

Hơn tám giờ sáng thằng nhóc mới đi ngủ, Trần Bưu vội vàng kéo Thúy Hoa trở lại giường.

Thúy Hoa nhìn Trần Bưu đang bận rộn ở trên người mình, thì kéo anh lại.

"Làm sao vậy?"

Thúy Hoa nằm ở trong ngực anh: "Em đang đến kỳ kinh nguyệt."

Người Trần Bưu cứng đờ, Thúy Hoa cũng không ngờ vừa nãy kỳ kinh nguyệt của cô lại tới.

"Cái đồ chơi này của em có phải cũng muốn làm khó anh đúng không?"

Thúy Hoa cười nhẹ: "Kỳ kinh nguyệt tới hay không em cũng không quản lý được."

Trần Bưu nghe xong, dương vật mềm nhũn, cúi đầu nhìn vợ, trong mắt tràn đầy vẻ ấm ức.

Thúy Hoa suy nghĩ một lát rồi đưa tay sờ vật tượng trưng cho người đàn ông của anh, xoa bóp vài cái: "Để em thủ dâm cho ra giúp anh nhé!"

Trần Bưu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không đến mức thế đâu, anh chờ kỳ kinh nguyệt của em hết cũng được."

Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng mà dương vật vừa mới được vuốt ve vài cái đã lập tức dựng thẳng trở lại.

Thúy Hoa bĩu môi: "Anh thật sự không cần sao? Không cần thì em đi ngủ đây."

Trần Bưu ôm cô vào trong ngực nói: "Kinh nguyệt của em có nhiều không?"

Thúy Hoa lườm anh: "Không nhiều lắm, anh muốn chiến một trận đẫm máu sao?"

Trần Bưu sửng sốt: "Chiến một trận đẫm máu? Em hiểu từ này có ý nghĩa là gì không?"

Thúy Hoa nhìn mắt anh: "Trần Bưu, anh là một tên lừa đảo, trước kia anh lừa em như thế nào? Em không muốn có con, thì sẽ không có con? Lúc đó em phải mạnh mẽ lắm mới tin lời anh nói? Cái gì mà cây gậy lớn là vũ khí phòng thân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro