Chương 64. Thúy Hoa đuổi Chu Tiểu Mai đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Hoa tiễn Phùng Xuân Chi rồi suy nghĩ về những gì chị ấy nói.

Buổi trưa, Trần Bưu và Chu Tiểu Mai cùng nhau đi làm về, hai người vừa đi vừa cưới nói, Thúy Hoa nhìn thấy mà đau lòng.

Ban đầu nhìn thấy Trần Bưu trở về còn vui sướng giờ lại biến mất không còn gì, Thúy Hoa bỏ đi cũng chả muốn nấu cơm nữa.

" Anh, để em lấy nước cho, anh đi rửa mặt đi."

Trần Bưu đáp lại một tiếng, Chu Tiểu Mai liền chạy đi rót nước.

Thúy Hoa thu tất cả vào trong mắt, không lên tiếng, Trần Bưu rửa mặt xong đi tới giúp cô nấu cơm.

"Vợ, em làm sao vậy?"

Thúy Hoa nhìn Trần Bưu một chút: "Làm sao cái gì? Nhìn anh thấy phiền chán thôi."

Trần Bưu cười haha: "Tại sao lại chán anh? Không cho phép chán!"

Thúy Hoa bị Trần Bưu chọc cười, nhấc nắp nồi lên nói: "Anh dọn bàn để ăn cơm đi."

Trần Bưu ừ một tiếng, Thúy Hoa gắp thức ăn trong nồi ra bưng lên.

Nhà bốn người ngồi xung quanh bàn ăn, Chu Tiểu Mai thì đang đi vệ sinh.

Hai đứa bé kêu đói, nếu như bình thường, Thúy Hoa sẽ bảo chúng đợi một chút chờ Chu Tiểu Mai ra, nhưng mà hiện tại bốn người đều ăn trước.

Chu Tiểu Mai có lẽ là bị táo bón, ngồi ở nhà vệ sinh chừng mười phút, lúc cô đi ra, bốn người nhà Trần Bưu đều đã ăn xong.

Trên bàn vẫn còn một ít đồ ăn thừa, dù cô ta có muốn ăn hay không, Thúy Hoa cũng im lặng không hỏi gì.

Đây rõ ràng là thái độ cô không muốn nhìn thấy Chu Tiểu Mai, cô ta sao có thể không nhận ra chứ?

Chu Tiểu Mai cầm bát đũa lên bắt đầu ăn.

Thúy Hoa lên tiếng: "Tiểu Mai, chị nghe nói bên ngoài bây giờ có rất nhiều nhà đang cho thuê đấy."

Chu Tiểu Mai nhìn thấy trên mặt Trần Bưu không có cảm xúc gì: "Chị dâu, có phải em đã gây phiền phức gì cho anh chị không?"

Thúy Hoa thành thật gật đầu một cái: "Em cũng nhận ra rồi à?"

Chu Tiểu Mai sững người, không ngờ tới Thúy Hoa sẽ nói thẳng ra như vậy.

Thúy Hoa lẩm bẩm nói: "Em với anh họ thân thiết cứ như đang cặp kè với nhau, hàng xóm người ta đang bàn tán hết lên rồi kìa, anh họ em thì sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là sẽ ảnh hưởng không tốt cho em, theo chị nghĩ, hay là em dọn ra ngoài ở đi, đỡ bị hàng xóm đồn thổi, nói bóng nói gió ..."

Chu Tiểu Mai lại quay sang nhìn Trần Bưu: "Chị dâu, em làm người ngay thẳng, không ngại người khác bàn tán đâu."

Thúy Hoa cười một tiếng: "Em không ngại nhưng mà chị thì ngại, chị sợ ra ngoài bị người ta nói ra nói vào."

Chu Tiểu Mai không ăn được nữa, nước mắt trào ra, nhìn rất đáng thương.

Trần Bưu ho khan một cái: "Tiểu Mai, chị dâu cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, anh sẽ cho em nghỉ phép nửa ngày mà đi tìm nhà, nếu không có tiền, anh có thể ứng tiền lương cho trước..."

Hai vợ chồng nói như vậy, Chu Tiểu Mai cũng không thể nói thêm được nữa.

"Anh họ, em không quen thuộc trong huyện lắm, anh dẫn em đi tìm nhà được không?"

Trần Bưu lắc đầu: "Buổi chiều anh không có thời gian."

Thúy Hoa nói chen vào: "Không quen thì sao không biết đi hỏi thăm xung quanh xem? Nhà chị khó tìm như vậy làm sao em tìm được thế?"

Chu Tiểu Mai im lặng, Thúy Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bưu một cái.

Nhân lúc cô ta không có ở đây, Thúy Hoa mới bắt đầu thể hiện hết ra mặt với Trần Bưu.

Cô hỏi Trần Bưu, nếu giữa hai người chỉ có thể chọn một, anh sẽ chọn ai.

Thúy Hoa hỏi câu này đúng là quá thừa thãi, không cần suy nghĩ cũng biết Trần Bưu chắc chắn sẽ chọn cô.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Tiểu Mai liền thu dọn đồ đạc gọn gàng đi ra ngoài tìm nhà, sau khi dỗ hai đứa bé ngủ xong, Thúy Hoa trở về phòng phía Đông.

Trần Bưu đang nằm trên giường đất, thấy cô trở lại về thì rất vui vẻ.

"Đừng tức giận mà, anh không có nhận ra con bé có tâm tư khác với mình."

Thúy Hoa im lặng không nói gì, Trần Bưu ôm cô.

"Đừng giận nữa mà, anh biết sai rồi, chúng ta làm hòa nhá, đừng vì cô ta mà cãi nhau, không đáng đâu."

Thúy Hoa cười một tiếng, Trần Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cô nằm xuống.

"Sau này cách xa người phụ nữ khác ra một chút cho em."

"Biết rồi."

Thúy Hoa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khép tay trước ngực Trần Bưu, lẩm bẩm: "Về những cái khác, nếu Chu Tiểu Mai không mưu tính như vậy, em vẫn có thể chịu được, nhưng mà cô ấy lại quá đáng lắm rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro