Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh năm ấy Thúy Hoa được sinh ra đúng vào nạn đói, còn chưa tới nửa canh giờ bị người ta vất tới cửa miếu rách nát của ni cô tự sinh tự diệt.

Ăn chay niệm phật lén lút suốt mười tám năm, cứ tưởng mình sẽ sống cả đời như thế, ai ngờ đâu sư phụ bị bệnh rồi chết, bản thân bị bắt xuống núi tìm kiếm người che chở.

Sư phụ nói rằng nếu bản thân muốn sống tiếp thì phải tìm lấy một người đàn ông để gả cho họ, nhưng mà đàn ông nhiều như vậy, mình nên gả cho ai bây giờ?

"Vị thí chủ này, xin hỏi anh có thiếu vợ không?"

Ngày đầu tiên xuống núi, Thúy Hoa đã đem bản thân mình gả cho người ta, giờ không phải lo ăn mặc nữa, nhưng vì sao người đàn ông này muốn ngủ cùng mình?

Ngủ thì ngủ thôi, tại sao anh ta còn lấy cây gậy chọc vào chỗ nhỏ của mình?

Sư phụ cũng không nói với mình muốn cho ai chọc vào chỗ đó nha!!!

*

Trần Bưu nằm mơ cũng không có nghĩ tới, bản thân đang đi lang thang, lại nhặt được một người vợ nhỏ nhắn mềm mại như nước này.

Vợ nhỏ cực kì ngoan ngoãn nghe lời, nói gì nghe nấy, bảo làm gì liền làm theo, giọng nói thanh thanh ngọt ngào làm cho anh hạnh phúc muốn chết.

Nhưng mà sau đó anh lại cười không nổi nữa, vợ nhỏ của anh ăn rất nhiều, một bữa cơm của cô bằng mình ăn ba bữa mất.

Vì để có tiền nuôi vợ, Trần Bưu từ một tên lưu manh chơi bời lêu lổng từng bước đi lên con đường làm giàu.

*

"Em không muốn sinh con nữa, đau quá!"

"Sinh xong đứa này chúng ta sẽ không sinh nữa."

"Hai lần trước anh cũng nói như thế...."

*

Nam chính thông minh cơ trí cùng tiểu ni cô đáng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro