Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... Hắt xì..."

"Ly Thượng, chúng ta về nhà trước được không?"

Thanh Thanh sụt sịt cái mũi, khàn khàn nói.

Mặc dù giờ phút này ôm Ly Thượng khiến Thanh Thanh rất ấm áp và thoải mái, nhưng gió lạnh buốt xương, sau cơn cuồng nhiệt, mồ hôi trên người cô bị gió thổi bay, cả người run lên không kiểm soát và trở nên run rẩy lạnh cóng.

Bây giờ chính mình còn đang mang thai, nếu thật sự là cảm lạnh thì không tốt.

Nghe thấy tiếng hắt hơi, Ly Thượng lập tức từ trong cổ của người phụ nữ ngẩng đầu lên, sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Có phải bị bệnh không? Có phải rất lạnh không? Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, bây giờ anh sẽ đưa em đi."

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của anh, Thanh Thanh có hơi không đành lòng.

"Anh yên tâm, em không sao, chỉ cần ở trong lòng anh thì em sẽ không lạnh."

Nói xong, hai tay hai chân càng quấn quanh người đàn ông chặt hơn.

"Ưm hừ..." Sự nhiệt tình của người phụ nữ khiến gậy thịt của anh càng kẹp chặt hơn. Ly Thượng bị kẹp đến mức rên rỉ ra tiếng, toát mồ hôi lạnh.

Thực sự là một sự tra tấn ngọt ngào, mùi vị của lỗ nhỏ thật ngây ngất khiến anh thực sự không muốn rút nó ra.

"Ngoan, ngủ trong lòng anh đi, anh đi tìm hang động."

Ly Thượng sửa sang lại quần áo giúp cô một chút, sau đó dùng tư thế đang cắm bế cô lên. Chờ sau khi giống cái trong lòng anh được bao phủ bởi lớp áo bông và chính mình, anh bước lên phía trước để tìm kiếm một nơi để ở vào đêm nay.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, tóc của anh đã bị kéo nhẹ một chút.

Ly Thượng lập tức dừng chân, nghi ngờ cúi đầu hỏi cái đầu nhỏ vừa chui ra khỏi quần áo của mình: "Làm sao vậy?"

Thanh Thanh không biết nói gì nhìn Ly Thượng. Hóa ra người đàn ông này nghĩ rằng mình đang ở dưới đáy vực sao? Chẳng lẽ vừa rồi anh không chú ý tới phong cách quần áo mình đang mặc cùng với đèn pin sao? Rừng nguyên sinh không có hai thứ này đâu.

"Ly Thượng, anh đi bên kia đi." Thanh Thanh vừa chỉ đường cho anh vừa dặn dò, nói: "Có rất nhiều chuyện, tạm thời em không thể giải thích rõ ràng. Chờ qua đêm nay, em sẽ nói cho anh biết, được không?"

"Được, anh nghe em hết."

Bây giờ Thanh Thanh đã được tìm thấy, tương lai còn dài, anh cũng không vội nghe cô nói về những gì đã xảy ra trong những ngày này.

Sau khi ôm lấy cái mông nhỏ của cô rồi ôm chặt hơn, Ly Thượng bước nhanh đi theo hướng ngón tay của cô.

Cả người giống cái treo ở trên người anh, lỗ nhỏ còn chứa bộ phận sinh dục của anh. Mỗi một bước đều có thể đưa qua đẩy lại, điều này làm cho Ly Thượng cả đường đi đều cảm thấy tâm viên ý mã (*).

"A a... A a a... Ly Thượng... Lấp đầy quá... A a a..."

Thanh Thanh cảm thấy toàn thân mềm nhũn và nhẹ bẫng, cơ thể lạnh ngắt của cô lại bắt đầu nóng lên.

"Hừ ưm... Ly... Ly Thượng... A a... Đi về cái hòn phía trước... A a a a..."

Nói còn chưa dứt lời, eo bụng của Thanh Thanh căng chặt, một đợt thủy triều quét sạch thần thức của cô, thân dưới cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, tiếng nước chảy vang lên.

Ly Thượng cảm nhận được dòng nước dâm ấm áp chảy từ chỗ giao hợp của hai người xuống chân của anh, anh không khỏi trêu chọc.

"Thanh Thanh, đi qua cái hòn phía trước nào? Hửm?"

Cổ tử cung bị quy đầu của người đàn ông cắm vào, Thanh Thanh đau nhức tê dại. Cô không kìm chế được co rút lại lối đi, như thể muốn vật khổng lồ kia đâm vào sâu hơn chút.

Hai mắt cô mê mang, cố gắng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng quả nhiên chỉ có một mảng ánh sáng trắng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ nói:

"Anh... đi tới chỗ có ánh sáng... có ánh sáng đi đi."

Nghe vậy, Ly Thượng nhìn xung quanh một chút, thấy được thực sự có một ánh đèn vàng nhấp nháy ở đâu đó, vì vậy anh bắt đầu bước nhanh đi tới.

Bước đi nhanh chóng của người đàn ông trực tiếp dẫn đến gậy thịt nhanh chóng động đậy. Bạch bạch bạch... Âm thanh gấp gáp khiến người ta nghe được phải mặt đỏ tai hồng. Thanh Thanh không ngờ tới.

Nhưng mà, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cơn lên đỉnh lại ập đến.

"A a a... Chịu không nổi... Ư... Ư ưm... Nước tiểu kìa..."

Ly Thượng cảm giác được dương vật của mình bị lỗ huyệt xoắn chặt đè ép. Anh cũng không muốn khống chế chính mình. Chờ sau khi giống cái tiết ra nước xuân, anh mới chậm lại, thọc dương vật cắm vào tử cung, cứ thế 'đổ rào rào' bắn ra một dòng trắng đục.

"Ôi... thật là thoải mái..."

Ly Thượng hôn lên khóe miệng cô, nuốt nước miếng của cô vào trong miệng, sau đó vén áo lông lên liếm mút nước sữa.

Sau khi bắn xong, anh mới ngẩng đầu lên và bắt đầu bước đi với tốc độ nhanh hơn.

Mỗi một lần xóc nảy, Thanh Thanh đều cảm thấy một luồng ánh sáng trắng đập vào người. Cô không biết Ly Thượng đã đi được bao xa, chỉ biết rằng dưới sự thúc ép liên tục của anh, giọng nói của cô có chút khó chịu, cơ thể cứ lên đỉnh một lần lại một lần, phía dưới cứ phun xuống mặt đất như lũ lụt ập đến.

Đợi đến khi người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, Thanh Thanh đã ướt đẫm mồ hôi, cả áo len của cô cũng đã bị sữa làm ướt đẫm.

Một làn hương thơm như sữa xộc vào mũi Ly Thượng, đem những còn trùng đói ăn trong bụng anh đều bị hấp dẫn chạy ra. Anh đi đến bên một tảng đá dưới ánh đèn, ngồi xuống, sau đó vén áo len của người phụ nữ lên, ngậm núm vú liếm mút ở trong miệng.

"Ưm hừ..."

Thanh Thanh kêu lên một tiếng, dưới thân vang lên tiếng nước tí tách tí tách.

Mặc dù ý thức của cô đã trôi đi, nhưng cảm giác quen thuộc này nói cho cô biết rằng mình đã mất khống chế!

Chú thích:

(*) Tâm viên ý mã (心猿意馬): Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro