Chương 4: Bị lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên bị đẩy xuống sàn nhà lãnh lẽo khiến Uyển Nương cảm thấy vô cùng đau đớn, ngay cả đầu cũng bị đụng sưng lên.

Nàng bất đắc dĩ chống cơ thể ngồi dậy, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.

"Một nữ nhân mua được như ngươi cũng dám ngủ trên giường của ta?"

Đôi mắt đen lạnh lùng đang trừng nàng mang theo sự khinh bỉ.

"Vâng... xin lỗi..."

Nàng không biết nhà này lại có quy củ như vậy, hơn nữa, bây giờ nàng đang vừa đau vừa mệt, ngay lúc hắn rời khỏi liền không đứng dậy được.

"Đi khỏi đây cho ta!"

"Vâng..."

Uyển Nương hoang mang quơ đại miếng vải rách trên mặt đất, thất tha thất thểu rời khỏi phòng ngủ, bên cạnh hông vẫn còn xanh tím, nơi giữa hai chân còn dinh dính vô cùng không thoải mái.

Sau khi bước ra khỏi phòng, nàng không biết mình nên đi đâu, chỉ ngơ ngẩn đứng đó, trong lòng vô cùng khổ sở.

Nàng thầm nghĩ, dù có thế nào thì cũng không thể lõα ɭồ đứng ở đây được. Hỉ phục đã bị hắn xé rách, không thể mặc lại.

Không biết y phục nàng mang tới đang được đặt ở đâu?

Sau khi dùng vải rách lau sạch cơ thể, nàng mò mẫm trở lại phòng ngủ, muốn tìm cái rương nhỏ của mình. Sau khi cẩn thận lục lọi một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng tìm được nó trong một góc nhỏ.

Nàng tiện tay lấy đại một bộ y phục mặc vào rồi trở lại tiền sảnh.

Tiền sảnh có một cái bàn bát quái, bên cạnh có mấy cái đôn thấp, nàng ngồi xuống đó, gục đầu xuống bàn ngủ.

Nàng ngủ rất chập chờn, ngay lúc cửa lớn vừa mở ra liền lập tức tỉnh lại.

Lúc này trời đã sáng, mấy nha hoàn xinh đẹp đang đi tới.
Mấy người họ vừa nhìn thấy nàng liền cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng chủ tử?"

"Ta là thị thiếp hôm qua được nạp vào cửa."

"Gì cơ?" Đám nha hoàn đều vô cùng kinh ngạc, đồng thời thốt lên, quay mặt nhìn nhau: "Không phải chứ, sao lại xấu như vậy được?"

"Gia bị bà mối lừa sao?"

"Ông trời của ta ơi, sao lại thế... nạp một kẻ mặt rỗ?"

Bọn nha hoàn không biết lựa lời, từng câu từng câu như khoét vào tim Uyển Nương.

Khiến nàng càng thêm tự ti cúi đầu, gần như đụng tới ngực.

"Vậy, vì sao ngươi lại ngồi ở đây?" Nha hoàn Tiểu Điệp hỏi.

"Là... Gia, gia nói không thể ngủ trên giường của ngài ấy..."

Ba người không hẹn mà cùng bật cười.

"Ai mà muốn ngủ cùng giường với một kẻ xấu xí thế này chứ?"

Biết Uyển Nương không được yêu thích, đám nha hoàn vốn luôn hùa theo lợi ích cũng chẳng khách khí với nàng.
"Đừng đứng đây nữa, mau vào hầu hạ gia đi, đến chậm gia sẽ tức giận."

"Đúng vậy."

Ba nha hoàn nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.

Uyển Nương thấy thế cũng đi theo.

Ba nha hoàn phân biệt phục vụ Thạch Thương Tiều súc miệng, rửa mặt, cùng thay quần áo.

Uyển Nương không biết phải làm gì, cũng không có cơ hội làm gì chỉ đành phải đứng ở bên cạnh, miễn cho vướng chân vướng tay người khác.

Mặt trời chậm rãi lên cao, màn phòng được kéo ra để lộ ánh sáng, những nốt ban trên mặt Uyển Nương cũng chẳng có cách nào che giấu được.

Lơ đãng trông thấy Uyển Nương đứng đó như u hồn, Thạch Thương Tiều càng cảm thấy phiền lòng: "Đi đi, ta không kêu không được vào đây,"

"Vâng, vâng!"

Cố chịu đựng cảm giác đau thấu tim can, Uyển Nương lại trở về tiền sảnh.

Lúc này, có hai nha hoàn đưa điểm tâm tới.
Thế là ba nha hoàn đến trước kia lại hỏi lại lần nữa.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời khỏi phòng gia đi." Một tiểu nha hoàn giả vờ có lòng tốt khuyên bảo: "Miễn cho gia nhìn thấy ngươi lại nuốt không trôi."

Uyển Nương cố nén khuất nhục bước ra ngoài cửa.

"Xấu xí như vậy, ngươi nói gia sẽ giữ nàng ta lại sao?"

Uyển Nương nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

"Sao có thể, ta nghĩ chắc gia sẽ vứt bỏ thôi."

Nghe vậy, Uyển Nương kinh hoàng không thôi.

Nàng sờ vào túi quần áo, lấy ra một chiếc khăn, vội vàng gấp nó thành hình tam giác, dùng để che mặt lại.

Nàng nghĩ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt rồi, có lẽ sẽ khiến người ta ít cảm thấy chán ghét hơn.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Thạch Thương Tiều vừa bước ra cửa nhìn thấy nàng, Uyển Nương lo sợ hắn sẽ đuổi nàng đi, nhưng hắn chỉ liếc qua một cái liền bước ra cửa.
Lúc này, Uyển Nương mới cảm thấy hơi an tâm.
Nha hoàn Tiểu Điệp đi tới, liếc xéo nàng: "Rảnh rỗi quá nhỉ, ngươi cho rằng ngươi đến đây để hưởng phúc à?"

"Xin hỏi, ta cần phải làm gì?" Uyển Nương tự ti hỏi.

Một thị thiếp không được yêu thích cũng chẳng cao hơn nha hoàn là bao, huống hồ còn là một sửu thiếp, dù cho đám nha hoàn này có ức hiếp nàng thì có lẽ gia cũng sẽ không bênh nàng nửa câu.

"Đi quét dọn đi! Căn phòng này của gia ngươi phải quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, hiểu chưa?"

"Được, ta đi quét ngay."

Sau khi hỏi thăm được nơi để dụng cụ quét dọn, Uyển Nương liền bắt tay vào làm.

Mà đám nha hoàn vốn phải làm việc này thì lại túm tụm bên cạnh cái bàn đá trong viện, uống trà cắn hạt dưa, chế giễu Uyển Nương bị lừa.

Đến trưa, Uyển Nương đói đến hoa mắt, muốn tìm đồ ăn, liền hỏi thăm đám nha hoàn vừa ăn uống no đủ trở về.

"Ngươi tự đến phòng bếp hỏi đi."

"Được rồi, cảm ơn."

Lần theo hướng nha hoàn chỉ, đi vào phòng bếp, nữ đầu bếp Vương đại thẩm vừa thấy một khuôn mặt lạ liền buồn bực hỏi nàng là ai.

"Ta là... Thiếp... thị thiếp của gia."

Nàng ấp úng, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe người ta trào phúng.

Nhưng Vương đại thẩm chỉ nhìn nàng chăm chú.

Bên trên không truyền đến bất cứ thông tin gì, có thể thấy được người thϊếp này không được chào đón.

Nhìn thấy nàng còn dùng khăn che mặt, phía dưới lớp vài mỏng còn loáng thoáng hiện mấy dấu ban, chắc hẳn dung mạo cũng chẳng mấy đẹp mắt.

Là một cô nương đáng thương...

"Phòng bếp đã tắt lửa, hay ngươi đi qua kia xem thử còn cái gì ăn được không."

Vương đại thẩm chỉ về phía nhà ăn của đám nô bộc.

Uyển Nương tạ ơn rồi bước về phía đó, tìm thấy một cái màn thầu trong một cái thùng gỗ to.
Nàng vui vẻ cầm lên, tháo chiếc khăn trên mặt xuống, cắn một miếng.

Bánh màn thầu này vừa thơm vừa mềm, không giống màn thầu mà ở nhà nàng hay ăn.

Lúc ăn được hơn nửa cái, có người đến, vừa nhìn thấy một khuôn mặt lạ đang gặm màn thầu, gã lập tức nổi giận hét lớn:

"Tiểu tặc, dám trộm màn thầu của ta!"

Trong miệng Uyển Nương còn đang nhai màn thầu, nàng muốn giải thích nhưng không phát ra tiếng. Nam nhân chỉ trích nàng là kẻ trộm kia hung hăng xông lên, cướp lấy cái bánh màn thầu trên tay nàng, còn đẩy nàng ngã ra đất.

"Dám đến trộm đồ, ta đánh chết ngươi!"

Nam nhân nhấc chân đạp lên người nàng.

"Không... Ta không phải... A đừng..."

Uyển Nương ôm chặt lấy cơ thể mình, không biết phải giải thích thế nào. Nhưng người nam nhân vẫn hung ác không chịu dừng chân.
"Đồ ăn mày thối! Tiểu tặc! Đi chết đi!"

Vương đại thẩm cùng với mấy nữ đầu bếp khác nghe thấy tiếng ồn ào liền vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Uyển Nương bị đánh thì vô cùng kinh hãi.

"Đại Hải, dừng tay!"

Vương đại thẩm vội vàng xông lên trước ngăn Vương Đại Hải lại.

"Nương, nàng ta là kẻ trộm, mau trói nàng ta lại!"

"Kẻ trộm cái gì!" Vương đại thẩm tức giận đập cho Vương Đại Hải một cái: "Đó là thiếp hôm qua gia mới nạp, ngươi muốn chết à?"

"Cái gì? Thiếp?"

Nghe thấy nữ nhân mặc quần áo cũ trước mặt này là thϊếp của chủ nhân, Vương Đại Hải dù có gan to cỡ nào cũng bị dọa cho sợ hãi.

Hắn ta cuống quýt quỳ xuống trước mặt Uyển Nương đau khổ cầu khẩn.

"Xin lỗi, tiểu nhân không biết ngài là di nương, xin ngài đại nhân đại lượng... Không phải, nương!" Vương Đại Hải bỗng nhiên đứng dậy: "Sao nàng ta có thể là thiếp của gia được, nàng ta xấu như vậy kia mà, người bị lừa rồi?"
Tân thϊếp mới vào cửa tối qua, chưa ai nhìn thấy mặt, bất cứ một kẻ nào cũng có thể lừa gạt được.

"Cái gì? Ta bị lừa?" Vương đại thẩm kinh ngạc.

"Còn nữa, người nhìn quần áo của nàng ta đi, còn kém hơn chúng ta nữa, con nghĩ chắc người bị lừa rồi."

"Còn có việc như thế?"

Vương đại thẩm càng nghe càng cảm thấy có lý, ngẫm lại gia sao có thể nạp một người thiếp xấu xí như vậy vào cửa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro