Chương 9: "làm" ở rừng cây (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Thương Tiều nghĩ thầm, gương mặt kia quả thực khiến người ta khó mà nhìn thẳng, dự định xé rách cái khăn che buồn cười kia cũng vì thế mà tan biến sạch sẽ.

Hắn nghiêng đầu căn dặn Đại Dũng: "Để đèn xuống, trở về đi."

Có thể phục vụ bên cạnh Thạch Thương Tiều thì đương nhiên là kẻ vô cùng trung thành, không lắm miệng, không tự chủ trương cũng không tự cho là đúng.

Đại Dũng không hỏi thêm câu nào khác, chỉ nhẹ nhàng đặt đèn lồng xuống dưới đất, cung kính lui người quay về.

Chỉ còn hai người Uyển Nương và Thạch Thương Tiều lại càng khiến nàng thêm phần căng thẳng.

"Gia... để ta cầm đèn giúp ngài."

Nàng xoay người muốn cầm đèn lồng lại bị Thạch Thương Tiều bắt lấy vai ngăn lại.

Cả người nàng dừng ở trước cái đèn lồng, lúc xoay người cổ áo hơi mở, có thể thoáng thấy được hai khối tuyết trắng tròn trịa kia.

Lúc hắn đang tắm, vì nhịn không được nên có dùng tay giải tỏa một lần, bây giờ nhìn thấy thân thể mê người này, khí nóng lại lập tức bốc lên từ lòng bàn chân, tập trung lại ở dưới bụng.

Hắn bỗng dưng kéo người lại, để nàng nửa dựa vào người mình.

Uyển Nương nợ khăn che mặt bị tuột ra nên vẫn cố sức giữ chặt lấy.

Nhưng tâm tư Thạch Thương Tiều đã sớm không còn ở đó.

Bàn tay to nhanh chóng xé mở cổ áo, hai luồng tuyết trắng bởi vì động tác kịch liệt bất ngờ này mà nảy tung lên.

"Yếm đâu?"

Vậy mà nàng chỉ mặc áo ngoài, không mặc yếm?

Đây không phải là chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ bị người ngoài thấy hết sao?

Bên trên có mấy vết xanh tím, hắn tưởng rằng là do hôm qua mình dùng sức để lại nên cũng không mấy để ý.

"Hôm qua, tối hôm qua ta vội mặc y phục nên quên mặc nó." Nàng ngượng ngùng đáp.
Hôm qua nàng lần mò tìm rương y phục, vội vàng cầm quần áo lại quên cầm yếm nhưng cũng không dám trở về phòng ngủ tìm nên chỉ có thể mặc y phục ngoài.

Buổi sáng bận rộn quét dọn phòng nên cũng quên mất chuyện này.

Hơn nữa, bây giờ nàng đã có tiểu viện của mình, không biết có người giúp nàng mang cái rương y phục nhỏ kia tới đó không.

Hôm qua, lúc gả tới đây, nàng còn tưởng rằng mình sẽ ở cùng phòng với Thạch Thương Tiều cho nên lúc kiệu dừng, đại nương dìu nàng xuống kiệu cũng mang cả cái rương y phục nhỏ kia vào phòng hắn.

Cái rương kia rất nhỏ, bên trong chỉ để vài món quần áo, vớ cùng thắt lưng, không có thứ khác.

"Hừ!" Thạch Thương Tiều bỗng nhiên nắm lấy một khối tròn, khiến Uyển Nương bị đau phải hút khí: "Nữ nhân ti tiện này, ngay cả yếm cũng không mặc, là muốn câu dẫn ai?"
Tuyết nhũ bị hắn xoa mạnh, Uyển Nương đau đến muốn rơi lệ.

"Gia, không phải như vậy!" Uyển Nương vội vội vàng vàng giải thích: "Là vì tối hôm qua sợ đánh thức ngài..."

"Ngậm miệng."

Thạch Thương Tiều không muốn nghe nàng giải thích, liền đẩy nàng lên gốc đại thụ.

"Ôm chặt nó cho ta." Hắn ra lệnh.

Uyển Nương không biết ý nghĩ của hắn, chỉ có thể làm theo yêu cầu.

Một tiếng vải rách vang lên, váy lụa bị xé rách, để lộ ra tiết khố.

Hắn cởi dây buộc tiết khố ra, để cho miếng vải kia rơi xuống, lộ ra bờ mông tròn trịa.

Cảm giác mát lạnh ùa tới, Uyển Nương liền biết ý định của hắn.

Nghĩ đến những gì xảy ra hôm qua, nàng không khỏi sợ hãi đến run rẩy.

Hắn lại muốn... hoan ái ở bên ngoài...

Uyển Nương cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hiện tại y phục trên người không che được hết cơ thể, nếu có ai đi qua nhìn thấy thì sau này bảo nàng còn mặt mũi gặp ai?
Đương nhiên Uyển Nương không biết, Thạch Thương Tiều ở đây, nếu không bị hắn tuyên triệu, đám nô bộc vừa thấy hắn từ xa đã đi đường vòng rồi, chẳng ai dám tùy tiện tới gần.

Cơ thể của Uyển Nương vô cùng mê người, mông tròn, da trắng, vừa mềm vừa co giãn, Thạch Thương Tiều không khỏi nghĩ, nếu như trên mặt nàng không có nốt ban thì chắc chắn chẳng hề thua kém ai.

Hắn không nhớ rõ ngũ quan của nàng, bởi vì chưa từng nhìn kỹ nàng nên đương nhiên sẽ không có ấn tượng, nhưng nếu mắt nghiêng mũi sụp thì hắn sẽ phải cảm thấy căm ghét mới đúng, vậy nên chắc chắn cũng thuộc hàng đoan chính.

Hắn dùng lực đẩy ra, hoa môi nhỏ nhắn, có màu phấn hồng.

Đóa hoa nhỏ này hôm qua bị to lớn của hắn chống ra nên còn hơi sưng, còn có cả mấy vết đỏ chưa kết miệng.

Đây là vì lúc sáng nàng không được nghỉ ngơi mà phải đi quét dọn, giữa trưa lại bị Vương Đại Hải đấm đá, vết thương vừa đóng miệng lại vỡ ra.

Trên người cũng có mấy vết bầm, Thạch Thương Tiều cũng không mấy để ý.

Trừ phi là vết thương quá kỳ lạ, giống như vết bầm trên mặt Uyển Nương, bằng không hắn đều sẽ tưởng rằng do tối hôm qua quá kịch liệt nên mới như thế.

Hắn vén vạt áo lên, tháo thắt lưng, đặt lưỡi đao vào giữa.

Tư vị chặt chẽ tối qua khiến hắn khó quên, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, ra lệnh cho nàng vểnh mông, nhắm nhay đóa hoa phấn hồng, thắt lưng động mạnh.

Thạch Thương Tiều động thân khiến vết thương của Uyển Nương lại bị vỡ ra, chảy máu.

Đôi tay nàng run rẩy ôm lấy thân cây, cố nén chịu.

Mặc dù đã từng làm một lần, nhưng chưa có tiền diễn, đường đi khô khốc, của hắn lại quá lớn nên chỉ mới nhích lên phía trước một chút liền không thể vào nữa.

Thạch Thương Tiều vội vàng đẩy mấy cái nhưng bởi vì trướng đau nên đường đi co rút kịch liệt, thậm chí còn đẩy cái thứ vất vả lắm mới chen vào được của hắn kia ra ngoài.

"Hừ!" Thạch Thương Tiều bực bội: "Sao lại khó như vậy!"

Uyển Nương nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của hắn, đáy lòng liền luống cuống, vội vàng vểnh đôi mông tròn trịa lên thêm một chút, hy vọng hắn có thể thuận lợi xông vào, chẳng buồn quan tâm đến việc có xấu hổ hay không nữa.

Cuộc sống làm con dâu nuôi từ bé hai mươi năm qua khiến nàng đã quá quen với việc nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
Gả vào Thạch gia, nàng thậm chí còn phải để ý sắc mặt của đám nha hoàn, địa vị vô cùng hèn mọn.

Nàng nhớ lại trước khi gả đi, bởi vì muốn bán nàng để đổi nàng dâu khác nên bà bà cũng hơi áy náy, cũng biết nơi nàng gả chính là đầm rầm hang hổ cho nên đêm khuya trước khi xuất giá, bà bà đã hảo tâm khuyên nàng...

"Ngươi đến cái chỗ kia, nhớ phải lấy được lòng của lão gia Thạch gia kia, nghĩ biện pháp sớm ngày mang thai. Ngươi nên biết, mẫu bằng tử quý, có con thì dù có hèn mọn hơn nữa khi nói chuyện cũng sẽ có mấy phần trọng lượng."

Bà bà cũng kể lại kinh nghiệm của bản thân mình. Trước khi bà sinh A Bảo, bà bà của bà, đến mãi trước khi qua đời cũng không hề hòa nhã với bà, động tí là đánh chửi, cũng từng uy hϊếp nói muốn bán bà đi để trượng phu nạp một cái bụng khác tốt hơn về.


Bà bà cũng là một người số khổ nhưng bà lại không vì vậy mà thương xót cho con dâu. Bà cũng chỉ biết thuận theo ý con trai, bán con dâu nuôi từ bé là nàng đi lấy tiền cưới một người khác trẻ hơn, đẹp hơn cho con trai mình.

Uyển Nương biết rất rõ, nếu muốn sinh con thì phải sinh hoạt phu thê, đối với một người có dung mạo xấu xí như nàng, mỗi một lần đều là một cơ hội quý giá khó có được, có lẽ sau hôm nay hắn lại chê không đụng tới nàng nữa thì sao.

Có khi cái tiểu viện nằm chưa ấm kia cũng chẳng còn thuộc về nàng nữa.

Huống hồ, nếu có con, nàng cũng có người bầu bạn, có người dựa vào, chí ít, người khác cũng sẽ đối xử tử tế với nàng hơn.

Vừa nhìn thấy nàng chủ động nhấc mông lên, Thạch Thương Tiều liền khinh thường hừ lạnh.

"Muốn bị "làm" đến như vậy? Tiện nhân!"
Phát giác mình bị người ta hiểu lầm, Uyển Nương cũng chỉ có thể cắn môi, cố nén nước mắt uất ức, ngượng ngừng hạ mông xuống.

Nhưng Thạch Thương Tiều lại bỗng nhiên ôm chặt hông nàng, không cho nàng động đậy.

Không hiểu suy nghĩ của hắn thế nào nên Uyển Nương chỉ đành phải cứng người tại chỗ.

Thạch Thương Tiều không ngờ nữ nhân này lại nhỏ như vậy, khó vào như thế, chỉ đành phải rút ra ngoài.

Thế nhưng hắn đang bị trướng tới đau đớn, chỉ dùng tay một lần trước đó thì không thể tận hứng cho nên khi thấy cơ thể mê người của nàng tâm tình mới xao động, lập tức "đứng thẳng" lên.

Nhưng mà, hắn lại không muốn dùng nước bọt nữa.

Đã nhỏ như vậy thì trước hết nới ra cho nàng đã.

Thế là hắn đưa tay về phía đóa hoa nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro