Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả đúng như lời Nguyệt Nhi nói, Thẩm Mộng Dao trở về từ Tự miếu chẳng hề giận ta. 

Vậy ra 'không muốn nói chuyện' cũng không có nghĩa là tức giận. 

Từ khi ta vào phòng bếp, Thẩm Mộng Dao ngoại trừ liếc mắt nhìn ta một cái, nàng đều chỉ tận tâm chuyên chú công việc của mình. Bọn hạ nhân bên cạnh cũng biết ta muốn mặt dày mày dạn đi dỗ quận chúa, nên biết điều lặng lẽ rời đi. Muốn để quận chúa đại nhân nguôi giận, nhưng ta lại chưa biết làm cách nào xuống tay. Chẳng lẽ vì để nàng nở nụ cười, ta phải mặc kệ tất thảy mở lời hỏi nàng "Làm sao vậy, đang nghĩ cách thẳng thắn nói chuyện giữa ta và nàng cho phụ thân sao." Nhìn nàng thuần thục đem từng khối thịt gà thả vào nồi súp, ta tiến tới gần nói lời vô nghĩa - "Dao Dao, nhiều thịt gà như vậy, nàng đang nấu canh gà sao?"

Cảm giác bị coi như kẻ vô hình... Nhất là bởi người trọng yếu nhất thực không dễ chịu. 

"Dao Dao." - Ta cười hì hì nói - "Xem nàng nóng đến trán đầy mồ hôi, để ta giúp nàng lau." - Ta giơ tay lên, muốn dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhưng quận chúa vẫn như cũ bận việc của mình, mặc ta tùy ý tác động, cũng chẳng liếc nhìn một lần. 

"Oa, nơi này có con gián!" - Ta chỉ xuống sàn nhà hô ta - "Ai da, chạy rồi chạy rồi! Dao Dao nàng xem, nơi này sao vệ sinh lại kém như vậy a!"

"Dao Dao." - Ta đi đến bên cửa sổ - "Nàng nói ta treo tấm màn cho cửa sổ này được không? Ta cảm thấy màu vàng nhạt rất đẹp, nàng thấy thế nào?"

"Ta thấy tường cũng phải kêu người ta chà lại..." - Ta chỉ chỉ vào bức tường phía sau lò bếp - "Dao Dao nàng xem này, đều bị khói hun đen hết rồi. Ngày mai chúng ta kêu người đến nha?"

Ta cảm giác thấy mình thực là phiền, hơn nữa còn tựa như đang quấy rối. 

Nhìn thấy trên thớt gỗ vẫn còn hành chưa cắt xong, ta vội vàng đi qua, thực hăng hái nói - "Để ta cắt số hành này."

Quận chúa đại nhân vẫn như trước không phản ứng gì, chỉ cúi đầu chăm chú khuấy đảo nồi canh của nàng.

Ta thở dài, vừa nhìn Thẩm Mộng Dao vừa lướt dao cầm ở trong lòng bàn tay. 

Bỗng nhiên một trận đau đớn. 

"A !!!" - Ta thất thanh kêu lên, vội vàng che lấy ngón tay không cẩn thận bị cắt trúng. 

"Làm sao ngươi... Xem ngươi kìa..." - Im lặng hơn nửa ngày, quận chúa giờ lại hệt như tia chớp đi tới cạnh ta, khi ta còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã muốn nắm lấy cổ tay, khẩn trương xem xét nơi vừa mới bị thương. 

"Không có việc gì." - Ta băng bó ngón tay, cười cười - "Miệng vết thương rất nhỏ, lập tức sẽ không có việc gì."

"Ngươi... Đưa cho ta xem." - Thẩm Mộng Dao cau chặt mày nói.

"Nàng không giận ta sao?" - Ta thật cẩn thận hỏi. 

"Đừng đem mọi việc trộn chung một chỗ, trước để ta xem qua tay ngươi." - Quận chúa không kiên nhẫn nói.

"Nàng nói trước đi là nàng không tức giận." - Ta mặt dày mày dạn. 

"Ngươi..." - Thẩm Mộng Dao thở dài một hơi - "Được được được, ta không tức giận."

Ta cười buông ngón trỏ vừa nãy gắt gao băng bó ra, nhưng nó lại hoàn toàn không tổn hao chút gì, Thẩm Mộng Dao sửng sốt. 

"Ha ha ha, chỉ là đùa thôi ~" - Ta thè lưỡi. 

Trong phút chốc đôi bàn tay trắng như phấn rơi tới tấp như mưa lên người của ta. 

"Đừng, ta chỉ đùa thôi mà!" - Ta một bên trốn chạy một bên kêu gào - "Đã nói không tức giận, đừng đánh nữa! Đừng, đừng đánh!"

"Làm ta sợ vui vẻ lắm có phải không?" - Cuối cùng Thẩm Mộng Dao ngừng tay lại, nàng trừng mắt nhìn ta nói. 

"Không được tức giận..." - Ta ngắt lời - "Vừa nãy đã nói rồi."

"Ngươi..." - Thẩm Mộng Dao lại đánh xuống bờ vai ta, thở dài, bất đắc dĩ nói - "Ngươi ra ngoài trước đi, lát có thể dọn cơm rồi."

"Không cần ta giúp sao?" - Ta cười. 

"Ngươi giúp chỉ thêm phiền." - Thẩm Mộng Dao tức giận nói, sao đó nghiêng đầu sang nơi khác, tiếp tục trở lại chiếc canh gà của nàng. 

"Vậy... Ta sẽ đi súc miệng, như vậy nhấm nháp canh gà ngài nấu mới ngon miệng." - Trước khi đi ta vẫn không quên vuốt một lần mông ngựa (vuốt mông ngựa = nịnh hót, khen tặng)

Thẩm Mộng Dao không để ý ta, nhưng khóe miệng nàng vẫn không nhịn được lộ ra ý cười. 

Rời khỏi phòng bếp, ta lặng lẽ cúi đầu nhìn ngón tay cái vừa mới thoát qua tử mệnh. Miệng vết thương không sâu, máu chảy ra cũng bởi bị ta băng bó mà kết thành vảy. Tuy không có gì, nhưng nếu để cho Thẩm Mộng Dao phát hiện, nàng khẳng định lại lo lắng hơn nửa ngày. Không nghĩ tới chỉ vì hoạt động một lúc mà miệng vết thương kia lại vỡ ra, máu lần thứ hai chảy ra, ta vội vàng chạy nhanh về phòng lấy thuốc. 

Phong ba lần này rốt cuộc cũng qua. 

Quận chúa không hỏi thêm gì về điều kia nữa, ta cũng tận lực tránh nhắc lại nó trước mặt nàng. Cả hai đều thực ăn ý, cẩn thận cất giấu điều đó đi, không khơi gợi cũng không bàn luận một lời. Tựa như nếu chũng ta làm vậy là có thể vĩnh viễn chẳng cần đối mặt. Ngày lại tiếp tục trôi qua, cảm giác hạnh phúc vẫn luôn ngập tràn, nó vừa khiến cho ta vui vẻ nhưng cũng vừa khiến cho ta cảm thấy mình như kẻ trộm. 

Từ khi Thẩm Mộng Dao biết làm rất nhiều món ăn, hôm nay nàng sẽ đôn gà nấm, ngày mai lại xương sườn giấm chua, khiến cho kẻ chỉ biết làm ít món lót dạ cùng tiêm thuốc như ta kinh ngạc đến thất thần. 

Càng khiến ta không thể ngờ được chính là, mùi vị lại thực không tệ. 

Nhưng điều khiến ta lo lắng không yên, đó chính là toàn bộ đều của Tiểu Thúy truyền cho quận chúa.

"Vị thế nào?" - Thẩm Mộng Dao nhìn ta chăm chú, thật cẩn thận quan sát khi ta bỏ miếng thịt cá vào miệng nhai nuốt. 

"Rất ngon!" - Ta gật gật đầu, lại gắp thêm một miếng nữa nhét vào trong miệng - "Do với 'tiên thực' còn muốn ngon hơn."

"Thật sao?" - Thẩm Mộng Dao không thể tin được nhìn ta, có điểm hưng phấn nói - "Đây là lần đầu tiên ta làm món 'Tây Hồ thố ngư' này đó."

Nói vậy hình như đồ ăn gần đây ngài làm đều là lần đầu tiên a. 

"Cái này..." - Ta cúi đầu, nhẹ nói - "Đây đều là Tiểu Thúy dạy nàng làm?" 

"Ân." - Thẩm Mộng Dao cười cười - "Nàng thấy ta ở trong phủ nhàm chán, nên dạy ta làm chút đồ ăn. Không nghĩ tới Tiểu Thúy biết làm nhiều món như vậy."

Cũng bởi nhàm chán mà gây ra họa. 

"Chính là..." - Ta nhíu mày - "Dao Dao, cái này..."

"Sao vậy?" - Vừa nói, Thẩm Mộng Dao vừa múc một chén canh đặt trước mặt ta. 

Đáng sợ, nàng không chỉ biết làm đồ ăn, ngay cả canh cũng nấu rất ngon. 

Tất cả những chuyện này lại đều là từ Tiểu Thúy. 

"Nàng đừng cùng Tiểu Thúy quá mức..." - Khi ta còn chưa nó xong, Thẩm Mộng Dao đã thở dài - "Ngươi lại nữa rồi, Nhất Kỳ, vì sao ngươi luôn hoài nghi Tiểu Thúy như vậy?"

"Không phải. Tiểu Thúy thật sự không đơn giản, nàng vẫn là cẩn thận tốt hơn..." - Ta nói, vẫn không quên gắp một miếng thịt dê nhét vào trong miệng, vừa nếm đã nhịn không được tán dương - "Món dưa xào thịt dê này ngon quá!"

"Đây cũng là Tiểu Thúy dạy ta." - Quận chúa cười cười, sau đó nàng cau mày nói - "Ngươi sao chỉ tin lời Tả cô nương như vậy? Có thể nàng nhìn lầm người thì sao?"

"Tả Tịnh Viện không có lý do gạt ta a, hơn nữa võ công của nàng đích thật cao cường, việc đã gặp qua là không thể quên hẳn là sự thật." - Ta bởi một ngụm cơm - "Hơn nữa, ta cũng cảm thấy Tiểu Thúy..."

"Ta lại cảm thấy Tiểu Thúy là người rất tốt." - Thẩm Mộng Dao mấp máy miệng, tựa hồ có điểm tức giận - "Vả lại, cho dù là thật, chẳng qua cũng là lời đồn nhảm nhất thời mà thôi, vì sao cứ phải canh cánh trong lòng chứ?"

"Không phải." - Ta thở dài - "Nàng có biết hay không..."

"Ngươi tin lời ta hay là tin lời Tả cô nương nói?" - Thẩm Mộng Dao vẻ mặt nghiêm túc hỏi, dường như nàng đang bắt đầu tức giận. 

Ta vội nói - "Đương nhiên là tin nàng."

"Vậy ăn cơm, đừng lo này lo kia nữa. Ta cũng không phải búp bê sứ dễ dàng bị vỡ." - Quận chúa nói rồi, lại gắp một miếng thịt cá vào chén của ta. 

Không biết vì cái gì, rõ ràng đang nói chuyện Tiểu Thúy, Thẩm Mộng Dao lại cứng rắn đem thoại đề xả lên người Tả Tịnh Viện, càng không rõ vì sao nàng phải tức giận. Nhưng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà khiến Thẩm Mộng Dao động khí, ta chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. 

Phải rồi, nhắc đến Tả Tịnh Viện, đã lâu chưa thấy nàng a... Di, nghĩ như vậy là ta xong rồi, không nhìn thấy nữ nhân điên hẳn là chuyện tốt mới đúng. 

Vì thế, Thẩm Mộng Dao tiếp tục không hề cố kỵ theo sát Tiểu Thúy học nấu nướng, và ta lại tiếp tục âm thầm trộm theo dõi Tiểu Thúy chắc chắn 'không đơn giản' kia. 

Hôm đó sau khi cơm xong, Thẩm Mộng Dao kêu người mang đàn tới lương đình, nói muốn gảy đàn cho ta nghe. Khi thấy ta trở về mang theo chiếc đàn, quận chúa đã rất vui mừng, đối với nó yêu thích không buông tay. Quả nhiên ta chẳng đoán sai, từ lúc đầu khi ở Tự miếu, nàng đã phi thường yêu thích cây đàn đó, vô luận là bởi âm sắc hay là hoa văn trên đàn, nàng đều vô cùng vừa ý. Vì thế ngoại từ tản bộ, sau khi ăn xong cả hai chúng ta lại có thêm một hoạt động, đó là nàng gảy đàn và ta nghe đàn. 

Trong lương đình, khi ta vừa mới bắt đầu đốt hương cùng quận chúa vừa ngồi xuống trước đàn mới được bày trí, Nguyệt Nhi đột nhiên vội vã đến gần. 

"Làm sao vậy?" - Quận chúa hỏi. 

"Thư của Vương gia tháng này tới." - Nguyệt Nhi một bên đưa thư, một bên thở hồng hộc nói - "Quận chúa, thật sự tốt quá, Vương gia chỉ còn có hai tháng nữa là được trở về. Thời gian quả thực đi qua rất nhanh a."

Thân mình Thẩm Mộng Dao ngừng lại, nàng ngẩn người, sau đó mở thư ra xem. 

Trái tim ta cũng theo lời Nguyệt Nhi nói mà dừng một nhịp - Đúng vậy a, thời gian quả thực qua nhanh. 

Nàng xem hết thư, rồi đưa trả lại cho Nguyệt Nhi, nói - "Lát nữa ta sẽ viết hồi âm, ngươi trước đi làm việc khác đi."

"Dạ." - Nguyệt Nhi tiếp nhận thư rồi lui ra. 

Vương gia mỗi tháng đều viết một phong thư tới hỏi thăm quận chúa, mà quận chúa cũng sẽ lập tức hồi âm. Chính là không nghĩ tới, rất nhanh đã gửi tới mười phong thư rồi. 

"Dao Dao, Vương gia nói thân thể ngài khỏe chứ?" - Ta cười hỏi. 

"Ân, phụ vương khỏe lắm." - Quận chúa gật gật đầu, đưa tay vén vài lọn tóc đen dài rơi xuống. 

Ta đứng một bên, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn khiến cho lòng mình say đắm của nàng, nhẹ nói - "Dao Dao, đàn đi, ta muốn nghe nàng đàn."

Quận chúa không nói gì, nàng hít một hơi thật sâu, nhấc bàn tay mềm xoa lên cầm huyền. Nhưng chỉ mới gảy được một thanh âm, Thẩm Mộng Dao đột nhiên ngừng lại. 

"Nhất Kỳ... Ta nghĩ rất lâu..." - Thẩm Mộng Dao nói, đầu nàng vẫn cúi thấp, khiến ta chẳng có cách nào thấy được nét mặt của nàng - "Ta quyết định nói cho phụ vương chuyện giữa hai ta."

Ta sửng sốt, không biết nên như thế nào thốt được ra lời tiếp theo. 

"Thì nói cho vương gia biết, Quận mã phủ đã bị ta biến trở thành y quán." - Ta cười nói. 

"Ta là chân thật..." - Quận chúa vẫn như trước không có ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh nói - "Vì cái gì... ngươi không thể nghiêm túc... Ngươi.." - Nàng tựa hồ nói không được nữa, chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu. 

"Dao Dao..." - Lòng đau xót, ta càng không biết phải nói gì. 

"Ta muốn với ngươi cùng chung một chỗ. Muốn mỗi ngày nghe ngươi trêu chọc ta vui vẻ, muốn mỗi ngày nấu đồ ăn cho ngươi, muốn mỗi ngày gảy đàn cho ngươi nghe..." - Thanh âm Thẩm Mộng Dao trầm thấp - "Chính là... Ta nên làm sao bây giờ? Dù chỉ một chút ta cũng không hề biết... Nhất Kỳ, ngươi nói cho ta đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"

Đứng ở phía sau quận chúa, ta nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, để thân mình  đang bắt đầu run rẩy của nàng có thể dựa trên vai ta. Quận chúa cũng xoay người ôm chặt ta, còn ta chẳng biết mình nên nói gì. Thật sự, dù một câu thôi ta cũng không thể thốt, chỉ cảm giác tâm mình đã theo câu hỏi của nàng mà bị xé rách. Câu hỏi này trước đây nàng cũng đã từng hỏi, và ta thậm chí hèn nhát đến ngay cả giờ cũng không thể nào có một đáp án cho nàng. Quận chúa khóc, nước mắt của nàng thấm ướt áo bào của ta, hai cánh tay ôm ta cũng đang run rẩy. Cảm giác vô lực ngày xưa giờ lại xuất hiện, ta nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, mong điều đó giúp chút an ủi. 

Đêm hôm đó, quận chúa không có đánh đàn, nàng chỉ ôm ta, điều gì cũng không muốn nói. 

Đêm hôm đó, quận chúa cũng không có theo ta đọc sách, nàng sớm viết hồi âm rồi lên giường. 

Đến khi ta chui vào chăn thì nàng đã ngủ, ta đến sát nàng hơn, như bình thường đem thân mình gần tới sau lưng nàng, kéo nàng vào trong lòng ngủ. Từ khi ở lương đình trở về, trong lòng như có một chiếc dây thừng luôn luôn buộc chặt chẽ, đau đến nỗi ta không thể nói nên lời. Trong bóng đêm, ngửi thấy hương khí phảng phất xung quanh quận chúa, ta không nhịn được thấp giọng nói - "Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn ở cạnh bên nàng."

Vừa nói xong, vốn tưởng đã ngủ, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên xoay người lại, gắt gao ôm chặt lấy ta. 

Ta thở dài, cười cười nói - "Nàng lại giả ngủ."

Nàng không để tâm, chỉ vùi đầu vào vòng tay ta, ôm ta thật chặt. 

Thật lâu sau, nàng đột nhiên rầu rĩ nói - "Ta đem chuyện người ta thích là ngươi viết trong hồi âm rồi."

Thật không. 

Là vậy sao.

Được rồi. 

Ôm sát quận chúa, chỉ hy vọng đêm nay nàng có thể đi vào giấc ngủ ngon. 

Ngày hôm sau, cả kinh thành đột nhiên náo nhiệt. 

Tề Khả Dịch, Tề tướng quân, đã từ biên cương trở về. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro