Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Phùng Uyển 

Ta cùng lão nương ở lại trong quận mã phủ đã nửa năm rồi. 

Mà hết thảy đều là ân huệ của quận mã gia. Trước đây quận mã giúp ta chữa bệnh, cũng cứu cả mẹ ta, không biết làm sao để báo đáp hết ân tình này. Dù bây giờ ta có thể ở lại trong Quận mã phủ, đây cũng là điều ta chẳng dám mơ. Quận mã gia không phải là một người cao to vạm vỡ, thân thể thực rất mỏng manh. Người có màu da trắng nõn mà nam tử thông thường ít có, hơn nữa cũng rất thích cười, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong. Đã có lúc ta từng nghĩ, quận mã gia nếu là nữ tử, chắc chắn tư sắc khuynh thành. Nhưng điều khiến cho ta tiếc hận hơn chính là trên mi trái người lại có một vết sẹo nhỏ mờ mờ, khiến cho gương mặt thanh tú kia giống như một tờ giấy trắng bị lem chút mực. Khi ở trong Quận mã phủ, có lúc vô tình ta đã hỏi quận mã gia về vết sẹo kia, người cũng chỉ thoáng chút ngẩn người, sau đó cười nói - "Vết sẹo này sao?... Đây là lễ vật trân quý nhất mà trời ban cho ta a. Nếu như nói cuộc đời ta trước đây là không một chút giá trị, sau khi có nó, mới phát hiện bản thân mình là hữu dụng." - Lúc quận mã gia nói lên những lời này, nụ cười trên mặt tràn đầy tình yêu, mà ta vĩnh viễn không thể quên được. 

Ta chưa bao giờ thấy nam tử khóc, nhưng vào đêm đó khi quận mã gia tới cứu lão nương, theo lời phân phó của người, ta liền ra ngoài tìm đại phu, đến khi trở về liền chứng kiến quận mã gia mặt đầy nước mắt. Quận mã gia thậm chí còn không biết rằng mình đang khóc, sau khi ta đề cập đến mới phát hiện ra. Bởi vì che giấu xấu hổ, người liền vội vàng cáo biệt, cứ như vậy thất tha thất thểu chạy ra khỏi nhà. Ta lén lút theo sau, cùng bước ở trên đường lớn âm u, đến một góc rẽ quận mã gia cuối cùng không nhịn được, ngồi trên mặt đất hệt như một tiểu hài tử, cúi đầu vào lòng lớn tiếng khóc lên. Nhìn thấy quận mã gia như vậy, ta thực không biết phải làm thế nào, rất muốn đến gần nhưng lại sợ hãi điều đó sẽ quấy nhiễu người. 

Chỉ có thể lặng lặng đứng ở trong góc nhìn quận mã gia, nghe tiếng khóc mà không khỏi cảm thấy đau lòng. Qua một hồi lâu, dường như cuối cùng cũng an tĩnh lại. Sau khi lau khô nước mắt, quận mã gia đứng dậy nhanh chóng rời đi, như vừa nãy chưa hề phát sinh chuyện gì. 

Người này rốt cuộc vì sao như vậy, có nỗi khổ gì trong lòng mới có thể một mình trong góc, khóc đến thương tâm như vậy?

Rất muốn được đứng bên quận mã gia, được hầu hạ, báo đáp cho người. Chính là, quận mã gia tựa như thực để ý đến cảm nhận của Thẩm Mộng Dao quận chúa. Dù nói nam tử tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, vậy mà ngoại trừ quận chúa, nữ tử nào quận mã cũng đều cự tuyệt. Dù ta chẳng cầu danh phận, chỉ hy vọng có thể bên cạnh hầu hạ người thôi, vậy mà đến chút cơ hội đó cũng đều không có. Sống trong quận mã phủ đã hơn nửa năm, quận mã gia vẫn gọi ta bằng danh xưng 'Phùng cô nương' xa lạ, còn thường nhờ Cửu tỷ tìm hỏi cho ta nhà tốt. Ta nghĩ, ta cả đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ dược như ước nguyện. 

Quận mã gia cùng quận chúa cảm tình rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có tranh cãi nhỏ, nhưng quận mã gia mỗi lần đều không để ý mặt mũi, dùng hết mọi cách trước mặt hạ nhân chúng ta dỗ dành quận chúa. Và cuối cùng mỗi lần như vậy, quận chúa cũng đều tha thứ cho quận mã gia, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu. Điều này càng khiến cho ta hiểu được, giữa quận chúa cùng quận mã gia không thể chấp nhận được người thứ ba. Mà lão nương cũng đã dặn dò, ân tình của quận mã gia chúng ta phải báo, nhưng tuyệt đối không được trở thành gánh nặng. Từ đó, ta biết điều tránh cơ hội chạm mặt cùng quận mã gia, chỉ mong ở quận mã phủ làm việc như một hạ nhân bình thường. 

Nhưng ta cũng biết. 

Khi quận mã gia cười hì hì, bất cứ điều gì cũng không viết trên mặt, đó là khi người muốn che giấu đi tâm tư không thể thừa nhận trong lòng. Ta vẫn luôn nhớ rõ, quận mã gia chính là người trong đêm khuya đứng ở góc rẽ khóc hệt như tiểu hài tử kia. 

Mà hết thảy những điều này quận chúa có biết? Nàng có hiểu rõ không? Nàng có từng vỗ về làm yên lòng của quận mã gia?

Có lẽ ta vĩnh viễn cũng không biết được, cũng không có tư cách.

Sau khi được phái đến biên cương, Tề tướng quân rốt cuộc cũng đã trở lại. Mà trong kinh thành, những lời đồn thổi về quận mã gia lại từ đó bỗng nhiên xuất hiện. 

Nói những lời này phần đông đều là tử đệ phú gia (con cháu nhà giàu) ở kỹ viện, ở quán trà, hay khi rảnh rỗi đều lấy ra để trêu chọc. 

"Cái tên giang hồ lang trung kia vốn chẳng hề xứng với Thẩm Mộng Dao quận chúa."

"Chẳng qua là một tên tiểu bạch kiểm cơm nhão mà thôi."

"Thẩm Mộng Dao quận chúa đúng là đóa hoa đẹp cắm bãi phân trâu."

...

Còn vô số những điều người ta không đành lòng nghe nữa. 

Nhưng những hạ nhân trong phủ cùng với người nghèo trong kinh thành đối với quận mã gia lại càng thêm tán thưởng. Có lẽ bởi vì ân huệ của quận mã gia, lại cũng có lẽ bởi họ giống như ta, đều hiểu rõ nhân cách của quận mã, đều âm thầm cảm thấy bất bình thay. Chính là, quận mã gia lại tựa như chẳng hề để ý, vẫn như trước mỗi ngày đến cửa giúp người xem chẩn, vẫn như trước thường đưa quận chúa du ngoạn khắp thành, vẫn như trước cười đối với từng người đi qua trước mặt.

Nhưng càng như vậy, ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Cảm giác đằng sau khuôn mặt tươi cười vô ưu đó, đang chôn giấu nỗi buồn thống khổ đến rơi lệ. 

Chính là, ta lại chẳng thể giúp được điều gì. 

Từ sau khi quận mã gia hai lần té xỉu, Tề tướng quân đến phủ tìm quận chúa càng nhiều. Tuy không biết hai chuyện này liệu có gì liên quan, nhưng Tề tướng quân càng thường xuyên đến bái phỏng, khiến lời đồn trong thành lại càng mạnh mẽ hơn. 

"Tề tướng quân mới là chân mệnh thiên tử của Thẩm Mộng Dao quận chúa."

"Giang hồ lang trung kia chỉ là kẻ hỗn đản hoành đao đoạt ái (cướp đoạt người yêu)."

"Thẩm Mộng Dao quận chúa cuối cùng sẽ hồi tâm chuyển ý."

Toàn là những lời nhàn thoại nghe thật buồn cười. Nhưng quận mã gia vẫn như cũ chẳng buồn để ý, đối với tất cả chuyện đó chỉ là mỉm cười. 

Nhưng gần đây quận mã có điểm kỳ quái. 

Chạng vạng hôm đó, ta nhìn thấy quận mã gia một mình ngẩn người ngồi trong lương đình hậu viện. 

Trong hậu viện ngoại trừ quận mã gia chẳng còn có ai, không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, cùng với xúc động muốn đến gần bên quận mã, ta bước tới gần. 

"Phùng cô nương?" - Quận mã gia quay đầu, sau khi thấy ta tựa hồ có chút kinh ngạc. 

"Quận mã gia, chỉ mình ngài sao?" - Ta cười hỏi. 

Quận mã gia gật gật đầu, một bên tiếp đón ta ngồi xuống, một bên nói - "Gần đây rất ít thấy ngươi. Vừa qua sống có quen không? Phùng lão thái thân thể thế nào?"

"Sống ở đây rất tốt, làm phiền đến ngài, thân mình mẹ tiểu nữ bây giờ khỏe lắm." - Ta vội nói, trong lòng âm thầm cảm thấy cao hứng vì quận mã băn khoăn đến ta. 

"Cái này phải cảm tạ quận chúa." - Quận mã cười nói - "Lúc trước chính là nàng nói muốn cho các ngươi ở lại trong phủ."

Ta cố ý làm bộ như lơ đãng hỏi - "Quận chúa nàng... Hiện giờ ơ đâu?"

"Nàng a..." - Quận mã gia lại mỉm cười - "Nàng ở trong phòng cùng Tề tướng quân tán gẫu."

Ta nhịn không được nói - "Tề tướng quân lại tới nữa?"

Quận mã gia khó hiểu nhìn ta.

"Tiểu... Tiểu nữ là nói..." - Ta khó khăn giải thích - "Tại sao ngài không bồi ở bên quận chúa?"

Quận mã gia cười cười - "Bọn họ nhiều năm chưa gặp, bây giờ ít có dịp được gặp nhau, ta cần gì phải xen vào? Huống chi, những cái như thi từ ca phú, lang trung ta đây có thể nói được mấy câu chứ?"

"Thế nhưng cứ như vậy..." - Ta lớn mật nói ra lời trong lòng - "Không tốt lắm đâu.."

"Không tốt lắm?" - Quận mã gia sửng sốt. 

"Để Tề tướng quận cùng quận chúa một mình..." - Ta thở dài, nhẹ giọng hỏi - "Quận mã gia, ngài có nghe nói đến những lời ở bên ngoài nói gì về ngài chưa?"

Quận mã gia tựa hồ không ngờ ta sẽ nói ra như vậy, hơn nửa ngày mới gật gật đầu - "Ta... có nghe qua."

"Vậy vì sao ngài còn..."

"Không sao cả." - Quận mã gia cắt đứt câu hỏi của ta, cười nói - "Cái đó, ta một chút cũng không để ý."

Ta không phản bác được gì. 

Là bởi vì quá yêu quận chúa, nên mới không chút nào để ý những lời đồn đãi đó sao? Hay bởi chỉ để ý đến tấm lòng quận chúa, nên mới không thèm quan tâm chính mình bị xem là 'phân trâu', 'hỗn đản'? Không được mọi người chúc phúc, chẳng lẽ cũng không cảm thấy khó chịu sao? Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt quận mã gia, điều gì cũng không thể thốt lên lời. Chính là, ta lại cảm thấy mình đang tức giận. Không biết giận cái gì, chỉ cảm thấy quận mã gia như vậy khiến ta tức giận không thôi. Một chút lời đồn cũng không để ý, hơn nữa khi Tề tướng quân đến tìm quận chúa, thậm chí còn trốn ra đây để ngồi ngẩn người. Ủy khuất chính mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Ta nén không được lòng mình, lại mở miệng nói ra - "Ngài sẽ không ăn dấm chua sao?"

Vẻ mặt quận mã gia lại nghi hoặc nhìn ta. 

"Để quận chúa một mình cùng Tề tướng quân tán gẫu, ngài lại ngồi ở chỗ này." - Ta tiếp tục hỏi - "Chẳng lẽ ngài sẽ không ăn dấm chua sao? Nếu ngài yêu một người, chẳng lẽ sẽ không..."

"Sẽ." - Quận mã gia đột nhiên nói. 

Đáp án trực tiếp như vậy, khiến ta nhất thời không thốt được nên lời. 

"Nhất định sẽ ghen." - Quận mã gia gãi ót mình - "Trong lòng sẽ rất khó chịu."

"Vậy tại sao còn..."

"Phùng cô nương." - Quận mã gia lại nói, khóe miệng mang theo ý cười - "Ta cảm thấy mình... thật sự rất kỳ quái."

"Kỳ quái?" - Ta không rõ quận mã gia muốn nói điều gì. 

"Ta không biết việc ta làm hiện giờ là đúng hay sai, nhưng..." - Quận mã gia nhìn ta, chậm rãi nói - "Giống như không còn cách khác. Thật sự không còn. Có đôi khi ta sẽ cảm thấy... Mình là một kẻ dư thừa." - Quận mã gia nhíu mày, giống như là đang tự hỏi - "Vì sao ta lại xuất hiện chứ? Nếu ta không xuất hiện, mọi việc có phải sẽ trở nên dễ dàng hay không? Người khiến mọi việc rối loạn như vậy, kỳ thật lại chính là ta, còn ta thì luôn ở đây oán trời trách đất..."

"Quận mã gia, cái gì gọi là ngài không nên xuất hiện?" - Ta không nhịn được nói - "Tiểu nữ chỉ biết nếu ngài không xuất hiện, tiểu nữ cùng lão nương đã sớm không sống được đến bây giờ."

"Giống như dù làm thế nào, cũng đều khiến người ta không muốn thương tổn nhất, lại đau lòng nhiều nhất..." - Quận mã gia lại không chút nào để ý đến điều ta nói, vẫn nghiêm túc nói - "Rốt cuộc ta phải làm sao mới có được kết quả tốt nhất đây? Ta thậm chí... vô dụng đến nước này... Thật đáng buồn cười." - Nói rồi quận mã gia tự giễu cười cười. 

Nhìn vẻ mặt của quận mã gia lúc này, không hiểu vì sao trong lòng ta chợt cảm thấy bi thương, tựa như là đêm hôm đó, khi nhìn thấy quận mã gia đau đớn trong lòng. 

"Thực xin lỗi." - Quận mã gia bỗng nhiên cười cười - "Ta nhịn không được, nói với ngươi những lời kỳ quái."

"Nếu ngài có tâm sự gì..." - Ta vội nói - "Quận mã gia, ngài có thể cùng tiểu nữ tán gẫu, tiểu nữ sẽ giữ bí mật, tiểu..."

"Cảm ơn." - Quận mã gia nói xong rồi đứng dậy - "Ta thấy, ta phải trở về thư phòng đọc sách, luôn ngồi ở đây ngẩn người sẽ bị quận chúa mắng."

Phải đi sao?

"Nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc tìm ta cùng quận chúa." - Trên khuôn mặt quận mã gia đã khôi phục nét mặt vô ưu thông thường - "Ngươi cứ ngồi thêm lát đi, hôm nay trời chiều rất đẹp." - Nói rồi xoay người rời đi. 

Nhìn theo bóng lưng của quận mã gia, ta không nói lên được gì. 

Rốt cuộc người đã chất chứa bao nhiêu tâm sự, mới khiến mình thống khổ đến tình trạng này?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro