Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho đã trải qua hơn mười ngày liên tục bôn ba, Thẩm Mộng Dao vẫn như cũ rời giường sớm, thay ta chuẩn bị hành trang. Đến khi ta tỉnh dậy, liền cảm thấy hốt hoảng khi nhìn thấy Thẩm Mộng Dao đang ngồi ở bên cạnh bàn, giúp ta sắp xếp lại từng bộ quần áo mang theo trên xe ngựa. Trong khoảnh khắc này, ta cảm tưởng mình vẫn như đang ở phủ quận mã, một năm vẫn chưa có qua đi, quận chúa vẫn giống như trước giúp ta chuẩn bị hành lý xuất hành, và ta chỉ là ngẫu nhiên ra ngoài du ngoạn mà thôi.

"Dậy rồi?" - Thẩm Mộng Dao không quay đầu, nàng đang kết lại bao bố trên bàn - "Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, mau đổi quần áo, đi dùng bữa sáng thôi."

Giống như hết thảy đều không thay đổi.

Ta đã đem lời nói dối của mình nói cho Vương gia cùng sư phụ, để tránh cho hai người họ lộ ra chân tướng. Nhìn Thẩm Mộng Dao chẳng hay biết gì còn giúp ta thu thập hành lý, ta cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi rằng, nếu ta nói cùng quận chúa vài câu, sẽ không nhịn được mà tuôn rơi lệ, vì vậy chẳng còn cách nào ngoài luôn làm bộ như xa cách nàng. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Thẩm Mộng Dao lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thấy thái độ của ta khác thường, bộ dạng không hề có ý muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cũng không mở lời chọc ta tán gẫu, mà chỉ là luôn cố chấp theo sát bên cạnh ta, ta đi đến đâu nàng đi đến đó. Giống như chiếc gối bông mềm, nếu ai đánh nó một quyền, nó sẽ không bị thương mà ngược lại dùng sự dịu dàng mềm mại của mình bao bọc lấy người đó, khiến cho họ không biết phải làm thế nào. Ta thậm chí từng hoài nghi nàng có lẽ đã biết, biết ta sắp sửa vĩnh viễn rời xa nàng.

Thẳng cho đến khi chuẩn bị khởi hành, ta cũng chưa hề nói với nàng mấy câu.

"Trở về đi." - Trước khi lên xe, ta nói với Thẩm Mộng Dao đang đứng ở cửa đưa tiễn.

Nàng cười cười, không nói gì.

Đến lúc ta cắn răng, nhẫn tâm lên xe ngựa rời đi, Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ nói - "Sư muội, những người khác đều trở về rồi, chỉ còn một mình quận chúa vẫn đứng ở đó."

Ta cúi đầu, cố tình rằng mình không để ý.

"A Viên." - Sư phụ ngồi ở tận trong cùng, luôn luôn nhắm hai mắt lại, thế nhưng giờ này đột nhiên cất lời - "Con xuống xe đi, nói chuyện riêng cùng quận chúa."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, người vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.

"Phải a, sư muội." - Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài - "Muội xuống nói chuyện riêng cùng quận chúa đi, dù sao hai người cũng sống chung một năm mà."

Sống chung một năm.

Khi ta bước xuống xe ngựa, Thẩm Mộng Dao tựa như không ngờ được ta sẽ vòng trở về, nàng nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Ngoài cửa giờ chỉ còn nàng một mình đứng, tất cả những người khác đã sớm rời đi, mỗi người đều bộn bề nhiều việc. Nhìn nàng như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy từng hồi chua xót, chỉ thấy mình như lại muốn rơi lệ. Ta bước từng bước hướng đến gần nàng, nàng nhìn ta, nét mặt dịu ngoan hơi hơi mỉm cười, vẫn không hề cất lời nói chuyện.

Cuối cùng bước đến trước mặt quận chúa, nghe nàng dịu dàng hỏi - "Có phải quên mang gì hay không?" - Nghe câu hỏi quen thuộc của nàng, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, ta chỉ cảm thấy hốc mắt như đang nóng lên, từng giọt nước mắt bắt đầu che mờ tầm mắt.

"Nhất Kỳ... Ngươi làm sao vậy?" - Thấy ta như vậy, nàng bắt đầu bối rối.

Không một chút cố kỵ rằng nơi chúng ta đứng là trên đường, ta dang rộng hai tay, ôm thật chặt nàng vào lòng. Thẩm Mộng Dao cũng lập tức ôm lấy eo ta, nàng có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình ta mà nghẹn ngào nói - "Đừng khóc, ngươi... ngươi khiến cho ta cũng muốn khóc, ta thật vất vả mới chống đỡ được, muốn cho mình cười... cười tiễn ngươi đi..."

Siết chặt hơn thân hình nàng vẫn mãi luôn gầy yếu như vậy, ta nhẹ giọng hỏi - "Lời tối hôm qua ta nói, nàng còn nhớ rõ không?"

Nàng vội gật đầu liên tục, tựa như bởi vì nhịn xuống thanh âm nức nở mà nói không thành lời.

"Ta..." - Trong một tích tắc, ta muốn nói hết tất thảy mọi thứ cho nàng - "Dao Dao, ta..."

Thẩm Mộng Dao không nói gì, nàng chỉ ôm chặt ta, thân mình bởi vì cố nén nức nở mà không ngừng run rẩy.

"Dao Dao, tóm lại..." - Ta cắn răng, khóc nói - "Nàng nhất định phải nhớ ăn cơm, không thể ngã bệnh." - Nói rồi, ta quay đầu dùng sức hôn hôn gương mặt nàng, sau đó buông tay, xoay người rời đi.

"Nhất Kỳ..." - Phía sau truyền đến tiếng Thẩm Mộng Dao khóc, từng chút một như xé rách lòng ta, và khi ta đi càng ngày càng xa, thanh âm đó cũng ngày càng yếu.

Sẽ gặp lại lần nữa, nếu chúng ta vẫn còn duyên phận.

"Sư... sư muội..." - Ta vừa lên xe, Nhị sư huynh đã bị bộ dạng ta dọa cho nhảy dựng - "Muội làm sao vậy?"

"Không có việc gì." - Ta quay mặt đi, lau lau nước mắt trên mặt, không muốn nói thêm điều gì.

"Cho xa phu đánh xe đi." - Sư phụ vẫn như trước nhắm mắt, bình tĩnh nói với Nhị sư huynh.

Thế giới của ta, từ nay về sau ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro