Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã sớm đứng ở cửa sau là một xe ngựa rất đẹp. 

Ít nhất so với cái xe ngựa sư phụ lão nhân kia an bài cũng phải gấp hai. Bên ngoài được bọc bởi tơ lụa cao cấp màu rám nắng, bánh xe cứng cáp, thậm chí còn có hoa văn điêu khắc phía trên. Này này này, nghe nói chúng ta đây là đang lẩn trốn, thế này có phải khoa trương quá không. 

Tâm tình của ta trong phút chốc đã vui trở lại. Đừng nói ta là cái loại trong lúc khổ đau còn nhe răng cười, thực sự ta chỉ là quan tâm liệu trên đường về mông ta có được giữ cho lành lặn không mà thôi. Tốt lắm, ngồi xe ngựa đã gần nửa canh giờ, cái mông của ta cực kỳ thoải mái, thật đích xác như câu nói một đồng tiền một văn hàng. Nhìn quận chúa đầu đang dựa vào Nguyệt Nhi, vẫn trong trạng thái mê ngủ, ta nhịn không được thở dài. Tình cảm phụ tử của họ thật tốt, đáng tiếc, trăng có lúc tròn lúc khuyết...

Bởi vì vừa mới bệnh xong, quận chúa mặt hơi có vẻ tái nhợt. Ta xem qua mạch cho nàng, thân thể cũng không có vấn đề gì. Ta phân phó cho Nguyệt Nhi không ngừng quạt gió cho quận chúa, đừng cho quận chúa buồn bực. Nha đầu Nguyệt Nhi kia lập tức thực hiện nghiêm túc, ít nhất là từ khi lên xe đến giờ, tay cũng chưa từng dừng quạt. 

Ta nhìn thấy gì ? Nhìn thấy "lòng trung thành" sao !

Sau một lúc lâu, quận chúa tỉnh lại, ánh mắt khẽ mở. 

"Quận chúa... Quận chúa, người đã tỉnh !" - Nguyệt Nhi cực kỳ vui vẻ, tiện đà cầm vai quận chúa mãnh liệt lay. 

Quận chúa sau khi tỉnh lại nghe Nguyệt Nhi giải thích, cũng không nói thêm bất cứ gì, chỉ vẻ lãnh đạm nhìn ngoài cửa sổ. Nếu ở hậu viện Vương phủ cùng nói chuyện, phiếm nét mặt nàng là mùa xuân hoa nở, thì bây giờ tuyệt đối là mùa đông băng tuyết. Nguyệt Nhi tựa hồ cũng rõ tính tình quận chúa, ở bên cạnh không nói thêm lời nào. 

Xem ra, thục nữ cũng có một mặt khủng bố.

Nhị sư huynh lúc này mới dám cử động, chính là chỉ ôm chặt thân mình, dùng ánh mắt hướng ta trừng lấy. Lấy mười tám năm kinh nghiệm ở cùng hắn, ta cũng hiểu được ý hắn muốn nói là "Nữ nhân thật khủng bố"

Vì thế, ta mở miệng. 

"Quận chúa." - Ta nói.

Đêm khuya thanh tĩnh, chỉ nghe tiếng vó ngựa cùng bánh xe xé gió, thanh âm của ta đột ngột cất lên. Quận chúa hướng ta nhìn, khuôn mặt vẫn là mùa đông băng tuyết. 

"Nếu người cho rằng ở bên Vương gia mới là hiếu thuận, vậy sai lầm rồi." - Ta nói. 

Quận chúa như cũ mặt không chút đổi thay. 

"Vương gia hiện tại lún sâu trong hiểm cảnh, địa vị khó lòng giữ được. Một nữ tử mềm yếu như người ở bên cạnh sẽ giúp được gì sao ?" - Ta nhìn chằm chằm vào mắt quận chúa, nghe xong lời ta nói, nàng cau mày. 

"Ngươi lớn mật !" - Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh thấy ta dùng từ bất kính, nóng nảy quát. 

"Sư muộ... đệ. Sư đệ, đệ...." - Nhị sư huynh, ngươi thật là đồ ngốc. 

"Chẳng lẽ bỏ mặc phụ vương, thoát ly thế này mới là hành vi hiếu thuận ?" - Quận chúa không có tức giận, chỉ là cau chặt chân mày hỏi ta. 

"Ta cho là..." - Ta cười cười, hai tay ôm ngực - "Vương gia không chỉ là Vương gia, mà còn là một phụ thân. Phụ thân thương nữ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên). Mà quận chúa, chính là hòn ngọc quý trên tay Vương gia. Vương gia lớn tuổi, người đã già lại càng hay suy nghĩ trước sau. Có thể nói là, hiện tại quận chúa người chính là thứ duy nhất Vương gia muốn giữ lại."

"Như vậy ta lại càng không thể thoát ly." - Quận chúa mấp máy môi mỏng. 

"Người ở bên cạnh Vương gia thì trợ giúp được gì đây ? Có lẽ là ban đêm an ủi vài câu ? Lại có lẽ.... để Vương gia tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị dẫn ra pháp trường ? Để Vương gia nếm thử mùi vị kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ?" - Ta quyết nhẫn tâm, đem điều muốn nói đều nói ra. 

"Ngươi càn rỡ !" - Nguyệt Nhi cắt ngang ta.

Ngoài câu "lớn mật, càn rỡ", ngươi còn biết lời nào khác không, hành động cụ thể cũng được. 

"Cho nên nói, quận chúa ở lại bên Vương gia cũng chỉ khiến Vương gia thêm phiền toái, để cho Vương gia lo lắng đề phòng. Chẳng thà quận chúa rời đi trước khỏi nơi thị phi, để Vương gia yên tâm, người sẽ tự có biện pháp sách lược vẹn toàn. Hoặc nếu là không thể thì Vương gia cũng biết, ở một nơi khác, còn có nữ nhi đang chờ người, mong cùng người đoàn viên..." 

Nói xong, ta nhìn thấy nét mặt lạnh lẽo của quận chúa đã dần chuyển, trong ánh mắt nhiều hơn một chút ôn nhu. 

Biểu tình trên mặt Nguyệt Nhi cũng dịu xuống, Nhị sư huynh sững sờ ngồi yên không dám lên tiếng, Đại sư huynh ngồi ở một bên tay ôm kiếm, từ đầu tới đuôi chưa nói câu nào. 

Trong xe lại tĩnh lặng, bất đồng chính là, quận chúa trên mặt không còn là mùa đông lạnh giá, hay ít nhất là không có tiếp tục phiêu tuyết (tuyết rơi). 

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt nàng. Bất cứ nam tử nào nhìn cũng đều lâm vào si mê. Đáng tiếc ta không phải nam tử, thật là tiếc nuối. A, vì cái gì ta lại tiếc nuối ?

Ta cũng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc là đêm trăng tròn. 

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, cho nên, cần trân trọng khoảnh khắc này. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro