Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không cần cứ mãi lo lắng như vậy, quận chúa nhất định sẽ không có việc gì. Nàng có Vương gia, có Tề tướng quân, có Nguyệt Nhi bên cạnh... Đúng rồi, không biết Viên phu nhân có tới kinh thành không? Có nhiều người như vậy quan tâm nàng, bên cạnh nàng, Thẩm Mộng Dao nhất định sẽ không cô đơn. Dù rằng quận chúa vốn là người nặng tình, lúc đầu có lẽ nàng sẽ cảm thấy cô đơn, sẽ khóc, nhưng chỉ cần... Chỉ cần nàng gả cho Tề tướng quân, vượt qua cuộc sống an ổn, bắt đầu quan tâm tới người kia, thậm chí cần sinh tiểu hài tử, khi đó, chắc chắn nàng sẽ quên ta đi.

Dù chính mình tự an ủi như vậy, ta cũng thức nguyên một đêm.

Khi tỉnh dậy, trời đã là sáng rõ. Ta vừa ngáp dài, vừa thu dọn lại chăn mền. Đưa mắt nhìn lên trên giường, thấy Tả Tịnh Viện vẫn đang nằm nghiêng trên đó, mặt hướng ra phía ngoài. Không thể tưởng được nữ nhân điên võ công cao cường này, khi ngủ lại rất say a. Nhất định phải bắt lấy cái nhược điểm này, lát nữa nói móc nàng một phen.

Khoan, vì sao ta không thừa dịp bây giờ nàng ngủ say như vậy, trộm chạy đi? Luôn bị nàng đi theo cũng không phải là tốt!

Nghĩ như vậy, ta xách lên hành lý, muốn mau mau chạy ra khỏi cửa. Nhưng vừa bước đến cạnh cửa, ta lại ngừng -- Không đúng, Tả Tịnh Viện võ công cao như vậy, vô luận ta chạy đến chân trời góc biển, chỉ cần nàng muốn tìm, nhất định sẽ tìm ra ta. Đối với nàng mà nói, việc đó chẳng phải giống như nàng tùy tiện bấm bấm ngón tay là có thể làm được sao. Ta còn chạy cái gì chứ. Uể oải ném hành lý trở lại trên bàn, ta uống một chén trà, sau đó gọi đồ ăn sáng để lấp đầy bụng.

Đột nhiên, từ giường truyền đến tiếng nhẹ giọng thì thào.

Ta quay đầu, nhìn thấy Tả Tịnh Viện vẫn đang nằm nghiêng trên giường, mặt hướng ra phía ngoài không hề nhúc nhích. Nhưng thanh âm kia rõ ràng là từ phía đó truyền tới a.

"Nếu như tỉnh..." - Ta ngồi bên cạnh bàn, cố ý dùng giọng điệu rất ý vị hướng nàng nói - "Thì đứng lên đi, cứ nằm như vậy làm gì a."

Nhưng ngoài vài tiếng thì thầm rất nhỏ, Tả Tịnh Viện không có phản ứng gì. Không phải nàng đang nói mớ chứ? Trời ạ, võ công cao cường Tả Tịnh Viện thế nhưng lại nói mớ! Đúng rồi, sao không thừa dịp bây giờ Tả Tịnh Viện ngủ mê như vậy, nghe trộm nàng nói mớ một chút nhỉ, sau này có thể dùng những lời đó uy hiếp nàng? Đúng là diệu kế. Nghĩ như vậy ta liền lén lút di chuyển đến bên giường, vừa vểnh tai lên nghe. Nhưng dù đã đến rất gần giường, ta lại chỉ có thể biết được những tiếng thì thào nhỏ nhẹ kia đúng là bắt nguồn từ Tả Tịnh Viện, còn nó là gì thì không thể nghe rõ.

Vì muốn nghe hiểu, ta nghiêng đầu gần tới. Ai ngờ Tả Tịnh Viện đột nhiên xoay người, nháy mắt tay của nàng đã đặt trên cổ ta. Ta không chỉ bị hành động của nàng làm hoảng hồn, mà còn đau đến không để ý hình tượng hô lên "Oa oa".

"Ai?" - Nàng lúc này mày cau chặt, mắt hơi hơi mở, lớn tiếng hướng ta hỏi.

"Viên... Viên Nhất Kỳ a!" - Ta nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên cổ, sợ hãi nàng kích động, có thể tùy tiện vung tay một cái đưa ta quy thiên.

Nàng nhìn nhìn ta, tựa hồ đang xác định ta là ai. Sau hơn nửa ngày, cuối cùng mới chịu buông lỏng tay, rồi nhắm hai mắt lại.

Ta ngồi bên giường ho khan, nhớ lần trước là bị Thẩm Mộng Dao bóp cổ, đến giờ lại là Tả Tịnh Viện. Gần đây mọi người làm sao vậy, coi cổ người khác là đồ chơi sao?! Lỡ tay bóp ta chết thì làm sao chứ?! Ta một bên xoa xoa chỗ đau mới vừa bị bóp, một bên quay đầu xem Tả Tịnh Viện. Lúc này, ta mới nhận thấy nàng có điểm bất thường.

Lúc này Tả Tịnh Viện đầu đầy mồ hôi... Không đúng, phải nói là toàn thân đều là mồ hôi, mặt hơi đỏ lên, thỉnh thoảng còn run rẩy.

"Tả... Tả Tịnh Viện?" - Ta nhẹ gọi nàng một tiếng.

Không có phản ứng.

Lập tức đưa tay đặt lên trán nàng, quả nhiên, cực kỳ nóng. Tả Tịnh Viện bị bệnh? Nữ nhân điên võ công cao cường này thế nhưng bị bệnh?? Ách... Viên Nhất Kỳ, bây giờ không phải là lúc hưng phấn! Ta gãi gãi đầu, vội vàng chạy xuống lầu tìm tiểu nhị xin một chậu nước ấm cùng khăn mặt. Khi trở lại Tả Tịnh Viện vẫn duy trì nguyên dạng, nhưng thân mình nàng so với vừa nãy đã run rẩy hơn, ta vội đem chăn mền của mình trùm lên người nàng.

Dùng khăn nóng giúp Tả Tịnh Viện lau mặt, ta lại gọi nàng một tiếng. Ngoại trừ một lần nữa mông lung mở mắt ra nhìn ta, nàng rất nhanh lại ngủ. Không được a, xem ra nàng bệnh không nhẹ, nhất định phải cho nàng uống một chút thuốc, bằng không sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Ta lại chạy xuống lầu, hỏi tiểu nhị phụ cận có y quán hay không.

"Không có a." - Tiểu nhị lắc đầu - "Trong thôn này, mọi người thân mình đều khỏe mạnh vô cùng, làm gì cần đại phu a? Chúng ta..." - Biết rõ người trong thôn ngươi ai cũng là thần tiên rồi, ta khoát tay, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.

Làm sao bây giờ, thôn này có khách điếm nhưng không có y quán, muốn mua thuốc cũng không có cách nào... Đúng rồi, nơi này là rừng sâu núi thẳm a, đi hái chút thuốc còn không phải là chuyện ra ngoài dạo hai vòng sao, xem ta ngốc đến mức nào kìa! Ngay lập tức trở về phòng nhìn Tả Tịnh Viện một chút, sau khi dàn xếp xong hết thảy, ta xách cái sọt luôn mang bên mình xuất môn hái dược.

Hái xong thuốc trở về, ta lại vội vàng chỉ đạo tiểu nhị giúp ta tiêm thuốc.

Sau một hồi nói xong phương pháp tiêm thuốc, tiểu nhị cầm thảo dược hỏi - "Cần bao nhiêu canh giờ nhỉ?"

"Đầu tiên là lửa lớn nửa canh giờ, sau đó lửa nhỏ nửa canh giờ, tiếp theo..."

"Đợi... đợi..." - Tiểu nhị ngăn cản ta nói tiếp - "Nửa canh giờ là lửa nhỏ, sau đó..."

"Quên đi." - Ta giật lại thảo dược - "Vẫn là ta tự mình làm, phiền ngươi lát nữa đưa một bát cháo hoa tới phòng."

Trở lại phòng, Tả Tịnh Viện vẫn đang mê man nói mớ, cả mặt đều là mồ hôi. Ta thở dài, Tả Tịnh Viện khi bệnh thật đúng làm cho người ta đau lòng. Sau khi dùng khăn nóng lau khô mặt nàng, tiểu nhị cũng đưa cháo tới.

"Phu nhân của ngài bị bệnh?" - Hắn ngó đầu vào trong phòng thăm dò rồi hỏi.

"Phải. Có chút không thoải mái." - Ta cười cười với hắn, chẳng còn buồn thanh minh - "Phiền ngươi lát nữa đưa một chậu nước ấm lên đây." - Sau đó tiếp nhận cháo hoa trên tay hắn.

"Được được được." - Tiểu nhị liên tục gật đầu, sau đó nói - "Xem ra, ngài đối đãi với phu nhân mình còn rất tốt nha."

Ta nhanh chóng "Ba" một tiếng đóng cửa lại.

Cầm chén cháo hoa đi đến bên giường, ta vừa định đỡ Tả Tịnh Viện dậy, nàng lại lập tức nắm lấy cổ họng ta, thiếu chút nữa đem bát cháo hoa trong tay đánh đổ. Nhưng khí lực lần này của nàng yếu đi rất nhiều, rõ ràng cho thấy bệnh đang càng thêm nghiêm trọng. Ta vội nắm tay nàng kéo ra, tức giận nói - "Bị bệnh cũng đừng tiếp tục giằng co như vậy được không, nữ hiệp?"

Tả Tịnh Viện nửa mở nửa khép song mắt nhìn ta, hơi thở cũng đã khó khăn.

"Ngươi bệnh rất nặng, giờ trước hết cần ăn chút cháo, lát nữa mới có thể uống thuốc." - Ta dựng gối đầu lên, để nàng có thể dựa người ngồi thẳng dậy, miệng tận tình khuyên bảo - "Ngươi nói xem, đường đường người trong võ lâm, như thế nào nói bệnh liền bệnh đây?" - Nàng không nói gì, chỉ vừa thở một cách khó nhọc vừa nhìn chằm chằm ta.

Ta đưa từng muỗng cháo đến bên miệng nàng, nàng cũng rất ngoan há miệng từng ngụm nuốt xuống, nhưng vì quá mệt mỏi, chỉ ăn vài thìa lại thở trong một lát. Đến khi uống xong muỗng cháo cuối cùng, cũng qua hơn nửa canh giờ. Ta đỡ nàng nằm xuống, sau khi giúp nàng lau mặt, chuẩn bị rời đi. Lại bị Tả Tịnh Viện kéo tay áo, nàng yếu ớt hỏi - "...Đi đâu?"

"Đun thuốc cho ngươi." - Ta bất đắc dĩ giãy khỏi tay nàng - "Ngươi trước tiên nằm một lát đi."

Lúc này nàng mới khép hai mắt lại, thân thể cũng thả lỏng hơn, không còn tiếp tục run như vừa nãy.

Vốn muốn tiếp tục lên đường, nhưng bởi vì Tả Tịnh Viện đột nhiên bị bệnh, ta phải ở lại mấy ngày trong thôn trang nhỏ có khách điếm không có y quán này.

Vừa thổi bếp đốt củi lên, ta vừa than thở. Ta đây bị tội gì chứ, bình thường Tả Tịnh Viện luôn tranh cãi cùng ta, giờ lại hầu hạ nàng như Thái hoàng thái hậu... Có phải ta bị phân liệt nhân cách hay không. Không được, đợi sau khi nàng hết bệnh, nhất định phải cho nàng báo đáp ta hậu hĩnh, để nàng mời ta ăn một bữa đi, lần này không giáo huấn nàng một chút chắc chắn ta sẽ không bỏ qua.

Cuối cùng cầm được chén thuốc trở về phòng, ta nghe thấy Tả Tịnh Viện ở trên giường lại bắt đầu nói mớ, lần này bản thân ta nghe được tương đối rõ ràng - "Ca... Không cần rời khỏi... Ca..." - Nguyên lai là nhớ thân nhân mình a, ta thở dài... Khoan đã, ta nhớ được Tả Tịnh Viện từng nói, nàng yêu thân ca ca của mình, vậy bây giờ nàng đang nhớ người yêu của mình sao... Ta kéo kéo khóe miệng, quên đi, việc riêng của người khác tốt nhất không nên xen vào.

Ngủ ở trên giường Tả Tịnh Viện sắc mặt tái nhợt, nàng vừa lắc đầu, vừa thống khổ la - "Không cần... không cần..." - Thậm chí ta nhìn thấy khóe mắt nàng còn vương ít lệ, vừa định giúp nàng lau đi, lại chợt nghe nàng nói - "Không cần... Ta không muốn tiếp tục giết người..."

Không muốn tiếp tục... Giết người?

Đây là... đây là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ những lời đêm qua Tả Tịnh Viện nói... là sự thật? Nàng thật là... là một sát thủ?! Ngu ngơ nửa ngày, ta cuối cùng hít vào một hơi thật sâu. Quên đi, vẫn là câu nói kia, việc riêng của người khác không nên nghĩ nhiều như vậy. Ta vội đỡ nàng dậy, chuẩn bị mớm thuốc cho nàng.

Sau đó, ta bị Tả Tịnh Viện liên tục bóp cổ hai ba lần, văng nước thuốc lên mặt, rồi bị cào hai cái. Tóm lại, chiếu cố nữ hiệp mang bệnh này là một việc chỉ kém cho cái mạng nhỏ này thượng thiên.

Cuối cùng, cũng chuốc hết thuốc được vào trong bụng Tả Tịnh Viện, sau một lúc lâu, rốt cục nàng mới ngủ lại. Tả Tịnh Viện sau khi xuất hai lần mồ hôi, sắc mặt dần dần chuyển tốt, thân mình cũng không còn phát run nữa. Ta sau khi mệt gần chết cuối cùng có thể thả lỏng hít thở, rồi trực tiếp ghé vào bên giường nàng ngủ thiếp đi.

Trong bóng đêm, ta mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt quận chúa, nàng đang khóc. Không đành lòng nhìn Thẩm Mộng Dao ở trước mắt ta rơi lệ, nhưng bất kể cố gắng thế nào, ta cũng không có biện pháp tới gần được nàng. Ngay khi ta không biết mình phải làm sao, Thẩm Mộng Dao đột nhiên vừa khóc vừa hướng tới ta hét lớn - "Ta sẽ hận ngươi cả đời!!!"

Hận ngươi cả đời!!

Hận ngươi cả đời!!

Hận ngươi cả đời!!

"Không cần!!!" - Ta mãnh liệt lắc đầu, đến khi chứng kiến được Tả Tịnh Viện đang nằm ở trước mặt ta trợn mắt, mới phát hiện là mình nằm mơ.

"Gặp ác mộng sao?" - Tả Tịnh Viện cười hỏi.

Ta thở mạnh một hơi, phát giác đầu mình thậm chí đã đầy mồ hôi.

"Mơ thấy tiểu quận chúa sao?" - Nàng lại mỉa mai cười.

"Không có." - Ta tức giận phủ nhận.

Lại bắt đầu chọc ta, nói như vậy, thân thể Tả Tịnh Viện hẳn đã muốn khôi phục.

"Thật chứ? Vừa nãy chính ta bị một tràng nói mớ tràn ngập oán niệm đánh thức nha." - Nói xong, Tả Tịnh Viện kỳ dị nói - " 'Dao Dao ~~ Không cần a ~~ Dao Dao ~~', thật sự làm cho ta muốn ngủ cũng không được."

"Ngươi... ngươi..." - Chỉ cảm thấy mặt mình nóng gay gắt, trong cơn tức giận ta nói - "Ngươi cho là ngươi không nói mớ sao, cái gì 'Ca ~ Không cần rời khỏi ~ ca ~' ...Thật là sảo đến chết!"

Tả Tịnh Viện nghe xong, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.

"Ách..." - Ý thức được mình nói sai, ta liền nhanh chóng đứng dậy, tránh xa khỏi giường miễn cho lại bị nàng khóa cổ - "Là ngươi chọc ta trước, đừng phát cáu a!"

Nhưng Tả Tịnh Viện nhìn ta nửa ngày, chỉ là nhẹ giọng cười cười, không để ý ta nữa. Ta không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, vì thế chỉ lẳng lặng đứng cách đó không xa, cùng Tả Tịnh Viện xấu hổ giằng co trong phòng.

"Ngươi chiếu cố ta cả ngày?" - Tả Tịnh Viện lại đột nhiên nói.

"Cả ngày?" - Ta hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, bầu trời thế nhưng đã tối đen.

"Không nghĩ tới ta một đời tên tuổi lẫy lừng..." - Nàng cười nói, từ trên giường ngồi dậy - "Lại ở trước mặt ngươi ngã bệnh."

"Cái gì tên tuổi lẫy lừng..." - Ta kéo kéo khóe miệng - "Nghe cũng chưa từng nghe qua tên ngươi, 'Tên tuổi lẫy lừng', thực tự kỷ ~ "

Tư Đồ Ức lắc đầu - "Không muốn tranh cãi cùng ngươi, ta muốn tắm."

Ta "Hừ" một tiếng, không thèm để ý đến nàng.

"Ta nói..." - Tả Tịnh Viện lại nói - "Ta muốn tắm."

"Vậy ngươi đi tắm đi a." - Ta nhìn hướng nàng - "Kêu ta làm cái gì..." - Vừa nói xong, chợt phát hiện Tả Tịnh Viện vẻ mặt mập mờ nhìn ta.

"Ngươi muốn làm gì..." - Ta sửng sốt, vội hai tay che ngực, hướng nàng nói - "Chiếu cố ngươi cả ngày, uy ngươi uống thuốc, giúp ngươi lau mặt cũng có thể, nhưng... nhưng ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi tắm. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Ngươi đang suy nghĩ gì a..." - Tả Tịnh Viện bất đắc dĩ thở dài - "Ta muốn ngươi... đỡ ta đến nhà tắm để tắm, trên người ta một chút khí lực cũng không có."

"Ách..." - Ta kéo kéo khóe miệng - "Vậy... vậy... Ta gọi tiểu nhị giúp ngươi đưa bồn tắm lên đây, ngươi ở trong phòng tắm là được rồi."

"Viên Nhất Kỳ." - Tả Tịnh Viện đột nhiên thực nghiêm túc nhìn ta, nói - "Lòng của ngươi... còn có thể chứa nổi người khác hay không?"

Ta sửng sốt, nàng đang nói cái gì?

"Nếu có thể... có thể đem ta cất vào đó không?" - Nàng cười nói.

Nàng đây là... Nàng đây là đang chọc ta chơi sao.

Ta coi như mình không hề nghe thấy, cứ thế đi đến phía cửa.

"Ta là chân thật." - Phía sau lại truyền đến thanh âm của Tả Tịnh Viện.

Ta dừng lại tay đang mở rộng cửa, không quay đầu lại, chỉ thấp giọng đáp --

"Thật xin lỗi, chứa không nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro