Chương 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dao Dao..." - Ta thở dài, nói với người đang cúi đầu băng bó miệng vết thương - "Không phải ta cố tình lừa gạt nàng."

Được rồi, dù không phải cố tình, nhưng là cố ý.

Quận chúa không thèm để ý đến ta, nàng chỉ cau mày, cẩn thận quấn từng băng vải qua bờ vai ta. Vương gia vốn định gọi đại phu đến giúp ta xem thương tích, nhưng ta lại ngăn cản, chỉ phân phó Nguyệt Nhi mang thuốc, băng, và nước ấm đến phòng của mình, giữ lại một mình Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh thay ta băng bó. Vương gia đối với bày bố như vậy không nói thêm gì, lão quay đầu phân phó ba người Long Hổ Báo mau đi điều tra lai lịch của Tiểu Thúy cùng nam nhân kia.

Nói đến đây... Không biết, Tề lão tướng quân cùng Tề tướng quân liệu đã trở về chưa?

Ta nhìn nhìn đôi lông mày của Thẩm Mộng Dao đang cau chặt —— Quên đi, Viên Nhất Kỳ, ngươi còn lo nghĩ những cái đó làm gì chứ, lo thu phục được người trước mặt này đi.

"Dao Dao?" - Ta sợ hãi gọi nàng một tiếng.

"Ân?" - Lần này nàng trả lời thực dễ chịu, nhưng vẫn không có đưa mắt nhìn ta.

"Đừng nóng giận." - Ta thật cẩn thận nói.

Quận chúa rốt cục chịu đưa mắt nhìn, sau khi thở dài nàng nhẹ nói - "Có chuyện gì lát nữa nói sau." - Nói rồi, lại cúi đầu. Ta không dám tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn xem nàng giúp ta buộc lại băng vải vây quanh miệng vết thương, sau khi xử lý thỏa đáng, nàng đến bên bàn giặt sạch lại chiếc khăn đầy máu vừa dùng để lau.

Lúc ấy, khi nhìn thấy ta người đầy máu nằm trên mặt đất, sắc mặt Thẩm Mộng Dao trắng bệnh, chỉ sững sờ quỳ gối cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Mà ta cũng chỉ biết ngây ngô cười với nàng.

"Quận mã gia, quận chúa." - Nguyệt Nhi đứng bên ngoài gõ cửa, nói - "Nguyệt Nhi mang bữa trưa tới."

Thẩm Mộng Dao lập tức xoay người ra mở cửa.

Hóa ra 'phong thủy' thật sẽ 'luân chuyển'.

Hiện giờ quận chúa đang từng muỗng từng muỗng đút cơm cho ta, còn ta thì đang ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống từng ngụm. Rõ ràng ta tổn thương chính là vai trái, việc ăn cơm vẫn có thể làm, bởi vì tay phải vốn là lành lặn. Nhưng vừa mới xách đũa lên, Thẩm Mộng Dao đã một phen đoạt lấy, không nói thêm lời múc một thìa cơm tống tới miệng ta. Trước đây đều là ta đút Thẩm Mộng Dao, vô luận là ăn cơm hay là uống thuốc. Nhưng hiện giờ tất cả thay đổi.

Sau khi gắp một miếng thịt đưa tới miệng ta, Thẩm Mộng Dao thở dài, dịu dàng hỏi - "Còn đau không?"

Ta vội lắc đầu.

Nàng lại im lặng, không nói thêm gì.

"Dao Dao, nàng cũng ăn chút đi." - Nhìn nàng chỉ lo đút cho ta, mà chính mình lại chẳng ăn chút gì, ta đau lòng khuyên nhủ.

"Ta không đói bụng." - Nói rồi, nàng lại múc một thìa cơm khác đưa đến miệng ta, ý bảo ta mau há miệng.

Biết rằng dù có khuyên thế nào nàng cũng không nghe đến, nên ta cũng không nói thêm gì. Chờ đến khi dùng xong cơm nước, bởi vì ta bám riết không thôi, nàng mới bằng lòng chậm rãi ăn nửa bát, thực sự chỉ có nửa bát cơm. Đồ ăn nàng cũng không chạm, vô luận ta nói thế nào nàng cũng không nghe, dù có mài mòn mồm mép.

Đến khi ngủ trưa, quận chúa vẫn như cũ không hề nói chuyện —— Không hỏi ta vì sao lừa nàng, không hỏi ta vì sao lại bị thương, không hỏi ta vì sao phải trốn tránh. Chỉ tận tình dặn dò ta không được nằm nghiêng, không được tùy tiện lăn lộn. Cuối cùng nàng ôm lấy eo ta, im lặng ngủ bên tay phải.

Buổi tối khi tắm rửa lại càng xấu hổ.

Trước kia tuy ta thời thời khắc khắc đều chăm sóc nàng, đút cơm rồi lại mớm thuốc, nhưng chưa từng săn sóc đến nỗi giúp nàng tắm đi.

Mà hiện giờ, quận chúa lại thực thản nhiên phân phó hạ nhân đem bồn tắm vào trong phòng ngủ, sau đó vừa cầm khăn mặt vừa dùng ánh mắt ý bảo ta cởi quần áo ra.

"Ách..." - Ta xấu hổ cười - "Dao Dao, để ta tự làm."

"Miệng vết thương của ngươi không thể chạm nước." - Nàng nói rồi nhíu nhíu mày, sau đó lại thúc giục - "Mau, bằng không nước nguội."

"Thật sự ta có thể tự mình làm." - Ta không cam lòng vừa khoa tay múa chân vừa nói - "Nàng xem, ta bỏ tay này bên ngoài thùng tắm, tay kia ta cầm khăn mặt..."

"Ta đã chốt cửa rồi." - Thẩm Mộng Dao cắt đứt lời ta, thản nhiên nói - "Đừng sợ."

Nàng có thể đem chính mình chốt ở bên ngoài không?

 Chính là ta không dám nói.

Tuy đã có lần cùng Thẩm Mộng Dao tắm trong bể nước, nhưng sau lần đó, chúng ta vẫn chưa từng một lần thẳng thắn đối mặt với nhau. Hơn nữa, ta cảm thấy dù mình có làm thế nào, vẫn không thể quen được với việc Thẩm Mộng Dao không mặc gì đứng ngay trước mặt. Mỗi lần nhìn thấy làn da trắng nõn của nàng phía sau lớp áo, lòng ta đều ngứa ngáy không thôi, khống chế không nổi sẽ có thể xảy ra chuyện quá phận. Huống chi, bây giờ còn là muốn ta cởi sạch quần áo cho Thẩm Mộng Dao nhìn, còn để nàng giúp ta chà xát, chuyện có hại như vậy quả thật ta càng tuyệt đối không tiêu.

Thẩm Mộng Dao thấy ta vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, nàng thở dài, bước đến lại gần muốn tự mình giúp ta cởi thắt lưng ra.

"Đợi... đợi một chút..." - Ta khó chịu tránh thoát tay nàng, cảm thấy trên mặt mình nóng như muốn chết - "Dao Dao, ta thật sự có thể tự mình..."

"Ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là gì?" - Quận chúa thấy ta như vậy, nàng có chút tức giận rầu rĩ nói - "Sao còn sợ cho ta thấy thân thể? Ngươi... Vì sao mỗi lần đều kiêng kị như vậy?"

"Được rồi, được rồi." - Ta không muốn vấn đề càng thêm khuếch đại, lại càng không muốn để nàng tức giận ta, đắc dĩ nhẹ giọng nói - "Ta... ta cởi là được."

Ta xoay người lại, thật cẩn thận cởi từng lớp áo ra, khi đang muốn thật mau chui vào thùng tắm, phía sau Thẩm Mộng Dao lại đã kinh ngạc thốt lên - "Nhất Kỳ, ngươi... ngươi... làm sao ngươi gầy như vậy?"

Gầy?

"Làm sao có thể." - Ta cười cười, sau đó bước vào trong thùng tắm - "Mỗi bữa ta đều ăn cơm, như thế nào gầy chứ."

"Thật mà." - Nàng có chút sốt ruột nói, sau đó tiến bước đến gần - "Sau lưng ngươi gầy đến khiến ta có thể nhìn thấy xương cốt. Trước đây... trước đây không phải như vậy." - Nói rồi, ta cảm nhận được bàn tay nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.

Ta xoay người đối mặt cùng với Thẩm Mộng Dao, đồng thời cũng vươn một tay ra ngoài thùng tắm, cười trêu ghẹo nàng - "Gầy chút mới tốt, bằng không buổi tối khi làm 'việc ấy' ta sợ sẽ áp tổn thương nàng."

"Ngươi..." - Nhưng nàng lại không bị ta chọc cười, chỉ thở dài rồi chậm rãi hỏi - "Mấy ngày qua... Có phải... có phải vì ngươi quá lo lắng cho ta, lo chăm sóc ta nên mới gầy như vậy không?"

"Đúng rồi, có một câu thơ như thế nào nhỉ? Nói là..." - Ta không trả lời thẳng câu hỏi của Thẩm Mộng Dao, chỉ cười nói - "Nói là 'Vì Y Tiêu đến khi người khốn khổ.' a? Vậy..." - Ta nắm tay nàng, ra vẻ thâm tình nói - "Còn ta nói là 'Vì Dao Tiêu đến khi gầy cả lưng', hơn nữa một chút cũng không 'khốn khổ', bởi vì... ta nguyện ý."

Lần đầu tiên ta phát ngôn ra lời ghê tởm, nhưng lại chẳng hề có chút tác dụng nào, chỉ khiến Thẩm Mộng Dao cầm lấy khăn mặt dùng sức lau lau mặt ta, tức giận nói - "Ngươi còn nói hươu nói vượn!"

"Gầy một chút không sao cả." - Ta cười nói - "Thân thể không bệnh là được, đừng lo lắng."

Thẩm Mộng Dao không nói lời nào, nàng giúp ta xoay người sang nơi khác, cầm khăn mặt kỳ cọ giúp ta. Nàng thật cẩn thận thay ta chà xát thân mình, thực là vô cùng cẩn thận, tâm trí của nàng vẫn một mực treo cao. Chỉ cần ta động một chút, nàng sẽ vô cùng khẩn trương ngăn trở, lải nhải không ngừng về việc nếu miệng vết thương xuất huyết thì sao. Nếu ta dám phản bác một lời, nàng sẽ hung hăng vỗ vào bả vai không bị thương của ta, ý bảo ta không nghe lời nàng sẽ tức giận. Vì vậy ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo nàng, không dám nhiều lời cũng như xúc động.

Bất chợt, nàng thở dài.

"Dao Dao, sao vậy?" - Ta mẫn cảm hỏi.

Nàng lại không đáp lời.

Ta muốn xoay người, nhưng Thẩm Mộng Dao ngăn không để cho ta di chuyển.

"...Ngươi để ta phải nói gì đây?" - Sau một lúc lâu, quận chúa cuối cùng mở miệng - "Ngươi đều là như vậy, ngươi..."

Ta không dám cắt đứt lời nàng, bởi vì biết điều Thẩm Mộng Dao muốn nói, nên chỉ có thể im lặng đứng trong thùng tắm, đợi nàng nói hết lời muốn nói ra.

"Ngươi... Đến bây giờ không hề thay đổi." - Nàng thở dài, tiếp tục dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau trên lưng ta - "Luôn muốn giấu hết nhưng điều không tốt, không muốn để ta phát hiện ra. Mỗi lần đều... đều đến cuối cùng mới cho ta biết. Ngươi có biết... Ngươi làm như vậy, ta sẽ thực đau lòng hay không?"

Ta không nhìn thấy biểu tình trên mặt Thẩm Mộng Dao, nhưng những lời đó của nàng khiến cho ta thực áy náy, không thể thốt ra điều gì, chỉ có thể nói lên ba chữ - "...Thực xin lỗi."

Thật sự, thực xin lỗi.

"Ta luôn lo lắng có phải ngươi đang có việc gạt ta, có phải đang lén lút nhận lấy tội, có phải đang để cho mình phải nhận ủy khuất hay không..." - Thẩm Mộng Dao không để ý đến ta, nàng tiếp tục chậm rãi nói - "Ta thậm chí từng hoài nghi chính mình, có phải ta đã quen với việc bị ngươi giấu giếm. Ngươi nghĩ rằng không cho ta biết là đang bảo hộ ta, nhưng ngươi có biết, thật ra ta..." - Nàng đột nhiên dừng lại, sau một lúc lâu chợt nói - "...Quên đi, có lẽ... Ta chính là yêu ngươi như vậy, yêu người khiến ta vừa hận vừa yêu, chẳng trách bất luận kẻ nào."

Thẩm Mộng Dao sau khi nói xong một hồi, liền an tĩnh lại tiếp tục tỉ mỉ giúp ta lau người.

Còn ta, đã á khẩu không thể trả lời.

Nàng nói đúng, đến bây giờ ta vẫn không hề thay đổi. Hao hết tâm tư che đậy hết thảy những điều ta nghĩ sẽ thương tổn nàng, mặc dù biết đó là sai, nhưng ta vẫn không thể sửa được thói quen đó. Ta biết, đó là một thói quen đáng giận, trước kia không sửa được, bây giờ không sửa được, tương lai cũng là không thể. Nói dễ nghe chút, là ta muốn dốc hết sức mình để bảo vệ cho người mình yêu. Khó nghe chút, là ta chính là kẻ ngu ngốc, không thể nghĩ ra được biện pháp khác để bảo hộ nàng.

Sau khi tắm xong, Thẩm Mộng Dao lại giúp ta mặc áo. Khi giúp ta quấn đai lưng đôi lông mày nàng nhíu chặt, lo âu nói - "Nhất Kỳ, ngươi thật sự gầy rất nhiều."

"Không việc gì, có thể mập lại." - Ta cười nói.

"Ngươi là không để cho ta đau lòng liền không cam tâm." - Nàng nhéo nhéo eo ta.

Ta cười cười, không nói lời nào.

Những lời mà Thẩm Mộng Dao nói khiến ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng tâm tình của ta trừ bỏ bất đắc dĩ, cũng chỉ là bất đắc dĩ. Ngoại trừ việc khiến ta suy nghĩ ấy, đêm hôm đó còn một việc để ta vui vẻ rất nhiều, đó là Thẩm Mộng Dao lần đầu tiên an ổn ngủ. Nàng không còn đột nhiên khóc rồi thức dậy, không còn nghẹn ngào nức nở trong mơ. Điều đó khiến ta vui đến mất ngủ, dù ta đã có thói quen thức trông quận chúa ngủ mỗi đêm, thói quen quỷ dị 'không dám ngủ' bởi vì lo lắng giữa đêm nàng khóc.

Quận chúa từ người được ta chăm sóc bỗng chốc trở thành người chăm sóc ta, nàng luôn lo lắng ta ăn không đủ, suốt ngày hướng miệng ta nhét đồ ăn. Nói rằng sẽ không thèm ôm nếu ta gầy nữa, ôm không thoải mái một Viên Nhất Kỳ chỉ còn có xương. Ta không cam lòng bĩu môi, trong lòng thì rầu rĩ nghĩ, lúc trước nàng còn gầy lợi hại hơn ta, không phải ta vẫn ôm nàng thật chặt đó sao? Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, ta vẫn cực kỳ nhát gan không dám nói ra khỏi miệng. Huống chi ta rất hiểu, Thẩm Mộng Dao nói vậy cũng chỉ vì nàng đau lòng ta thôi.

"Há mồm." - Quận chúa đưa một thìa cháo đến bên miệng ta.

"Dao Dao, ta thật sự no rồi..." - Ta đau khổ nhăn mặt nói - "Đừng cho ta ăn nữa, được không?"

"Đây chỉ là cháo thôi, như thế nào ăn no được?" - Thẩm Mộng Dao thở dài, lại nói - "Ngoan, há mồm."

"Nhưng đây đã là chén thứ tư rồi, ta thật sự ăn không nổi..." - Nói rồi, ta không tự chủ được giật giật khóe miệng.

Quận chúa lại không nói hai lời, thừa dịp ta kéo khóe miệng chừa ra khe hở, nhét thêm một thìa cháo vào trong miệng ta.

Ta dở khóc dở cười nuốt vào rồi nói - "Nàng đây là 'không cho ta no chết là không bỏ qua' a, Dao Dao!!!"

"Ta là 'không nuôi ngươi mập là không bỏ qua'." - Nàng tức giận nói.

Ta bất đắc dĩ cười cười.

Bây giờ ta cùng quận chúa đang ngồi ở trong lương đình.

Đúng vậy, là lương đình đấy.

Lại một lần nữa quận chúa nguyện ý bước ra khỏi phòng. Bắt đầu từ sau khi nàng đảm đương trách nhiệm chăm sóc ta, điều gì nàng cũng lớn mật hơn hẳn, chịu bước ra khỏi cửa phòng cùng ta tản bộ, không còn giới hạn trong hành lang dài hẹp kia. Đây là điều thứ hai khiến ta vui vẻ.

Nghe 'đại loa' Cửu tỷ nói, sau ngày mà Tề tướng quân được hạ nhân nâng về phủ, bởi vì đầu hắn vô cùng đau đớn, đến ngay cả phụ thân mình cũng nhận không ra. Cũng sau ngày đó, Tề tướng quân không còn đến phủ quận mã nữa, không biết hắn đã bình phục hay chưa. Qua những lần tiếp xúc cùng hắn, ta cảm thấy được Tề tướng quân là một người ổn trọng, đột nhiên say khướt xông vào phủ quận mã, nhất định là bởi vì tình quá sâu đậm nên mới trở thành thất thố.

Về phần Tiểu Thúy cùng nhị ca nàng, Cửu tỷ nói sau khi Vương gia phái người tra xét mới phát hiện, đại ca của bọn hắn là quản gia trong phủ Phùng Kiện Nhân, bởi vì tru di cửu tộc nên đại ca bọn hắn cũng bị cuốn vào.

Lúc đó biểu tình của Cửu tỷ giống như giảng bài, tấm tắc miệng nói với ta - "Ngài xem có thù như vậy cũng báo, thật là không có thiên lý a. Hại chết đại ca bọn hắn là ai? Là tên vương bát đản Phùng Kiện Nhân đó! Nếu cứ như vậy liền báo thù, Vương gia sẽ phải chết bao nhiêu lần a?"

Ta hỏi nàng Tiểu Thúy đi đâu, Cửu tỷ lắc đầu - "Không biết, sợ là bồi nhị ca nàng ngồi trong lao rồi. Ta dám khẳng định, nhị ca nàng là vì nàng mới có thể lén vào phủ quận mã." - Ta nghe rồi, trong lòng cảm thấy thực khó chịu. Nhất định có chuyện xảy ra giữa Tiểu Thúy cùng nhị ca nàng, bởi qua những lời nhị ca nàng nói, ta biết Tiểu Thúy đã từng thử ngăn trở hắn báo thù. Dù thế nào, Tiểu Thúy bị cuốn vào chuyện này ít nhiều cũng có phần oan uổng, nhưng ta lại chẳng biết phải làm sao để giúp đỡ nàng.

Gần đây Vương gia mỗi ngày đều đến phủ quận mã, nghe Nguyệt Nhi nói, dường như lão luôn hữu ý vô ý quanh quẩn trước cửa phòng ngủ của Thẩm Mộng Dao, bộ dạng như muốn tiến vào mà lại không dám. Có đôi lúc khi ta cùng quận chúa nghỉ ngơi trong viện, sẽ thấy được bóng hình Vương gia lặng lẽ đứng ở cách đó không xa. Nhưng quận chúa dường như vẫn chưa thể nhận, cho dù Vương gia bước ngang trước mặt, nàng cũng chỉ nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng duy nhất "Phụ vương". Dù ta rất muốn làm chút gì đó, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

"Đang ngây ngốc gì đấy, ta nói là ngươi há mồm." - Thẩm Mộng Dao lại nói.

Ta phục hồi tinh thần lại, vừa nghiêng mặt tránh né thìa cháo ở bên miệng kia, vừa không khỏi nhăn mi nói - "Dao Dao!! Đây là chén thứ sáu rồi." - Ta chỉ chỉ vào năm chiếc bát không trên bàn, "Ngài khi nào thì mới bằng lòng buông tha ta a?"

"Ta nói rồi..." - Nàng nhíu mày - "Không nuôi ngươi mập thì tuyệt không bỏ."

"Nhưng mà..." - Ta vừa mới định cất lời, lại phát hiện Nguyệt Nhi đang hướng phía ta chạy tới.

"Quận chúa! Quận mã gia..." - Nàng rốt cục chạy đến gần, vừa thở phì phò vừa cười nói - "Các ngài đoán xem ai đến?"

"Ai?" - Ta nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ là Tề tướng quân?! Không đúng, nếu như là Tề tướng quân, Nguyệt Nhi vì sao phải cười?

"Lương đại phu đến đây, A Vân ca, A Mộc ca cũng đến!" - Nguyệt Nhi nói.

Ta cùng quận chúa nhất thời sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro