Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Nhị sư huynh 

Không biết A Viên sư muội cùng quận chúa thế nào. Từ ngày chúng ta tách ra đến nay đã là bốn ngày chưa gặp lại. Theo lý thuyết, cái cớ ta lấy so với sư muội còn đáng tin hơn, nhưng chẳng hiểu sao quan binh vẫn khăng khăng áp giải đưa chúng ta đi. Thật là nằm ngoài ý liệu của ta. Có lẽ do A Viên sư muội gặp chính là cường đạo, còn ta gặp lại là quan binh, trình độ tri thức bất đồng. 

Nói đến vấn đề này, lúc ấy ta cũng không biết vì cái gì quận chúa cần đứng dậy đi ra ngoài giả vờ là nương tử của A Viên sư muội. Nếu ta nghe không lầm, lúc ấy A Viên sư muội là kêu 'Nguyệt Nhi cô nương' chứ không phải 'Quận chúa' hay 'Thẩm tiểu thư'. Ngay lúc ta định lay tỉnh Nguyệt Nhi cô nương vẫn còn say ngủ, quận chúa đã ngăn cản ta, ý bảo với ta nàng sẽ ra ngoài phối hợp cùng với A Viên sư muội. 

Vậy ra, người xuất thân ở Vương phủ luôn bảo vệ hạ nhân của mình như vậy sao. Đối mặt với cường đạo, quận chúa không hề lùi bước. Vốn là thiếu nữ chưa xuất giá mà phải lấy thân phận thê tử của A Viên sư muội đối với mọi người là rất khó xử, quận chúa lại dũng cảm mà đi ra... Liệu thế gian còn có quận chúa nào có thể lớn lao như vậy ? Quận chúa cứ như vậy ra khỏi thùng xe, cùng với Nguyệt Nhi cô nương cũng vì những tiếng ồn ào mà thức giấc. Ta đối với nàng thân phận hèn mọn, nhưng lại chẳng cách nào khắc chế được tình cảm này. 

Cường đạo tựa hồ bị sư muội lừa gạt mà tha bổng, nhưng lại rất nhanh đã phải đối mặt với một đám quan binh. 

Bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh của mình thật là long đong lận đận. 

Tệ hơn chính là A Viên sư muội lại bắt ta ra xử lý tình cảnh khẩn cấp này, muội ấy đâu phải không biết ta chỉ lên núi hái thuốc. Nhưng A Viên sư muội lại phát hỏa, hơn nữa còn là phát hỏa cực đại. Ta chỉ nói có một câu "Vậy không công bằng.", vậy mà sư muội đã phi thường kích động tuôn một tràng về "công bằng hay không công bằng", tuy chẳng hiểu A Viên sư muội rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, nhưng ta biết nếu ta không ra xử lý đám quan binh này, sư muội nhất định sẽ giết ta. 

A Viên sư muội cùng quận chúa nhảy khỏi xe, ta không biết chút gì về điều này. 

Khi ta quay lại thùng xe, phía trong chỉ còn có Nguyệt Nhi cô nương với nét mặt sợ hãi nhìn ta, cùng Đại sư huynh chẳng lộ ra biểu cảm gì. 

Trên đường bốn quan binh kia áp giải xe ta trở lại kinh thành, Nguyệt Nhi cô nương một bên khóc nức nở một bên ấp úng nói cho ta biết việc A Viên sư muội cùng quận chúa nhảy khỏi xe rời đi. Mặc dù nói sư muội làm vậy có chút thiếu tình huynh đệ, nhưng ta cũng âm thầm thở phào. Bởi vì như vậy, quan binh không bắt được quận chúa, cũng sẽ không thể trị tội chúng ta.

Ta vừa một bên an ủi Nguyệt Nhi cô nương đang khóc bù lu bù loa, vừa nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. 

Sư phụ, con rốt cuộc đã hiểu nhiệm vụ của chúng con lần này là gian nan khổ tình, người xem, A Mộc con nhất định sẽ không để người thất vọng !

Tất cả những gì xảy ra ở trên là cách đây bốn ngày rồi. 

Ta cùng Đại sư huynh đang bị giam trong địa lao đen nghịt. Địa lao rất lạnh, còn u ám. Nơi này chắc chắn tập hợp không ít oán linh, ta còn cảm thấy trong ngõ ngách của cái phòng giam này có một vị Linh giới lão nhân đang ở nữa. Về 'chúng ta', cũng không phải chỉ có ta cùng Đại sư huynh, còn có mấy nam nhân khác. Nghe nói có tình cảnh này là bởi gần đây tội nhân phạm tội đang không ngừng tăng, trong địa lao người kín hết chỗ, không thể không đem mấy phạm nhân nhốt chung một gian tù. 

"Chúng ta sẽ nhanh được thả ra thôi. Nghe nói hiện nay bạc chi ra cho một ngày, riêng chỉ cho phạm nhân ăn no cũng đã ngoài mười lượng bạc." - Một nam nhân gầy teo nho nhỏ ở cùng phòng giam nói cho ta biết - "Chẳng biết bọn họ làm quan thế nào mà bỏ được bằng đấy bạc ra nuôi chúng ta." - Hắn vừa nói vừa nhai nhánh rơm lụm trên mặt đất. 

Về Nguyệt Nhi cô nương, ta đã bốn ngày chưa thấy nàng. Nghe nam nhân gầy nhỏ nói, Nguyệt Nhi cô nương đại khái bị giam ở phòng dành cho nữ tử. Hóa ra địa lao cũng chia nam nữ, ta thật không hiểu, dù cho có đem chúng ta nhốt chung một chỗ thì cũng có thể phát sinh ra chuyện gì. 

Khi vừa được đưa đến đây, ta nghĩ đám quan binh đó sẽ nghiêm hình tra tấn chúng ta, nhưng sự tình không phải như thế. Bọn hắn chỉ hỏi một lần : "Các ngươi có phải người của Thẩm Vương phủ không ?" - Ta đương nhiên lắc đầu ngay.

Sau đó chúng ta liền bị đưa đến phòng giam lạnh như băng này. Ngục tốt (lính canh ngục) nói muốn được thả ra thì phải nói thật, chính là hắn lại không nói gì nếu như ta gọi hắn, vậy kết quả là như thế nào. 

Đại sư huynh vẫn thực trấn tĩnh. Tuy rằng kiếm của hắn đã bị ngục tốt tịch thu, hắn vẫn như cũ không phản ứng gì. Bốn ngày nay hắn nói cũng không quá một câu. Chính là cái góc hắn ngồi, ta có cảm giác Linh giới lão nhân cũng đang ngồi ở đấy, ai cũng không hỏi, ai cũng không để ý tới. Đột nhiên cảm thấy A Viên sư muội còn đáng tin cậy hơn Đại sư huynh. 

Ta thực lo lắng Nguyệt Nhi cô nương, quận chúa không có ở bên cạnh nàng, lại một mình bị giam trong phòng nữ tử, ta thực thấy vô cùng áy náy. Nhớ rõ khi ở trên xe ta còn đáp ứng nàng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ cái ta lo lắng hơn là, A Viên sư muội cùng quận chúa rốt cuộc ra sao. Chỉ mong các nàng đã bình an trở về y quán, thông báo với sư phụ chuyện của chúng ta, nghĩ ra biện pháp cứu chúng ta ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro