Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi để có bữa cơm no đủ như lời ta nói, nói đúng ra, cũng không phải là dịch trạm mà là quán trọ kế bên dịch trạm. Lúc chúng ta tới quán trọ kia, vừa vặn có một toán quan binh lớn đang ở dịch trạm thay ngựa. Ta ra hiệu cho quận chúa không cần lo ngại, nơi này khá xa kinh thành, hơn nữa quận chúa sớm đã đổi một thân y trang nông dã nên sẽ không dễ dàng bị người nhận ra như vậy. Khi bước vào bên trong khách điếm (quán ăn), dường như không có quá nhiều bàn. Ta đem cây kiếm nặng mấy chục cân ném lên mặt đất, tiếng phát ra chói tai khiến mọi người trong phòng đều giật nảy mình, quận chúa cũng oán trách liếc ta một cái. Ta chỉ bĩu môi, dù sao lão nương này cũng đã muốn gãy lưng đeo nó cả quãng đường, chẳng lẽ giờ cũng bắt ta ôm nó trong lòng như ôm trẻ nhỏ ? 

Trong khách điếm không có nhiều người lắm, ngoại trừ người nam nhân ngồi ở góc kia, còn lại hai người chắc hẳn là điếm chủ cùng tiểu nhị. 

"Khách quan muốn dùng gì ?" - Tiểu nhị thực ân cần bước đến hỏi. 

Ta gọi chút thịt để ăn, mới phát hiện quả thực mình đã lâu chưa có một bữa cơm no đủ như vừa nói, lại gọi chút đồ ăn nhẹ cho quận chúa... Bởi mấy ngày nay ở sơn trại, ta thấy nàng lúc ăn cơm cơ hồ cũng không gắp thịt, chỉ ăn rau, giống như thỏ trắng ăn. 

"Người biết không" - Ta một bên gắp miếng thịt dê đưa lên miệng, một bên tận tình khuyên nhủ - "Người kiêng ăn thịt sẽ không có khí lực để đi đâu." 

Quận chúa thoáng nhíu mày lắc đầu, rồi cười - "Ngươi ăn đi, ta không đói." 

Ta nghĩ đây chính là sự bất đồng giữa ta cùng quận chúa. Đều là nữ nhân nhưng ta chính là một người chủ nghĩa ăn thịt, ở y quán nếu không có thịt tinh thần sẽ không vui nổi, cứ như vậy sống mười tám năm. Nhưng cần đính chính là, thích ăn thịt không có nghĩa là có hứng thú với rượu. Ta không thích uống rượu, cũng có thể nói là sợ hãi, bởi vì trước kia có một lần ta uống trộm rượu và có một kinh nghiệm rất đau thương. 

Nhìn thấy quận chúa thật cẩn thận ăn rau, tao nhã gắp từng miếng nhỏ để vào trong miệng rồi nhai chậm rãi, khiến cho kẻ là nữ giả nam trang như ta cảm thấy thật xấu hổ. Ta cùng quận chúa ăn khác biệt rất lớn, rau rất ít thì coi như ăn xong rồi, gắp thịt dê thì cũng không có quy củ, cứ một lúc gắp hai ba miếng một lần bỏ vào miệng, sau đó cắn nhai vài cái rồi nuốt cả luôn. Khi hứng lên thậm chí sẽ uống một ngụm trà lớn, rồi thở mạnh hô một câu "Thật là sướng hơn tiên a ~". Cho dù là trước mặt quận chúa, ta cũng không muốn giả bộ nhã nhặn hay giả vờ có tu dưỡng. Ta chính là ta, không cần phải làm như vậy để che dấu. Nếu sư phụ ở đây, đại khái lại sẽ nói "A Viên, vi sư cho con nữ giả nam trang quả nhiên là chính xác a !" hay mấy lời châm chọc khác. 

Chẳng lẽ nói ta làm nam nhân so ra còn giống hơn làm nữ nhân ?

Ách.

Nói đến đây lại nghĩa tới điều Bạch Đái lão nhân nói với ta. Quả nhiên không có khả năng quận chúa yêu thích ta mà ? Thích một người mãnh liệt gắp thịt dê nhét vào miệng ăn loạn xạ hoàn toàn không có hình tượng như ta ? Trước tiên không đề cập tới chuyện ta là thân nữ nhi, mà ngay cả vấn đề ăn cũng đã xuất hiện sự khác biệt rất lớn rồi. 

Vậy tình nhân trong mộng của thiên kim đại tiểu thư nhã nhặn như quận chúa thì thế nào nhỉ ? Hay có thể nói vốn là không có ? Nghe Nhị sư huynh nói, nữ nhi của vương tôn hầu tướng đều là vật hy sinh chính trị, không có cách nào lựa chọn lang quân tương lai của mình. Nhưng... vẫn sẽ có mà. Dù dùng thân phận nam tử mười tám năm qua, ta vẫn thường ảo tưởng là mình sẽ gả cho một hoàng tử hoặc tiểu Vương gia nào đó, có cuộc sống tự do tự tại của một phu nhân phú quý. 

"Không biết Nguyệt Nhi bọn họ hiện giờ ra sao." - Chợt quận chúa lên tiếng. 

Nhìn nét mặt quận chúa thoáng nhíu mày lo lắng, tất cả những điều trong lòng ta đang nghĩ tựa hồ đã lập tức bay đến chín tầng mây. 

"Yên tâm đi, đại khái bọn họ sẽ không có chuyện gì." - Ta do dự an ủi. Vì dù là ta theo trường phái trước sau như một, cũng không cách nào đảm bảo với quận chúa bọn họ bình an vô sự. Cướp ngôi là một vấn đề mẫn cảm, nếu không cẩn thận, đầu của mình cũng khó tránh khỏi rơi xuống. 

Nhưng có cảm giác rằng Nhị sư huynh bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Cũng không phải nói Nhị sư huynh thần thông quảng đại, mà chính là cảm thấy được không ai muốn xử khó loại người giống Nhị sư huynh. Đại sư huynh thì nhất định sẽ giống cái cột băng rồi, cái gì cũng không nói, toàn mặt lạnh ngồi một chỗ. Nguyệt Nhi cô nương đại khái cũng sẽ không nói ra cái gì gây họa và còn nói chuyện cực kỳ phóng đại giống hệt Nhị sư huynh. 

Nếu là ta, cũng chẳng muốn dây dưa vào ba dạng người trên, chỉ lãng phí thời gian.

Ta đem suy nghĩ của mình nói cho quận chúa, nàng nghe xong, nghĩ gì đó rồi cũng gật đầu. Ta cũng không nói gì nữa, lại trầm mặc gắp vài miếng thịt dê ăn. Nếu sự tình đúng như ta nghĩ, vậy quan binh cuối cùng sẽ đối phó với bọn họ thế nào đây ? Bỏ tù ? Hay là hỏi vài câu rồi nhốt lại ? Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của ta hiện giờ là đưa quận chúa bình an trở về y quán, mấy ngày qua ta cùng quận chúa cũng trải qua không ít gian nan rồi. 

Ngay lúc ta mãnh liệt gắp miếng thịt dê, quận chúa trầm mặc chậm rãi gắp rau dưa ăn, lại có mấy người đi vào khách điếm. 

Phải nói là... mấy người đại hán. 

"Mẹ nó. Hôm nay nóng quá." - Một gã có bộ dạng to con, da ngăm đem trong đám người đó vừa một bên mắng trời, một bên đĩnh đạc ngồi xuống cái bàn lớn ở gần mép cửa. Hai nam nhân khác dáng nhỏ gầy, làn da ngăm đen cũng theo hắn ngồi xuống. Trong khách điếm vốn trống trải, thế nhưng ba người này ngồi vào đột nhiên biến thành chật hẹp. 

"Ba vị đại gia muốn dùng gì ?" - Tiểu nhị vẫn thực ân cần. 

"Thịt thịt thịt ! Mang thịt lên cho ta !" - Gã to con nhất vỗ bàn quát. 

Tiểu bị có chút khó khăn hỏi - "Đại gia muốn ăn những loại thịt gì ?" 

Gã to con trừng mắt - "Chính ngươi không biết lo liệu à ? Kháo !" - Đúng là loại người nói chuyện không rời lời thô tục. 

Ta nhìn quận chúa đang thoáng nhíu mày, nhìn hướng ba đại hán kia ngồi, rồi nàng lại quay đầu tiếp tục ăn. 

"Rượu nữa ! Mang rượu lên cho ta !" - Một gã khác cũng hô. 

"Dạ...dạ..." - Tiểu nhị dường như không muốn tiếp tục hỏi để ba nam nhân thô tục này lại tùy tiện nói lung tung, liền xoay người rời đi. 

"Này ! Gì thế hả ! Mẹ nó, ngươi không thèm hỏi chúng ta muốn uống loại rượu gì sao ! Kháo !" - Đại hán vừa kêu người khác tự mình lo liệu, giờ lại khiển trách.

"Là lỗi của tiểu nhân, là lỗi của tiểu nhân, đại gia đừng nóng giận." - Tiểu nhị dường như rất quen với cảnh này tự trách mình, lại kiên nhẫn hỏi - "Các vị đại gia muốn dùng rượu gì đây ?" 

Đại hán lại tiếp tục nước miếng văng tứ tung - "Kháo ! Tâm tình đang vui bị ngươi làm cho mất hết. Mẹ nó, tự mình lo liệu rượu đi, rượu nào thượng hạng thì mang lên cho đại gia !" - Kể cả không có chuyện đó thì tâm tình người cũng có tốt chỗ nào đâu. 

"Ở đây có mứt quả ghim thành xâu không ?" - Một người nam nhân khác hỏi, so với kẻ miệng đầy thô tục kia, người này có vẻ nhã nhặn hơn hẳn. 

"Mứt quả ghim thành xâu ?" - Tiểu nhị như dùng ánh mắt "Ngài chắc chứ" nhìn đối phương.

"Mẹ nó, mứt quả ghim thành xâu ? Kháo ! Trời nóng thế này phải gọi cái nào có tiền đồ hơn chứ ?" - Thô tục nam mãnh liệt vỗ bàn quở mắng bằng hữu mình. 

Đồ ăn có tiền đồ... Ta thiếu chút nữa là sặc, vội vàng uống một ngụm trà lớn đem miếng thịt dê nuốt vào. Quận chúa cũng hơi hơi nghẹn cười nhìn sang phía ta. Xem ra thô tục nam này cho rằng để người khác lo liệu đồ ăn mình gọi là rất có tiền đồ. 

"Thật xấu hổ, bổn quán không có mứt quả ghim thành xâu. Dưa bạt ti liệu có được không ?" - Tiểu nhị như cũ khuôn mặt tươi cười ân cần hỏi. 

"Cái gì ? Bạt cái gì ?" - Xem ra thô tục nam không biết món ăn này. 

"Chính là khoai lang nấu cùng đường, khi sôi rồi sẽ trám lên những loại rau củ khác, rất khai vị." - Tiểu nhị giải thích. 

"Mang cho một cái đi." - Lão huynh nãy gọi mứt quả ghim thành xâu xen vào nói.

"Mẹ nó ! Ngươi thích ăn loại đồ ngọt nhơn nhớt đó à ! Một chút tiền đồ cũng không có. Ngươi đi theo ta, mặt mũi ta đều vì ngươi mất hết !" - Thô tục nam tiếp tục quở mắng, lão huynh gọi mứt quả ghim thành xâu không dám nói gì chỉ cúi đầu. 

"Vậy... Vậy các vị có dùng dưa bạt ti hay không ?" - Tiểu nhị thật cẩn thận hỏi. 

Thô tục nam lại vỗ sắp tan cái bàn - "Mẹ nó, ngươi không biết chính mình lo liệu sao !" 

"Phụt...." - Ta thật sự là nhịn không nổi nữa, vội vàng nắm lấy góc bàn cúi đầu cười đến phát điên. 

Tiểu nhị rất nhanh rời đi, mà thô tục nam vẫn còn bô bô la hét. 

Đúng lúc ấy, cửa đột nhiên vang lên ba tiếng gõ trong trẻo, dù trong tiếng chửi rủa của thô tục nam vẫn khiến người ta nghe được rõ ràng.

Ta nhìn ra cửa, là một hòa thượng tuổi so với ta không lớn hơn là bao, mặt mũi hiền lành, hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, nói - "Ta là tăng nhân qua đường, giữa trưa đến đây xin chút đồ chay." 

Thanh âm trầm ổn, tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào bởi thô tục nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro