Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Nhị sư huynh

Vì sao lại thành như vậy ? 

Ta cứ tưởng rằng A Viên sư muội sẽ không có việc gì. Ta còn cho rằng có thể thấy nàng sôi nổi từ trong động bước ra. Ta cho rằng sẽ còn gào lớn trách cứ mọi người vì cái gì cho phép quận chúa một mình đi đổi nàng về.

Sư phụ ôm sư muội vào trong phòng đã hơn một canh giờ. Ngoại trừ không ngừng kêu chúng ta bưng nước, tiêm thuốc bôi, đều không cho phép chúng ta bước vào trong phòng nửa bước. Nguyên nhân việc này đương nhiên không phải chỉ bởi A Viên sư muội thân là nữ nhi, mà còn bởi chúng ta quả thật không thể giúp được gì. 

Ta chưa từng thấy sư phụ tiều tụy như vậy. Lão không nói với chúng ta lời dư thừa, một câu cũng không có. Chỉ giao cho chúng ta lấy gì cho lão, hay tiêm thuốc gì, và tuyệt đối không cho bất kì người nào vào phòng. 

Ta cùng Đại sư huynh cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa phòng, trông chừng không cho kẻ khác đi vào. 

Phải chịu đựng, phải cố gắng chịu đựng, nhưng dường như ta không nhịn được nữa. 

Nếu A Viên sư muội chết thì sao ? Nếu cuối cùng nàng không đứng dậy nổi thì sao ? Nước mắt chảy ra, hít thở cũng khó khăn hơn. Đến cuối cùng chỉ có thể cất lên tiếng khóc rất nhỏ. 

"A Mộc, không được khóc." - Đại sư huynh nói, thanh âm thực bình tĩnh. 

"Đại... Đại sư huynh..." - Ta thật sự là nhịn không được, một bên khóc một bên hỏi - "Nếu A Viên sư muội chết, thì làm sao bây giờ ?" 

"A Viên sẽ không chết." - Đại sư huynh nói, đầu vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, không hề quay đầu lại đối với ta dù ta đang đứng ngay bên cạnh hắn. 

"Chính là sư muội chảy rất nhiều máu, Đại sư huynh !" - Ta có chút tức giận đề cao âm lượng, bất chấp nước mũi cũng đã chảy ra, thật muốn không để ý vai vế mắng Đại sư huynh mấy lời.

Đại sư huynh vẫn không quay đầu nhìn ta, thản nhiên nói - "Kỳ thật trong ba người chúng ta, A Viên là người kiên cường nhất."

Nhìn thấy Đại sư huynh dù nghiêng mặt vẫn nói chuyện nghiêm túc, ta không dám nói lại, lập tức ngậm miệng vào.

"Một người kiên cường như vậy, làm sao có thể nói chết là chết." - Đại sư huynh nói xong rốt cuộc xoay đầu, vẫn nghiêm túc như vậy nhìn ta. 

"Đại sư huynh..." - Đột nhiên trong lòng có cảm giác thực ấm áp. Đúng vậy a, Đại sư huynh nói rất đúng. Sư muội kiên cường như vậy, làm sao có thể nói chết là chết ? Đại sư huynh chỉ đơn giản nói hai câu, lại khiến cho ta sáng tỏ thông suốt. Quả nhiên Đại sư huynh chính là Đại sư huynh, mọi sự tình đều thành thục hơn ta nhiều. Đại sư huynh lại quay đầu đi, thẳng tắp nhìn về phía trước. 

Ta biết, kỳ thật Đại sư huynh cũng rất quan tâm A Viên sư muội, cho dù bình thường luôn làm bộ như chẳng cần. Đại sư huynh không giống như ta thiện trong lời nói, hắn ăn nói không được tốt, bề ngoài lại lạnh như băng. nhưng nội tâm lại là lửa nóng. Ta biết A Viên sư muội đối với Đại sư huynh có điểm hiểu lầm, nhất định phải lúc nào đó cùng sư muội nói về vấn đề này. Sư muội, muội nhất định phải không có việc gì, nhất định !

"A Mộc ca !" 

Không biết từ khi nào Nguyệt Nhi đã đứng trước mặt chúng ta. 

"Sao vậy ? Nguyệt Nhi ... muội ?" - Ta có chút không muốn nói ra xưng hô của mình cùng nàng thân mật như vậy, nhưng Đại sư huynh là người lạnh lùng, chắc sẽ không để ý. 

"Viên công tử như thế nào rồi ?" - Vẻ mặt Nguyệt Nhi lo lắng. 

"Kỳ thật ta cũng không rõ..." - Ta thở dài nói - "Sư phụ luôn ở bên trong, vẫn chưa bước ra..." 

"Không có việc gì lớn phải không ? Viên công tử sẽ không sao chứ ?" - Nguyệt Nhi lại hỏi. 

Ta ngẩn người, lập tức gật đầu khẳng định - "Nhất định sẽ không sao... Quận chúa đâu ? Quận chúa như thế nào ?" - Vừa về đến ta chỉ lo cho A Viên sư muội, không để ý quận chúa thế nào. 

"Quận chúa..." - Nguyệt Nhi nhíu nhíu mày, thấp giọng nói - "Nàng rất lo lắng cho Viên công tử, giống như bị kích thích lớn. Vừa nãy quận chúa nói muội tới xem Viên công tử ra sao..." 

"Cũng đúng..." - Ta gật đầu - "Nàng trơ mắt nhìn thấy sư m... đệ bị tổn thương thành như vậy, nhưng hiện giờ sư phụ không cho bất kỳ ai vào xem. Muội trở về nói với quận chúa, nhất định sẽ bình an vô sự." 

"Ân." - Nguyệt Nhi gật đầu, hướng nhìn vào trong phòng lần nữa rồi nói - "Muội về trước xem quận chúa. Nàng vẫn đang chờ." 

"Được. Muội cùng quận chúa cần nghỉ ngơi thật tốt." - Ta nói.

Nhìn bóng lưng Nguyệt Nhi rời đi, ta âm thầm hạ một quyết định. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro