Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dao Dao, ta... Ta không phải ý đó." - Ta cười cười, lại phát hiện tiếng cười kia sao thật gượng ép. 

Sau một lúc lâu, Thẩm Mộng Dao mới khẽ vỗ trán ta, nhẹ nói - "Không sao, ta biết ngươi không có ý đó." - Trên mặt nàng cũng kéo ra nụ cười cứng ngắc, biết bao nhiêu miễn cưỡng. 

Chẳng biết nên nói thêm gì, ta cúi thấp đầu, tiếp tục giúp nàng xoa chân. 

Đúng vậy, quả thật mấy ngày qua trong lòng hạnh phúc càng nhiều ta lại càng sợ hãi. Đến giờ phút này mới biết được, nguyên lai trong lòng ta luôn có tiềm thức xác định rằng một năm sau ta sẽ rời đi. Càng tưởng tượng mọi việc có bao nhiêu tốt đẹp, thì sự thật lại càng tàn khốc. Chẳng phải ta đã sớm quyết định sao, một năm sau, không oán hận, không tham vọng, chỉ lặng lẽ rời bỏ... với tiền đề quận chúa chẳng hề yêu ta. 

Nhưng hôm nay, ta nên làm thế nào đây?

Lưu lại bên quận chúa? Nhưng ta dựa vào cái gì để được ở bên cạnh nàng? Đưa quận chúa rời đi? Ta lại dựa vào cái gì để đưa quận chúa rời đi? Hơn một tháng nay, mỗi đêm ta đều lẳng lặng đợi Thẩm Mộng Dao ngủ say mới dám phóng túng chính mình đi vào giấc ngủ. Sợ rằng Thẩm Mộng Dao ở trong lòng ta ngủ không an ổn, sợ rằng ta không thể cho nàng giấc ngủ an tâm, sợ rằng một năm sau...không còn có thể thấy nàng ngủ trong lòng ta như vậy nữa. Ta vẫn luôn suy đoán đến vị tướng quân một năm sau sẽ làm bạn bên người Thẩm Mộng Dao trông như thế nào. Hắn có uy vũ không, có thể một lúc nâng năm túi gạo? Hắn có hài hước không, có thể mỗi ngày kiên trì chọc nàng cười ít nhất mười lần? Hắn có cẩn thận không, để Thẩm Mộng Dao nhướng mày là đã có thể hiểu nàng đói bụng hay tâm tình không tốt? Hắn có giỏi bếp núc không, có thể làm hoa quế cao Thẩm Mộng Dao yêu nhất đem tặng nàng?... Và quan trọng nhất, hắn yêu nàng không? 

Nếu hắn yêu nàng, có phải ta sẽ yên tâm rời đi?

Ngươi nói cái gì a, Viên Nhất Kỳ, ngươi không nhớ rõ đã đáp ứng, chỉ có Thẩm Mộng Dao nàng có thể rời bỏ ngươi, ngươi không thể rời bỏ nàng sao. 

Nhưng ta làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, đem lựa chọn 'rời bỏ' này ném cho quận chúa. 

"Nhất Kỳ?" - Thẩm Mộng Dao chợt cất tiếng nói. 

"Ân?" - Ta ngẩng đầu nhìn nàng. 

"Có phải ngươi lại đang suy nghĩ lung tung không?" - Nàng nói, thân thể khom xuống kéo tay ta muốn ta đứng dậy, ngồi bên cạnh nàng. 

Ta cười cười. 

Ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Dao, nàng một bên nắm tay ta, một bên kéo váy để hai chân ngâm trong nước. Cúi đầu, chẳng hề chớp mắt nhìn chăm chú hai chân đang ngâm kia, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng đong đưa hai bàn chân trắng nõn, khuấy động nước bên trong chậu. Cảm thụ được độ ấm trong tay Thẩm Mộng Dao, ta trộm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nàng. Gương mặt nhu mỹ, chẳng biết tổ tiên đã làm gì tích đức, cho ta có thể hôn qua gương mặt này. Rồi khi động tâm một người, chẳng biết tổ tiên tạo gì ác nghiệt, mới khiến thân là nữ tử ta đã yêu nàng. 

Tất cả chuyện này đều là ngẫu nhiên, hay là đã được ước định?

Thẩm Mộng Dao vẫn tựa như đứa trẻ, không chịu ngoan ngoãn ngâm chân mà cứ đưa hai bàn chân trắng nhẹ nhàng trong nước lay động, rồi chợt hất một ít nước lên sàn nhà. 

"Để ta đi lau." - Ta vừa nói vừa định đứng dậy. 

"Chớ đi." - Thẩm Mộng Dao nắm chặt tay ta kéo xuống - "Cùng ngồi với ta một lát, được không."

Tuy tựa như câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là trần thuật. 

Ta lại ngoan ngoãn ngồi xuống, để nàng tiếp tục lôi kéo tay ta. 

Không biết qua bao lâu, Thẩm Mộng Dao tựa hồ mệt mỏi, nàng đưa chân lần nữa ngâm vào trong nước nhưng không hề động. Đầu vẫn cúi thấp, vừa nắm tay ta vừa nhìn vào nước trong chậu. 

"Nhất Kỳ..." - Nàng đột nhiên mở miệng, vẫn không nhìn ta - "Ngươi nói đúng, ta thực tùy hứng."

Ta sửng sốt. 

"Nhưng ta chỉ dám ở trước mặt ngươi tùy hứng." - Nàng tiếp tục nói, thanh âm mờ ảo như mây - "Những người khác... Cho dù là phụ vương, ta cũng tuyệt không dám... tùy hứng thành như vậy. Ta tùy hứng chọn ngươi cùng ta qua một năm này, tùy hứng... cho ngươi hứa hẹn không thể rời xa ta, tùy hứng quyết định... tiếp tục yêu ngươi." 

Tâm chợt truyền đến đau đớn, ta nắm chặt tay quận chúa, nói không nên lời. 

"Chính là ta luôn cho rằng..." - Thẩm Mộng Dao khẽ cười cười - "Có một số việc, không phải chúng ta muốn thế nào thì được như thế đấy, phải không?"

Nghe lời nàng nói, ta gật đầu mấp máy miệng cười, nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề phát ra tiếng động. Dù không mở miệng trả lời, nhưng ta biết, Dao Dao, nàng nói đúng. 

Thẩm Mộng Dao dường như hiểu rõ suy nghĩ của ta, nàng tiếp tục nói - "Ta biết mấy ngày nay ngươi đều tận tâm bảo hộ ta, cho dù là một câu một từ cũng đều cẩn thận. Có đôi khi ta nghĩ, một người yêu ta như vậy, nếu ta không ôm chặt, không giữ lấy, sẽ khiến ta cực kỳ hối tiếc."

"Nhưng có một số việc, thật không phải chúng ta muốn thế nào thì sẽ được như vậy... Đạo lý này ta thật sự hiểu..." - Thẩm Mộng Dao nói, cuối cùng nàng cũng quay đầu nhìn ta, hai mắt đỏ bừng - "Nhất Kỳ... Ta đã nghĩ muốn cùng ngươi rời đi, giống như ngươi từng nói, tìm một nơi bình bình đạm đạm sống, nhưng... nếu ta phải cùng lúc lựa chọn giữa ngươi và phụ vương... Ta..."

Đột nhiên ta cảm thấy vốn dĩ mình không cần phải tự quyết, bởi căn bản mọi chuyện đã có đáp án rồi, đâu cần ta phải rối rắm. 

"Ta sẽ không để nàng lựa chọn." - Ta cười, đưa tay nâng mặt nàng, nhẹ dùng ngón tay lau nước mắt sắp rơi trên mặt - "Cái khác đều là nàng làm chủ. Nhưng lần này, hãy để ta lựa chọn."

Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta. 

Trong lòng thầm thở dài. 

Kỳ thật, những điều nàng vừa nói, ta đã hiểu, thật sự. 

"Ta cho là mình đã đủ u mê, không ngờ được nàng so với ta còn ngốc hơn." - Ta không khỏi cười lên thành tiếng, tiếp tục giúp nàng lau nước mắt - "Vì chuyện này mà khóc sao? Cho dù là nữ tử, nước mắt cũng không thể quá hạ liên. Kiên cường lên, Thẩm Mộng Dao, kiên cường. Trong một năm này ta hy vọng nàng có thể học được ít nhất một điều từ ta, chính là 'kiên cường'. Đây cũng là điều ta tự hào ở mình nhất," - Ta tiếp tục mỉm cười, chìa tay phải chậm rãi đếm từng ngón - "Ta không biết võ công, ta không đọc qua vạn quyển sách, ta không có gia tài bạc vạn, ta không có cơ thể cường tráng khiêng năm túi gạo, ta không có địa vị khiến cho người khác cúi đầu thăm hỏi... Nhưng ta có một thứ, đó là tự tâm thật kiên cường. Không phải ta tự nhận đâu, sư phụ cũng đã từng nói qua ta như vậy. Dù sao, so với Hùng Thập Đại, ta còn kiên cường hơn. Nàng biết không, ta từng thấy Hùng Thập Đại khóc, y hệt như tiểu hài tử... Hệt như nàng." - Ta cười nhìn quận chúa nói - "Nhớ kỹ, nước mắt có thể chảy, nhưng không thể thường thường chảy, cứ thế này tâm sẽ mệt chết mất. Ta cho tới bây giờ đều thấy rằng, làm người chỉ cần một ngày không chết, thì đã vui vẻ rồi."

Không hiểu sao, nước mắt của Thẩm Mộng Dao dường như còn rơi lợi hại hơn vừa nãy, khiến cho ta không kịp xoay sở, chỉ biết dùng ống tay áo lau lệ trên mắt nàng. 

"Đừng khóc, nàng tĩnh tâm lại nghe ta nói." - Ta thở dài, cười nói - "Nàng nói đúng, có một số việc, không phải chúng ta muốn thế nào thì được như vậy. Nhưng chúng ta vì cái gì nhất định phải cần như thế. Nàng nói ta tận tâm bảo hộ nàng, cẩn thận bồi bên nàng... Người như vậy, kỳ thật không chỉ mình ta. Còn có Vương gia, Nguyệt Nhi, có lẽ tương lai còn có người kia... Nhất định người kia sẽ là như vậy. Cho nên không cần nghĩ "không thể như thế" mà khóc, hãy nghĩ "có thể như thế" mà cười..." - Ta thở dài, quyết định nói ra từ mẫn cảm kia - "Nàng cứ nghĩ rằng, một năm sau có thể cùng Vương gia gặp nhau, có thể ở bên cạnh người uống trà sớm, có thể cùng lão nhân gia dạo quanh hậu viện, có thể làm rất nhiều việc mà hiện giờ không thể bởi vì ngăn cách địa lý. Nàng nghĩ đi, có một người thương nàng như vậy, đối với nàng hết mực che chở ở bên cạnh nàng, còn khóc cái gì? Và trọng yếu hơn là... mắt nhìn người của Vương gia phi thường tốt, mặc dù nói là cho nàng lựa chọn, nhưng chắc chắn vẫn phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ, người mới đồng ý để cho ta tới cùng nàng qua một năm này. Những ngày qua, ta đối với nàng rất tốt, nàng chắc cũng hiểu được Vương gia thật sự không nhìn lầm. Cho nên, ta hoàn toàn không lo lắng về cái người... Vương gia chọn cho nàng một..." - Tại sao, ta thế nhưng không nói ra được. 

Kiên cường lên, A Viên tự xưng rất kiên cường mà, xuất ra kiên quyết như công nhân bến tàu đi!

Nhưng Thẩm Mộng Dao lại cất lời sớm hơn ta - "...Tướng quân."

Ta dở khóc dở cười, gật gật đầu - "Đúng rồi, nhất thời không nhớ ra từ đó, phải, chính là tướng quân."

"Hết thảy đều không cần lo lắng, thật sự..." - Ta vừa nói vừa bĩu môi - "Nàng nghĩ đi, một tướng quân a, thân thể nhất định rất cường tráng, một lần có thể khiêng ít nhất mười túi gạo, rồi lại đánh rất nhiều trận, võ công của hắn... Được rồi, võ công chắc chắn là rất cao cường, khinh công khẳng định so với nữ nhân điên Tả Tịnh Viện còn lợi hại hơn, tùy tiện lắc chân hai cái có thể bay qua năm gian nhà. May mắn hắn là võ tướng, nếu là quan văn chắc ta không thể yên tâm nổi. Đều nói võ tướng rất nhân đại, đối với việc gì cũng không để bụng, khi đó nàng muốn tùy hứng thế nào cũng không sao cả, quyền đấm cước đá cũng không vấn đề."

Dừng một chút, thấy nước mắt Thẩm Mộng Dao đã sớm ngưng lại, ta liền buông tay, tiếp tục nói - "Nàng nghĩ đi, chờ khi Vương gia trở lại, hai người một nhà đoàn viên, bao nhiêu là chuyện cao hứng. Còn ta... Về ta thì đừng lo lắng, thật sự lâu cũng được, nhưng nàng nhất định phải học được chút kiên cường từ ta, rồi dần dần đem ta... quên đi. Kỳ thật không khó chút nào đâu, nàng chỉ cần ngẫm lại bình thường ta ngốc như thế nào, ngốc khiến cho nàng tức giận thế nào, lại không biết võ công, y thuật không giỏi, rồi lại thực lười, đi đường hai bước cũng than là mệt, sau này sẽ dần dần thấy, Viên Nhất Kỳ, bất quá cũng chỉ là kẻ ngốc mà thôi. Lúc đó nàng đã thành công, chân chính bước vào nhân sinh tốt đẹp..."

Chát!!!

Theo thanh âm vang lên, trên mặt cảm thấy như liệt hỏa thiêu đốt, đau đến ta không nói nên lời. 

"Ngươi sáng tối đều nghĩ đến những điều này phải không?" - Thẩm Mộng Dao nói, nước mắt lại tuôn rơi - "Ngươi sáng tối đều suy ngẫm về những chuyện như vậy phải không?" 

"Làm sao nàng lại khóc nữa?" - Bất chấp trên mặt đau đớn, ta vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt nàng, lại bị nàng một tay đẩy ra. 

Chỉ có thể xấu hổ cười cười, tiếp tục lải nhải - "Đừng khóc, phải kiên cường a, Thẩm Mộng Dao."

Nàng không trả lời, chỉ oán hận nhìn ta, chẳng hề chớp mắt. 

Cúi người vươn tay vào chậu thử nước ấm, nước đã lạnh băng từ bao giờ, mà chân Thẩm Mộng Dao vẫn ngâm trong đó. Ta vội vàng nhấc hai chân nàng dời khỏi chậu, nói - "Tại sai nước nguội rồi cũng không nói một tiếng? Ta sẽ cho người đổi chậu." - Nói rồi dùng khăn đã sớm chuẩn bị lau khô chân cho Thẩm Mộng Dao, sau đó bưng chậu nước kia hướng ra phía cửa. 

"Không cần... Còn nữa, sau này chúng ta tách ta ngủ thôi." - Thanh âm Thẩm Mộng Dao lạnh lùng từ sau lưng truyền đến. 

Ta đưa lưng về phía Thẩm Mộng Dao, cứng đờ thân mình, hút thật sâu một hơi, nói - "Được."

Sau khi cất xong chậu nước, trở lại trong phòng, bốn phía đều đã tối đen, Thẩm Mộng Dao đã sớm thay y phục ngủ. Ta nhìn qua một chút ấm lô xem liệu còn đủ hơi ấm, rồi nhìn Thẩm Mộng Dao đang nằm trên giường, lần này nàng không còn ngủ ở bên tường nữa, mà nằm ở ngay chính giữa. Tâm thả lỏng một chút, ta nhẹ nhàng bước tới bức tranh sơn thủy trên tường kia. 

Thư phòng a thư phòng, cuối cùng ta cũng phải qua đêm ở nơi của ngươi. 

Ta có cần tắm hay không nhỉ?

Thở dài, lần nữa xoay người trở lại phòng ngủ, chân thật nhẹ nhàng bước tới bể tắm siêu cấp đệ nhất xa hoa của Quận mã phủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro