Ngoan Quá Nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai kêu wattpad trả cmt lại cho tui đi T__T, tui muốn rep cmt mà hỏng cho rep luôn T__T

____________________________________

Ăn cơm xong, đồng hồ điểm gần 9 giờ tối, đạo diễn cuối cùng cũng vừa lòng mà buông tha mấy người bọn họ.

Thẩm Mộng Dao cầm di động ngồi trên sô pha của khách sạn mà thở dài.

Vừa rồi sau khi nhắn tin với Trương Hân được một lúc thì cô bị kéo vào một trận game mobile, Hứa Dương và Tôn Trân Ny đều ở đó, vừa đủ bốn người một team. Thẩm Mộng Dao mới chơi trò này không lâu nên cũng không rành lắm, chỉ đành điều khiển nhân vật đi phía nhóm Trương Hân chạy tới chạy lui, đụng chướng ngại vật còn không vượt qua được, đúng là chán quá mà.

Viên Nhất Kỳ vốn muốn về phòng, cuối cùng lại ngó thấy chị bé Thẩm đang miệt mài chơi game.

Lại thêm một lần chết được đồng đội hồi sinh, Thẩm Mộng Dao quyết định không chơi nữa.

"Mọi người cứ chơi đi ạ, không cần kéo em nữa đâu, em chơi chỉ khiến mọi người mất mặt thôi à."

Cô buông di động, ủ rũ cụp đuôi dựa vào sô pha, vừa hay thấy mặt Viên Nhất Kỳ đang dừng bên người cô.

Thẩm Mộng Dao mấp máy môi xem như chào hỏi, chủ động dịch sang trái một chút nhường chỗ cho Viên Nhất Kỳ.

"Đưa em xem được chứ?" Viên Nhất Kỳ hỏi cô, thuận tay xoa xoa mái tóc mềm mại của chị.

Thẩm Mộng Dao cầm di động lên đưa cho Viên Nhất Kỳ.

"Loại game mobile này em cũng không rành lắm, nhưng em gái em lại chơi khá nhiều." Viên Nhất Kỳ nói.

Thẩm Mộng Dao trong lòng cảm thấy cân bằng một ít: "Không sao đâu, chị cũng không chơi nữa đâu."

Sau đó Thẩm Mộng Dao thấy Viên Nhất Kỳ "không rành lắm" như sát thần mà một đường chém giết đến tận vòng cuối cùng, chiếm luôn MVP với mấy chục mạng, xong còn tự nhiên mà để lại một câu trong ô trò chuyện "gà quá".

Viên Nhất Kỳ đánh xong trận mới quay ra nói: "Xin lỗi, thói quen."

Bình thường khi thi đấu cô có thói quen trào phúng đối thủ, nhưng lại quên mất mình đang cầm acc Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao: "... Không sao, em thật lợi hại."

"Cũng không khó, nào rảnh em dạy chị." Viên Nhất Kỳ nói.

Bên này hai người cũng không xoắn xuýt nhiều về chuyện này, xong việc liền chúc ngủ ngon rồi về phòng nghỉ ngơi.

Trong ký túc xá SNH, ba người vừa mời Thẩm Mộng Dao chơi game nhìn hai chữ trên khung chat mà trợn mắt há mồm ——

Thẩm Mộng Dao luôn kéo chân team đột nhiên quật khởi, ăn liền mấy chục mạng, hơn nữa còn trào phúng một câu rồi out game.

Trương Hân: "Xem đi, tui đã bảo ẻm có gì đó sai sai mà."

Hứa Dương: "... Em ấy còn bảo chúng ta gà."

Tôn Trân Ny: "... ui ui ui lúc trước chỉ ném bình thiêu chết cả team em còn không nói chỉ gà đâu đó..."

Trương Hân: "Thế vụ ẻm nhờ tui kiếm vịt thì sao giờ?"

Tôn Trân Ny: "Hay cứ lừa dỗ chị ấy trước, sau đó tùy theo tình hình mà triển tiếp."

Hứa Dương: "Không được, chúng ta cứ bóng gió hỏi xem em ấy muốn làm gì cái gì."

***

Sáng sớm, các khách quý của 《 Bỏ Trốn 》 lần lượt lên đường trở về, Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ đều về thượng hải, hai người đi cùng chuyến bay, thế là đạo diễn bèn sắp xếp cho hai người vị trí cạnh nhau.

"Chị gái Thẩm, hôm qua chị ngủ không ngon sao?" Viên Nhất Kỳ hỏi.

Thẩm Mộng Dao đôi mắt hồng hồng: "Chị không sao."

Công ty mới đổi trợ lý cho cô, người đó vẫn chưa hiểu rõ mọi việc nên quên không mang thuốc thường ngày cho cô, hơn nữa ở khách sạn lại không quen lắm, cho nên cô càng không ngủ được.

Trên quần áo Viên Nhất Kỳ có mùi hoa trà lành lạnh rất dễ ngửi, lúc Viên Nhất Kỳ ngồi xuống Thẩm Mộng Dao ngồi gần liền ngửi thấy, cảm giác rất dễ chịu.

Cô lấy kịch bản 《 Sáng Tỏ Như Trăng 》 ra, bắt đầu đọc kịch bản của nhân vật nữ hai Mâu Tử Hàm, nhưng mà thế nào cũng không thể đọc vào đầu được chút nào.

"Bé ơi." Thẩm Mộng Dao gọi Viên Nhất Kỳ: "Em có thể kể cho chị mấy chuyện hằng ngày của tuyển thủ chuyên nghiệp được không ?"

"Chị không phải fan của em còn hứng thú với chuyện sinh hoạt thường ngày của em làm gì?" Viên Nhất Kỳ cầm lấy notebook trong tay Thẩm Mộng Dao.

Chữ viết tay của Thẩm Mộng Dao thực sự rất đẹp, ghi chú lại quá trình trưởng thành của nữ hai Mâu Tử Hàm trong《 Sáng Tỏ Như Trăng 》, Viên Nhất Kỳ vừa thấy là biết đây là phim mới của chị bé Thẩm.

"Thực ra cũng khá buồn tẻ, mỗi ngày đều là huấn luyện, hoặc hẹn thi đấu với đội khác, không thì sẽ livestream theo yêu cầu của câu lạc bộ." Viên Nhất Kỳ nói: "Nhưng thực sự nó cũng rất hấp dẫn, đủ để bọn em lựa chọn con đường Esport mà dấn thân vào đó."

"Chị cảm thấy chị thiếu hiểu biết nhiều lắm." Thẩm Mộng Dao nói: "Tất cả những cái chị biết chỉ nằm trong phạm vi kịch bản này."

Nữ hai Mâu Tử Hàm vì sao lại bỏ việc học để lựa chọn thể thao điện tử, trong kịch bản không nói nhiều lắm, chỉ nói đây là điều cô ta luôn chấp nhất, lại không nói rõ nguyên nhân, còn lại những cái khác cô phải tự tìm hiểu, coi như là cảm nhận nhân vật.

Nếu muốn diễn tốt nhân vật này, Thẩm Mộng Dao nghĩ mình phải tự thể nghiệm, đắm chìm trong thế giới của Mâu Tử Hàm.

"Em lại hiểu khá rõ." Viên Nhất Kỳ nhìn mấy lọn tóc trên đầu Thẩm Mộng Dao: "Lần trước chị đào weibo của em chắc là vì nhân vật này đúng không?"

Thẩm Mộng Dao ngượng ngùng gật đầu.

"Em nghĩ chị nên tự đi trải nghiệm." Viên Nhất Kỳ nói: "Chị gái nhỏ à, chị có muốn đến phòng huấn luyện của DEMOON xem thử không?"

Mắt Thẩm Mộng Dao sáng rực: "Chị có thể đến đó sao?"

Cô không hiểu nhiều về thể thao điện tử, nhưng đối với việc được đến trải nghiệm của của chiến đội DEMOON tiếng tăm lừng lẫy lại vô cùng khát khao.

"Đương nhiên là có thể." Viên Nhất Kỳ nói: "Vợ nhỏ của em muốn đến tham quan, ai dám phản đối chứ."

Thẩm Mộng Dao: "..." Lại tới nữa rồi đó.

Không sao, có thể tham quan phòng huấn luyện của DEMOON, vợ nhỏ thì vợ nhỏ.

"Vâng." Thẩm Mộng Dao nói.

"Nhưng có khả năng chị sẽ thấy chán lắm, còn phải thức đêm cùng bọn em nữa." Viên Nhất Kỳ nói.

"Không đâu." Thẩm Mộng Dao lắc đầu.

Cô đột nhiên rất muốn nhìn xem, thế giới sinh hoạt của meme là như thế nào.

Việc đến tham quan câu lạc bộ của DEMOON cứ thế mà được quyết định, Thẩm Mộng Dao cầm kịch bản《Sáng Tỏ Như Trăng 》, thỉnh thoảng lại hỏi Viên Nhất Kỳ vài vấn đề liên quan đến chuyên môn, Viên Nhất Kỳ cũng kiên trì giải thích từng cái cho cô.

Không bao lâu, mí mắt Thẩm Mộng Dao bắt đầu đánh nhau, kịch bản trong tay cũng đứng im không lật trang.

Viên Nhất Kỳ đang giải thích một nửa, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao bắt đầu gật gù bèn rút kịch bản trong tay chị ra: "Mệt thì ngủ đi, cố làm gì chứ?"

Thẩm Mộng Dao tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mới vừa ngủ vài giây lại bừng tỉnh, nhẹ thở hổn hển một lúc.

Chị bé Thẩm ngủ không đủ giấc, lại không make up gì, môi mặt đều trắng bệch không có máu nào, Viên Nhất Kỳ nhìn mà đau lòng.

"Muốn ngủ tiếp không?" Viên Nhất Kỳ hỏi: "Còn lâu nữa mới đến Thượng Hải."

Thẩm Mộng Dao gật đầu.

"Lại đây." Viên Nhất Kỳ nói: "Như vậy sẽ thoải mái hơn một ít."

Thẩm Mộng Dao không cự tuyệt, nghe lời hướng sang phải một chút, dựa lên vai Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ lại ôm chị xuống một chút, đặt chị gối lên đùi mình, dùng một tấm chăn mỏng đắp lên.

*

Mùi hoa bạch trà trên người Viên Nhất Kỳ tựa như thuốc an thần, Thẩm Mộng Dao không bị giật mình tỉnh giấc nữa, bắt đầu gối trên chân Viên Nhất Kỳ ngủ sâu. Chị bé khi ngủ thật điềm tĩnh, cô xoay người tìm tư thế thoải mái, lông mi đảo qua mu bàn tay Viên Nhất Kỳ đang đặt bên cạnh.

Cái chạm này làm cho Viên Nhất Kỳ cảm thấy việc ép duyên thật ra cũng khá tốt.

Chị bé ngoan như vậy, ai cũng muốn cưng chiều chị thôi.

Cùng lúc đó, màn hình di động Thẩm Mộng Dao đặt bên cạnh sáng lên, thông báo pin yếu kèm theo một chuỗi tin nhắn chưa đọc hiện lên, vừa vặn đập vào mắt Viên Nhất Kỳ.

[ A Xin Dưới Lòng Đất ]: Dao Dao, cho chị xin chút thông tin nào.

[ A Xin Dưới Lòng Đất ]: Người bạn kia của em thích loại hình gì?

[ A Xin Dưới Lòng Đất ]: Người bạn kia của em thích chơi kiểu gì?

[ A Xin Dưới Lòng Đất ]: Người bạn kia của em,

 kích cỡ thế nào, lớn hay nhỏ?

Viên Nhất Kỳ: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro