Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nói về màn biểu diễn lúc nãy.

Không ai ngờ được Santa sẽ thua, nhưng sự thật chính là như vậy.

Nói một cách công bằng, Santa nhảy rất tốt, vũ đạo sẽ không bao giờ lừa người, đó là sự cộng hưởng di chuyền nguyên thủy nhất của cơ thể. Mặc dù không thể thắng trong trận tranh đấu, nhưng anh vẫn là một ông vua không ngai.

Cậu là một vũ giả, cũng là một người hiếu thắng không kém Santa, cho nên cậu có thể hiểu được khi đó Santa buồn đến mức nào, vì thế cậu đã giơ tay like cho anh. Đó đều là xuất phát từ sự tôn trọng, chứ không hề vì một thứ tình cảm cá nhân nào hết.

Thế nhưng Santa không nhìn thấy, anh giống như không đếm xỉa mà quay người rời đi.

Lưu Vũ cũng không để tâm lắm.

Vào chập tối buổi hôm trước, khi đứng trước những đám mây tía đang lững thững trôi về phương xa, dưới con đường nhuộm màu hoàng hôn và đèn đường, cậu cũng đã hiểu rõ được đường ranh giới giữa mình và đối phương.

Cậu là một người ngoài cuộc, nên không cần phải yêu cầu quá nhiều.

Dù sao thì vốn dĩ bọn họ cũng không thân thuộc lắm.

Cho nên khi Santa đuổi theo cậu đi ra ngoài để nói những lời này, Lưu Vũ có hơi bất ngờ.

Lưu Vũ kinh ngạc quay đầu lại, cậu nhìn thấy trong mắt Santa chứa đầy vẻ xin lỗi.

Cậu không thích ánh mắt như vậy.

Giống như cậu là một người xấu, muốn đối phương ép dạ cầu toàn đến dỗ dành mình.

Lưu Vũ không nói chuyện.

Cậu im lặng, ngược lại càng khiến Santa trở nên lo lắng hơn, anh luống cuống chân tay móc ra một vật.

Một chuỗi âm thanh vang lên, cậu nghe thấy Santa đang tự độc thoại một mình bằng tiếng Nhật.

Cậu nghe không hiểu câu nào hết.

Lưu Vũ hết nhịn nổi nữa, vừa định quay đầu lại dỗi anh vài câu thì bỗng nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc vang lên.

"Không phải tôi không chú ý đến cậu, mà là vì tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn cậu nữa."

Giọng nói của trí tuệ nhân tạo lạnh như băng, không hề có một chút độ ấm, thế nhưng Lưu Vũ lại nghe ra cảm xúc ảo não.

Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên tay Santa đang cầm máy phiên dịch của Thiệu Minh Minh.

Ồ, Thiệu Minh Minh quả nhiên không có nói sai.

Khoa học kĩ thuật đúng là đã thay đổi cuộc sống.

Trong lúc nhất thời, Lưu Vũ không biết nên nói gì mới tốt, cậu đại khái không ngờ rằng anh là vì lí do này.

Cậu cảm thấy rất vô lí, thế nhưng lại rất hợp tình hợp lí.

Santa là dancer cấp bậc thế giới, thế nhưng lại thua bởi một tiết mục nhỏ ở tuyến 18.

Anh là người hiếu thắng, tất nhiên sẽ không thể nào tha thứ cho thất bại của mình.

Điều này cậu hiểu.

Nhưng mà, Lưu Vũ vẫn có một chuyện chưa hiểu, đó là tại sao nhất quyết không muốn nhìn cậu.

Cậu nghĩ không thông, vô số dòng suy nghĩ lướt qua tâm trí, giữa những ánh đèn nhấp nháy, cậu bỗng nhiên ngộ ra vài thứ.

Cậu nhớ lại buổi tối hôm trước, khi Santa đến phòng luyện tập để nói với cậu những lời kia.

Lưu Vũ trừng mắt, cậu cầm lấy máy phiên dịch trên tay Santa, sau đó hỏi:" Santa."

Cậu nói:"Ngày hôm đó, tại sao anh lại nói với tôi, bảo tôi không cần để ý đến vị trí C lần này."

Santa sững người, nhưng lại không trả lời câu hỏi của cậu ngay.

Anh móc ra một bình rượu thuốc và một cuộn bông băng, im lặng xắn ống quần của Lưu Vũ lên.

Trên đùi của Lưu Vũ có vết thương, cú nhào lộn cuối cùng của màn biểu diễn là khiến đầu gối của cậu bị thương.

Chẳng qua cậu chưa từng nói ra, cho nên người khác cũng không biết.

Lưu Vũ vẫn chưa phản ứng lại kịp thì bông băng thấm rượu đã được ấn lên miệng vết thương.

Cậu đau đến mức giật mình một cái, nước mắt cũng chảy ra.

Lưu Vũ cau mày nhìn xuống Santa.

Ngya khi Santa khụy gối quỳ xuống đất, ánh mặt trời cũng vừa vặn xoẹt qua đỉnh đầu họ, lông mi của anh rũ xuống, tạo ra một cái bóng mờ, mơ hồ khắc họa nên một ánh nhìn chăm chú, vừa thành kính lại dịu dàng.

Lưu Vũ đột nhiên nói không nên lời.

Ngược lại là Santa tiếp chuyện.

Santa nói:"Bởi vì tôi hiểu rất rõ sự khác biệt giữa thắng và thua."

Anh nói:"Cho nên tôi không hy vọng cậu trở nên buồn phiền vì bị thua."

Đây là một đáp án mà Lưu Vũ chưa từng nghĩ đến.

Đúng là một nguyên nhân dở khóc dở cười.

Santa bôi thuốc một cách cẩn thận, sau đó lại nhẹ nhàng thổi thổi lên miệng vết thương.

Anh ngẩn đầu lên, lộ ra một nụ cười:"Mẹ tôi nói với tôi, làm như vậy thì vết thương sẽ mau lành hơn."

Đúng là một đứa bé ngoan.

Lần đầu tiên Lưu Vũ cảm thấy, có lẽ cái người tên Santa này cũng không có đáng ghét đến vậy.

Anh chỉ là không giống với cậu.

Lưu Vũ suy nghĩ một hồi, sau đó liền đứng dậy:"Được rồi, chúng ta đi về thôi."

Cậu giống như nghĩ đến thứ gì đó, nhưng cũng không quay đầu lại mà chỉ cất tiếng hỏi:"Santa."

Cậu nói:"Có phải bọn họ đã bảo anh đừng tiếp xúc quá nhiều với tôi?"

Bọn họ là ai, không cần nói cũng biết.

Santa không trả lời, gần như ngầm thừa nhận.

Nguyên cớ tại vì sao, Lưu Vũ đại khái cũng có thể hiểu ra đôi chút.

Chương trình tuyển chọn chính là một buổi đấu giá, nhà kinh doanh trục lợi, họ chuyên tâm tuyển chọn ra loại hàng hóa có giá trị tốt nhất, sau đó biên soạn ra kịch bản, dẫn dắt dư luận, mỗi một câu nói mỗi một phân cảnh đều pahir hợp tiêu chuẩn, dựa vào phương án của họ mà phát triển.

Không được trái với lệ thường, không được đi quá giới hạn, nếu không giá trị sẽ bị giảm sút, dẫn đến sóng to gió lớn.

Chẳng qua đó đều là cuộc đánh cược giữa tư bản và thị trường.

Thấy nhiều thì sẽ quen thôi.

Lưu Vũ không biết bản thân đang đóng vai trò gì trong màn đánh cược này, bản thân cậu sẽ có kịch bản ra sao, thế nhưng cậu biết một điều, một người không thể nào chống lại được sức mạnh của đoàn thể, cũng biết được rằng câu chuyện của cậu sẽ không bao giờ dính líu đến Santa.

Công ty, lưu lượng ở phía sau lựng cậu không là gì đối với lãnh đạo ở phía trên cả, vì thế hiển nhiên cậu không xứng để buộc chặt với người có lượng tiêu thụ cao.

Qua một hồi lâu, Lưu Vũ mới nhẹ giọng nói:"Hãy nghe bọn họ đi, đừng đến gần tôi nữa."

Giọng của cậu rất nhẹ, giống như một giấc mộng bị phá nát.

Santa vẫn như cũ không nói chuyện, anh quật cường đứng ở đó nhìn cậu.

Lưu Vũ hiểu, đại khái là anh không thích loại quy tắc như vậy.

Nhưng dù sao vẫn phải thuận theo.

Lưu Vũ quay đầu lại, ánh mắt vô cũng bình tĩnh:"Santa."

Cậu tuyên bố một cách bình tĩnh.

"Chúng ta hòa nhau."

Giống như một câu tha thứ, hoặc có lẽ là an ủi.

Sau này cuộc cạnh tranh sẽ ngày càng khốc liệt hơn, người thắng mới có cơ hội được lưu lại.

Người rời đi sẽ ngày càng nhiều.

Những khuôn mặt quen thuộc sẽ dần dần giảm bớt, Lưu Vũ cảm thấy loại chương trình như thế này thật sự rất đáng sợ.

Cả đời bọn họ đang không ngừng cáo biệt với những người khác, không ngừng đối mặt với sự ra đi.

Thứ họ có thể nắm trong tay, thật sự rất nhỏ bé.

Càng về nửa giai đoạn sau, cuộc thì càng thêm căng thẳng đến mức khiến người ta không thở nổi. Cần phải cắt tư liệu sống, phải xét duyệt từng đoạn phim, thậm chí ngay cả hình tượng và những đoạn phát sóng ra đều cần phải có nhiệt độ bàn tán, tổ tiết mục bận rộn tranh đấu với tiết mục của đài nhà bên, những nhà đầu tư ở phía sau đều đang muốn thấy được thành tích, thời gian gấp rút như lửa cháy đến tận lông mày.

Đồng thời thời gian cũng đang thúc giục bọn họ, bức mỗi người họ đến xó xỉnh khốn cùng, bọn họ bôn ba chạy giữa phòng luyện tập và phòng chụp ảnh, tất cả mọi mảnh thời gian đều đang dùng để quay phim chụp hình, phỏng vấn cùng quảng cáo. Thậm chí ngay cả những người bạn cùng phòng đều không nói được với nhau vài câu.

Trước trận chung kết, Tiết Bát Nhất phải ra về.

Phòng kí túc xá mười người của bọn họ rất lớn, hôm nay lại trở nên trống vắng vô cùng.

Lưu Vũ giành chút thời gian đi tiễn cậu ta.

Tiết Bát Nhất cõng một cái túi to đi ra cửa, hành lí đều đã mang lên xe, sau đó cậu ta lại chạy đến hô lên:"Lưu Vũ!"

Cậu ta cười tươi:"Cậu nhất đinh phải debut đó."

Lưu Vũ còn chưa kịp nói gì, nhưng fans hâm mộ đứng bên cạnh đã cảm động đến mức khóc lên, bọn họ kêu lên trong nước mắt:"Lưu Vũ, mama nhất định sẽ đưa con đến bục debut."

Lưu Vũ sững người, sau đó chân thành nói ra một câu "Cảm ơn."

Cảm ơn người hâm mộ, cũng cảm ơn Tiết Bát Nhất.

Cậu đã lựa chọn con đường này, sau đó lại được nhiều người lựa chọn đến vậy.

Cho dù có khó khăn đến mấy, cậu cũng phải nhất định đi đến cuối đường.

Vào buổi tối, Lưu Vũ sốt rất cao.

Từ khi chương trình phát sóng đến nay, cho dù đã tịch thu điện thoại nhưng những tin đồn ngoài kia vẫn cứ thuận lợi truyền vào tai bọn họ.

Trên thế giới này không có bức tường nào gió không qua lọt, mỗi chữ mỗi câu, đều rơi vào tai Lưu Vũ.

Không chút che giấu suy đoán bừa bãi, những lời mắng chửi nhục mạ không cần suy nghĩ.

Cậu trở thành nhân vật của công chúng, bị người mổ xẻ ra giữa mặt trời, hứng chịu sự xoi mói đến từ đoàn người đi trên phố.

Không thể che giấu bất cứ điều gì.

Đúng vậy, đây chính là xã hội.

Bị phơi bày dưới ánh nhìn của thị chúng, hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào cậu, mỗi người bỏ xuống một hạt cát, đè lên người cậu, từng chút từng chút biến thành một ngọn núi lớn.

Yêu và hận đều được phóng đại lên, dẫn đến hai thái cực đối lập.

Lưu Vũ cảm thấy cậu hẳn không nên để tâm đến những thứ này.

Cậu vẫn luôn biết lựa chọn, hy sinh cái gì để bước lên được đỉnh vinh quang, bởi vậy cậu chưa bao giờ phải chịu thiệt cả.

Nói tới nói lui, cậu vẫn còn quá yếu đuối.

Cửa bị đẩy ra, ánh sáng tràn vào căn phòng tối om, rơi xuống gương mặt cậu.

Giống như ánh bình minh.

Lưu Vũ nheo mặt lại, cậu nhìn về phía nguồn sáng, có một người đang từng bước đi vào.

------------------Hết chương 4------------

Sorry mọi người nha, tại dạo này tui bề bộn công việc quá nên không có thời gian dịch 😆😆 hôm qua có vị chị em đăng tin truy nã, sợ bị hội đồng quá nên tui ráng ngoi lên làm một chương nè 😂 Chị em nhớ bình tĩnh nha, có thời gian tui sẽ dịch liền, không bỏ bê fic đâu.

Thêm một chuyện nữa là trong chương này có chi tiết TBN rời đi, thật ra vì fic này tác giả viết lúc mới kết thúc cd1 xong, nên sẽ có nhiều tình tiết tts không phù hợp với tình huống hiện tại. Mọi người đừng chửi hay thấy khó chịu gì nha, tại lúc đó thì chả ai biết khúc sau ai sẽ về hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro