Chương 231 - 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 231: Đánh giá thấp

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Bùi Thanh Thù không nói gì.

Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của Dung Dạng tương đối tốt, Bùi Thanh Thù gần như là bị Dung Dạng thuyết phục.

Nhưng vẫn không thể thay đổi được gì, Dung Dạng làm hắn thật sự cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

Bùi Thanh Thù còn như thế, không biết nếu Tứ Hoàng tử nghe được lời nói này, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Dung Dạng thấy hắn im lặng, bèn nói chậm lại: "Ta biết điện hạ nhân từ, không đành lòng làm hại thủ túc. Điều này với người đi theo ngài mà nói, tất nhiên là không thể tốt hơn --- Không ai không thích chủ nhân từ. Nhưng đó là chuyện sau khi ngài kế thừa Đại Bảo. Từ xưa đến nay, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế, nào có thể nhân từ nương tay? Nếu điện hạ không thể tàn nhẫn được, không bằng để cho ta làm người ác đi!"

Nghe Dung Dạng nói vậy, Bùi Thanh Thù không khỏi có vài phần xúc động: "Tỷ phu..."

"Điện hạ đã sớm không nên gọi ta như vậy." Dung Dạng cười nhạt: "Chỉ cần người gọi thẳng tên ta là được rồi."

Tuy là nói vậy, nhưng Bùi Thanh Thù cũng đã gọi hắn là tỷ phu nhiều năm rồi, trong thời gian ngắn khó mà sửa miệng lại được.

Cũng may Dung Dạng không ép hắn, chỉ cười tủm tỉm nói: "Hiện tại trong lòng điện hạ, chắc chắn là có nhiều ý nghĩ về ta. Tốt xấu, cái gì cũng có, nhưng không hề gì. Một ngày nào đó ngài sẽ hiểu, ta chọn giúp ngài, tất nhiên đã có suy tính cho mình, cũng không phải chỉ vì riêng bản thân ta. Ta hi vọng Đại Tề có một vị minh chủ. Mà điện hạ ngài, chính là lựa chọn tốt nhất."

Lời giống thế này, không phải là lần đầu tiên Bùi Thanh Thù nghe được nhưng Bùi Thanh Thù cũng không vì thế mà mà nhẹ nhõm. Thật ra trong lòng hắn tự biết, bản thân vốn chỉ là một người bình thường mà thôi. Với thiên tư và tính cách của hắn, nếu không phải sinh ra đã là Hoàng tử, thì cũng không tranh giành thiên hạ, làm Hoàng đế có khả năng dựng nước.

Nhưng may mắn là, hắn không chỉ sinh ra làm Hoàng tử, còn có rất nhiều điều kiện và ưu thế mà Hoàng tử khác không có.

Có đôi khi, vận khí cũng là một loại thực lực. Huống hồ Bùi Thanh Thù cũng không đơn giản chỉ có vận khí tốt, bản thân hắn cũng rất cố gắng.

Hắn chỉ giống như số đông, không thể làm được tất cả mọi thứ, nếu như vậy thì mọi chuyện hoàn hảo rồi.

Nhưng có một số người, cố tình xem nhẹ bỏ qua tài năng của Bùi Thanh Thù, vẫn luôn đánh giá thấp hắn.

Ví dụ như Thập Hoàng tử, đối với chuyện Bùi Thanh Thù còn trẻ mà đã được phong Vương, trong lòng hắn vẫn luôn không phục.

Trong Hỏa phòng của Hộ bộ, Thập Hoàng tử oán giận nói với Nhị Hoàng tử, và một Lang trung Hộ bộ có quan hệ tốt với bọn họ: "Ta thật sự không hiểu, lão Thập nhị có cái gì tốt, phụ hoàng dựa vào đâu mà cất nhắc hắn như vậy? Dù hắn có làm ra chút chiến tích, nhưng chuyện hắn làm đều không phải là chuyện lớn gì, loại chuyện đó ai mà không nghĩ ra được? Thế nào cũng không đến mức hắn làm Thân vương, người làm hoàng huynh như ta đây ngay cả vị trí Quận vương cũng không mò được đây!"

"Ai bảo mẫu phi của người ta là đầu quả tim của phụ hoàng chứ." Nhị Hoàng tử chua xót nói: "Chỉ vào điểm này, cũng đã đủ để lão Thập nhị cưỡi lên đầu huynh đệ ta và ngươi rồi."

Lang trung Hộ bộ kia tên là Tiền Lãng, mặc dù là người của bọn họ, nhưng cũng không phải là Hoàng tử, ít nhiều gì cũng hiểu rõ hơn "đương sự" là Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử này một chút.

Trước đây hắn thấy Bùi Thanh Thù ổn định dân lưu lạc, khơi lại kế hoạch Từ Ấu cục, không nói kinh tài tuyệt diễm, nhưng ít nhất hắn có thể nhìn ra được, Bùi Thanh Thù là một người có thể làm nên chuyện, là người trong lòng có dân chúng. Mà không phải như Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng tử, cả ngày chỉ biết nói lỗi sai của người khác, bản thân mình lại chẳng có bản lĩnh gì.

Nhưng không còn cách nào khác, nhiều năm trước Tiền Lãng đã khuất phục dưới thế lực Nhị Hoàng tử, lạm dụng uy quyền ở sau lưng hắn ta và đã làm thay Nhị Hoàng tử không ít chuyện.

Hắn đã không thể rời khỏi phe cánh của Nhị Hoàng tử rồi.

Thậm chí dù trong lòng Tiền Lãng hiểu rõ, Nhị Hoàng tử không phải là người được chọn làm vua, hắn vẫn không thể không vì Nhị Hoàng tử mà bày mưu tính kế.

"Dù nói như thế nào, vị Thập nhị điện hạ này thật đúng là không dễ đối phó." Tiền Lãng hơi cau mày nói: "Theo hạ quan biết, hắn không tham tài, cũng không háo sắc, thật sự rất khó bắt được nhược điểm của hắn."

Thập Hoàng tử khinh thường nói: "Hừ, chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Nếu không phải lần này chuyện của Tứ hoàng huynh gây ra náo loạn lớn, ngươi có thể tưởng tượng ra huynh ấy là một người gian dâm với thê tử của bề tôi sao? Con người không thể nhìn bề ngoài được!"

Tiền Lãng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Điều này cũng đúng..."

Tiền Lãng là quan viên xuất thân từ tiến sĩ đúng tiêu chuẩn, chỉ vì gia cảnh bần hàn, trong triều không có bất kỳ trợ lực gì nên lúc trước mới không dám đắc tội với Nhị Hoàng tử, bị bắt phải gia nhập vào phe cánh của hắn ta.

Thật ra trong lòng Tiền Lãng, hắn cũng không tự nguyện làm việc cho Nhị Hoàng tử.

Thậm chí có đôi khi hắn còn nghĩ, bản thân mình làm như vậy, có tính là giúp người xấu làm điều ác không, có lỗi với những quyển sách thánh hiền hắn đã từng đọc, cố lỗi với giang sơn xã tắc Đại Tề.

Có điều chỉ cần vừa nghĩ tới Tứ Hoàng tử thoạt nhìn quang minh chính đại, vậy mà lại là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trong lòng Tiền Lãng cảm thấy hết sức thoải mái.

Điều này chứng minh sự lựa chọn của hắn không sai.

Người như Tứ Hoàng tử, Thập nhị Hoàng tử, có thể chỉ là bề ngoài khá đứng đắn, trên thực tế không chừng còn hoang đường hơn cả Nhị Hoàng tử nhỉ?

Thân là thủ hạ của Nhị Hoàng tử, điều hắn phải làm, chính là tìm cho ra bí mật không muốn bị người khác biết của Bùi Thanh Thù.

Khi Nhị Hoàng tử và Tiền Lãng còn đang đau khổ suy nghĩ, tất nhiên Toàn Hoàng Quý phi cũng đang nghĩ cách.

Vất vả lắm mới vặn ngã được một lão Tứ, kết quả lại xông ra Bùi Thanh Thù còn khó đối phó hơn lão Tứ, ngay từ đầu,trong lòng Toàn Hoàng Quý phi đã vô cùng hoảng hốt.

Nhưng cũng không bao lâu bà ta đã bình tĩnh lại, không hề rối rắm vì chuyện này, mà là toàn tâm toàn ý suy tính đối sách.

Toàn Hoàng Quý phi vốn muốn sử dụng lại trò cũ, giống như lúc trước đã đào gốc lão Tứ vậy, tìm ra bí mật không thể cho ai biết của Bùi Thanh Thù.

Kết quả nhiều ngày trôi qua, bà ta không thu hoạch được gì.

Toàn Hoàng Quý phi không khỏi có chút luống cuống.

Vừa nghĩ đến việc mình cực khổ nhiều năm như vậy, có thể vì hắn mà trở thành người may áo cưới, Toàn Hoàng Quý phi cảm thấy không thể nào chịu đựng được.

Bà ta nghĩ bọn họ không thể bó tay chịu chết, chờ đợi thêm được nữa.

Chậm nhất là cuối tháng này, nếu thủ hạ của bà ta vẫn không thể tìm ra điểm yếu của Bùi Thanh Thù, vậy bà ta cũng chỉ có thể tạo ra một ít "chứng cứ".

...

Hậu viện trong Hằng Vương phủ, Chung Thái y thu tay về, nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Được rồi."

Tiểu thái giám nhanh tay lẹ chân giúp ông thu dọn đồ đạc.

Chung thái y nhìn nữ nhi, ôn nhu nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là nôn nghén thôi. Vi thần viết cho Trắc phi mấy món kích thích ăn uống, chút nữa bảo hạ nhân đi làm là được. Thai nhi phát triển rất tốt, ngài cũng không cần quá lo lắng. Lúc nào thời tiết tốt, có thể đi dạo trong sân, phơi nắng một chút, nhưng phải chú ý dưới chân, đừng để té ngã là được."

Đạo lý dễ hiểu này, thật ra Chung thị đều biết. Chung thái y cũng biết nữ nhi của mình hiểu, nhưng người làm phụ thân, không nhịn được muốn dặn dò nàng thêm dăm ba câu thôi.

Chung thị nghe xong cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, mà là mỉm cười nhìn Chung thái y, vô cùng thân thiết nói: "Đa tạ phụ thân. Bây giờ ngài đã là chính tam phẩm Thái Y viện Đồng tri, lại xem bệnh cho một Trắc phi nho nhỏ thế này, thật là đại tài tiểu dụng. Nếu không phải con là nữ nhi của ngài, sợ là sẽ không có đãi ngộ như vậy nhỉ?"

Chung Thái y vốn còn kiêng dè thân phận hiện tại của nàng, còn mở miệng một tiếng "Trắc phi", khép miệng một tiếng "ngài", nghe vô cùng khách khí. Rốt cuộc vừa nghe nữ nhi nói như vậy, ông đã không nhịn cười được, khôi phục giọng điệu lúc làm phụ phân: "Con đó, cũng đã làm mẫu thân rồi, còn thích làm nũng như vậy."

Chung thị mím môi cười, ngẩng mặt lên nhìn phụ thân: "Cho dù con lớn thế nào, con mãi là nữ nhi của phụ thân. Ngài cũng không thể vì con là mẫu thân mà không thương con nữa đó."

"Sao như vậy được." Chung thái y bất đắc dĩ cười, nói với nữ nhi: "Nói đi, bây giờ muốn ta làm gì giúp con?"

Chung thị cười ngọt ngào, hơi ngượng ngùng nói: "Sao phụ thân biết con có chuyện muốn xin người giúp đỡ?"

"Ta còn không hiểu con sao? Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần yêu cầu ta chuyện gì, nhất định là sẽ khen ta trước một câu, rồi lại làm nũng một hồi. Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Giữa phụ tử với nhau, Chung thị không hề che giấu điều gì: " Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là Vệ Quốc công phu nhân, muốn mời ngài bắt mạch cho nàng ấy, điều dưỡng thân thể."

Chung thái y có chút kinh ngạc nhướng mày: "Con biết phu nhân Vệ Quốc công?"

Sau khi nhi tử độc nhất chết yểu vào mấy năm trước, phu nhân nguyên phối của Vệ Quốc công vì đau thương quá độ mà đi theo.

Vị phu nhân Vệ Quốc công hiện nay là kế thất, năm nay mới mười chính tuổi, cũng xấp xỉ với Chung thị, là tôn nữ của Mộ lão Tướng quấn, lúc nhỏ đã từng chơi chung với Chung thị và Tả tam cô nương. Nhưng sau này nàng theo Mộ lão Tướng quân đến biên cương Tây Bắc, mãi đến năm trước mới gả về kinh thành.

Vệ Quốc công năm nay đã hơn năm mươi rồi, lẽ ra vào tuổi này của ông ta, nữ nhi của gia đình giàu có thông thường tuyệt đối sẽ không đưa cho ông ta tục huyền (lấy vợ kế).

Nhưng vị Mộ cô nương này không phải là người bình thường, nàng cảm thấy rất vừa lòng với mối hôn sự này --- đầu tiên là nhân khẩu của Vệ Quốc Công phủ đơn giản, sau khi nàng gả đến đó, không có công bà (cha mẹ chồng), cũng không có kế tử kế nữ (con trai, con gái riêng), chỉ có một Vệ Quốc công sốt ruột mong con và mấy thiếp thất không có gì sánh bằng nàng.

Tiếp theo, Mộ gia và Vệ Quốc công phủ tương tự nhau, phụ thân nàng cũng là ba đời đơn truyền. Đến thế hệ của nàng, cũng chỉ có nàng là tôn bối, lại là một nữ nhi, chính là nói Mộ gia xem như tuyệt hậu. Chờ sau này Mộ lão Tướng quân mất đi, Mộ gia sẽ hoàn toàn xuống dốc.

Với điều kiện này của nàng, cũng không thể gả đến gia đình tốt đẹp gì.

Nhưng gả cho Vệ Quốc công thì khác, một khi gả qua thì nàng chính là phu nhân Vệ Quốc công làm chủ việc nhà. Cho dù người khác có bàn luận thế nào, nói nàng vì bò lên quyền quý mới gả cho Vệ Quốc công, nhưng ít nhất ở trước mặt nàng, ai cũng phải cung kính với nàng.

Mộ thị vô cùng thích cảm giác được mọi người cư xử cung kính với mình.

Hiện giờ nàng muốn nhanh chóng có thai, ngồi vững ghế phu nhân Quốc Công của nàng. Sau đó chờ Vệ Quốc công vừa mất, nàng sẽ đuổi những tiểu thiếp chướng mắt trong nhà, không, phải nói là lão thiếp ra ngoài, tiếp đó là ngồi trên núi vàng núi bạc, thoải mái dễ chịu là Thái phu nhân của nàng.

Mộ thị nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hiện giờ thứ nàng thiếu duy nhất, chính là một nhi tử.

Mộ thị rời đi nhiều năm, căn cơ ở kinh thành cực mỏng, cũng không có người giao thiệp. Cho nên dù trước đó nàng đã mất liên lạc với Chung thị nhiều năm, nhưng nàng vẫn nghĩ cách liên lạc với Chung thị.

Đồng thời nhờ Chung thị giúp đỡ.

Có điều, Chung thái y có y thuật cao minh, chỉ là một trong những nguyên nhân Mộ thị liên lạc với Chung thị.

Quan trọng nhất, vẫn là vì hiện tại Hằng Thân Vương phủ chạm vào là bỏng tay, rất nhiều người muốn đặt quan hệ với Hằng Thân Vương phủ, Mộ thị cũng không ngoại lệ.

Đây là nàng chuẩn bị trước cho tương lai của mình.

Đối với ý đồ của Mộ thị, Chung thị hiểu rất rõ, nhưng cũng không nói toạc ra.

Có thể bị người ta lợi dụng, vậy cho thấy rằng nàng có giá trị lợi dụng, Chung thị cho rằng, thật ra đây là một chuyện tốt.

Trong lòng nàng cũng hy vọng Mộ thị có thể nhanh chóng có thai.

Nữ nhân thông minh quyết đoán như Mộ thị, Chung thị hy vọng nàng ấy có cuộc sống tốt một chút.

Bắt mạch cho Vệ Quốc công phu nhân cũng không phải là chuyện lớn gì, Chung thái y vô cùng sảng khoái nhận lời.


Chương 232: Manh mối

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Sau khi Bùi Thanh Thù và Dung Dạng nói chuyện với nhau, Bùi Thanh Thù phát hiện bản thân đã nhanh chóng thích ứng với công việc ở Binh bộ.

Dù sao Bùi Thanh Thù cũng đã từng lãnh binh chinh chiến, coi như là có một số kinh nghiệm liên quan đến quân vụ.

Hơn nữa, nhiều người của Binh bộ có quan hệ thân thiết với hắn, vì các thuộc hạ đều tranh nhau nịnh bợ. Nên hiện tại, Bùi Thanh Thù mỗi ngày đều được tâng bốc, ngày ngày vô cùng hài lòng.

Khác với những quan viên đến nhờ cậy Bùi Thanh Thù, hoặc là mang theo vàng bạc châu báu, hoặc là đưa tới các dạng mỹ nhân. Thứ Dung Dạng mang đến cho Bùi Thanh Thù, là một manh mối cực kỳ quan trọng.

"Năm đó lúc ta theo Lễ Thân vương xuất chinh, đã từng có tiếp xúc với đám người Anh Quốc công, Diệp Luân." Binh bộ, trong sương phòng của Bùi Thanh Thù, ba người Bùi Thanh Thù, Đại Hoàng tử và Dung Dạng cho mọi người lui ra, ngồi quay lại với nhau.

Dung Dạng trầm giọng nói: "Anh Quốc công tuy dũng mãnh, nhưng là có dũng không có mưu. Diệp Luân tuy rằng hiểu chút binh pháp, nhưng võ công thua xa phụ thân hắn năm đó. Nếu bàn về mưu lược và võ công, Lễ Thân vương không hề dưới hai người này. Nhưng hai người này cũng một đường thế như chẻ tre, đánh cho người Hung Nô hoa rơi nước chảy, việc này ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ."

Vừa nghe Dung Dạng nói vậy, Bùi Thanh Thù nghĩ tới, trước đây hắn và Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử cũng đã từng nghị luận chuyện này.

Nhưng mà lúc đó, Thất Hoàng tử qua loa quy việc này về Diệp gia có cao nhân sẽ có cách làm, Bùi Thanh Thù và Tứ Hoàng tử cảm thấy bắt tay điều tra từ phương diện này không đáng tin cậy lắm, nên cũng không suy nghĩ sâu hơn.

Có điều hiện giờ người nói đổi thành Dung Dạng đã từng cùng đám người Diệp Luân xuất chinh, người nghe lại biến thành Đại Hoàng tử đã từng giao thủ mấy lần với người Hung Nô, tình hình hoàn toàn khác đi.

Đại Hoàng tử vỗ đùi, giống như tìm được tri âm: "Muội phu à, ta cảm thấy ngươi nói quá mẹ nó có đạo lý! Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ dựa vào công phu mèo ba chân kia của Anh Quốc công, hắn có thể đuổi theo người Hung Nô chạy vài trăm dặm à? Nhưng sau đó hắn bại trận, ta cũng không nghĩ nhiều nữa."

"Ý của các ngươi là, lẽ nào tất cả mọi chuyện, đều là thế cục do Diệp gia bày ra sao?" Suy đoán này vô cùng to gan, lúc Bùi Thanh Thù nói ra miệng không khỏi có mấy phần chần chừ: "Bọn họ có lá gan lớn như vậy ư? Thông đồng với địch phản quốc, đây chính là tội lớn liên lụy cửu tộc!"

Bùi Thanh Thù vừa nói ra, Đại Hoàng tử cũng bắt đầu cảm thấy mê mang: "Có phải vận may của Diệp Luân tương đối khá không?"

Dung Dạng không nói tiếp, mà nhìn về phía Đại Hoàng tử, hỏi: "Gần đây Nghị vương điện hạ có đến thăm Kính Phi nương nương không?"

"Mẫu phi của ta? Không có." Không phải là Đại Hoàng tử bất hiếu, mà là loại địa phương như lãnh cung, không có sự cho phép của Hoàng đế, hắn thật sự không thể đến thường xuyên.

Huống chi hiện tại hắn đã đến cậy nhờ Bùi Thanh Thù, Kính Phi lại từng làm ra chuyện như vậy với hai huynh đệ Bùi Thanh Thù và Thập tứ, Đại Hoàng tử sợ hắn đi thăm Kính Phi, Bùi Thanh Thù sẽ suy nghĩ nhiều, càng sợ sau khi gặp Kính Phi, Kính Phi lại mắng hắn hồ đồ, can thiệp vào quyết định của hắn.

Cho nên, Đại Hoàng tử đã có một thời gian chưa gặp Kính Phi.

"Mấy ngày nay rảnh rỗi, ngài có thể đến chỗ Kính Phi nương nương ngồi một lát." Dù Kính Phi đã sớm bị biếm thành thứ dân, là một phế phi, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng với Đại Hoàng tử, Dung Dạng và Bùi Thanh Thù vẫn giữ nguyên cách gọi, tôi xưng Kính Phi một tiếng "nương nương".

Đại Hoàng tử dường như hiểu ra: "Ngươi muốn ta hỏi thử, mẫu phi của ta có biết chuyện này hay không?"

Tuy rằng đầu óc Đại Hoàng tử không được linh hoạt như Dung Dạng, nhưng hắn không phải ngốc đến hết thuốc chữa. Sau khi Dung Dạng nhắc nhở, Đại Hoàng tử đã kịp phản ứng ---

Đúng vậy! Trước đây Kính Phi phản đối hắn ủng hộ Bùi Thanh Thù, là vì Kính Phi cảm thấy nếu Đại Hoàng tử phụ tá cho Tứ Hoàng tử thì sẽ có lợi hơn cho mẫu tử bọn họ.

Nhưng bây giờ Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện, Kính Phi không thể ép hắn tìm Tứ Hoàng tử nương tựa nữa rồi.

Hiện giờ, nói không chừng thái độ của Kính Phi sẽ thay đổi.

Đại Hoàng tử làm theo lời Dung Dạng nói, ngày hôm sau lập tức vào cung, lén lút đến Hàn Hương điện.

Kính Phi vừa trông thấy hắn đã mở miệng mắng nhi tử một trận, trách hắn đã lâu như vậy mà không đến vấn an mình.

Nếu như là trước đây, Đại Hoàng tử chắc chắn sẽ nhận lỗi với Kính Phi. Mặc dù hắn là người lỗ mãng, nhưng vô cùng hiếu thuận, từ trước đến nay mẫu thân nói gì nghe nấy.

Nhưng Đại Hoàng tử của hiện tại, đã sớm không còn là kẻ ngốc chỉ nghe lệnh của mẫu thân nữa.

"Lần này ta tới phụ hoàng không biết, con mua chuộc hạ nhân trong coi Hàn Hương điện mới vào được. Cho nên thời gian có hạn, chỉ khoảng một nén nhang. Nếu như ngài muốn mắng nhi tử, vậy nhanh một chút, đừng chậm trễ chính sự."

Nghe Đại Hoàng tử nói vậy, Kính Phi vội ngừng lải nhải, bất ngờ nhìn Đại Hoàng tử, như là nhìn một người xa lạ: "Chính sự gì?"

"Chuyện của lão Tứ và trưởng nữ của Thừa Ân công ầm ĩ cả thành đều biết, mẫu phi hẳn cũng biết nhỉ? Bây giờ ngài còn muốn nhi tử đi theo hắn sao?"

Kính Phi im lặng trong chốc lát, không tình nguyện nói: "Đương nhiên là không rồi, con không phải biết rõ hay sao mà còn cố hỏi."

Tứ Hoàng tử đã bị giam mấy tháng mà Hoàng đế vẫn không có ý định thả hắn, dù là Dung Quý phi và Ninh Quốc Công phủ cũng bó tay không có cách nào, Kính Phi sẽ không bằng lòng để Đại Hoàng tử đụng tới vận xui này.

"Như vậy hiện giờ, ngài có bằng lòng ủng hộ nhi tử phụ tá Thập nhị đệ không?" Không đợi Kính Phi trả lời, Đại Hoàng tử đã nói một cách chắc chắn: "Ngài hãy tin ta, chỉ cần sau này ngài không mang suy nghĩ không đứng đắn, Thập nhị đệ nhất định sẽ nể tình ta, sẽ bỏ qua chuyện cũ với ngài."

Kính Phi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, nhìn Đại Hoàng tử, bất đắc dĩ nói: "Ta còn có con đường khác để chọn sao?"

Tuy rằng Kính Phi đã làm chuyện hồ đồ, nhưng chỉ là bà không địch lại Toàn Hoàng Quý phi nên mới rơi vào tình trạng bây giờ mà thôi, trên thực tế bà cũng không hồ đồ.

Bà biết rất rõ, trong những Hoàng tử khác, ngoại trừ Bùi Thanh Thù, đã không có ai có thể chống lại Nhị Hoàng tử.

Hiện tại, thực lực của Bùi Thanh Thù đã hiện ra. Nếu mẫu tử bọn họ còn không nắm chặt, làm ra một chút cống hiến cho Bùi Thanh Thù, như vậy chờ đến lúc Bùi Thanh Thù làm Thái tử, bà lại đi kết thân với người ta, vậy thì đã quá muộn.

Cho nên, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, cuối cùng Kính Phi cũng mở miệng, khẽ nói: "Thôi, chúng ta đánh cuộc lần này đi! Thập nhị Hoàng tử

Hiện tại, Bùi thanh thù thực lực đã hiển hiện ra. Nếu là bọn họ mẫu tử lại không nắm chặt, vì Bùi thanh thù làm ra một ít cống hiến nói, như vậy chờ Bùi thanh thù đương Thái Tử, nàng lại đi nịnh bợ lấy lòng nhân gia, vậy đã quá muộn.

Cho nên, ở trải qua một phen kịch liệt tư tưởng giãy giụa lúc sau, Kính Phi rốt cuộc mở miệng, thấp giọng nói: "Thôi, chúng ta liền đánh cuộc lần này đi! Hiện tại có phải đám người Thập nhị hoàng tử đang nghĩ cách đối phó với mẫu tử Toàn phi hay không?"

Đại Hoàng tử gật đầu nói: "Mẫu phi, ngài và Hoàng Quý phi thân thiết nhiều năm như vậy, nhất định biết không ít chuyện của bà ta? Có cái gì có thể dùng để đối phó với bà ta hay không?"

Kính Phi khẽ thở dài: "Con người Toàn Phi tâm cơ rất nặng, thoạt nhìn là quan hệ tốt với ta, nhưng trên thực tế thì gạt ta rất nhiều chuyện, không để cho ta biết. Có rất nhiều chuyện, đều là do ta dựa vào một ít dấu vết để lại mà suy đoán, nếu như thật sự muốn dùng để đối phó với bà ta, cần phải có một kế hoạch chặt chẽ chu đáo mới được."

"Vậy... Bà ta có từng nhắc với ngài, chuyện có liên quan đến Diệp Luân, hay là người Hung Nô hay không?"

Kính Phi nhíu mày, khó hiểu nhìn Đại Hoàng tử: "Ý của con là gì?"

Đại Hoàng tử nghĩ Kính Phi đang ở trong lãnh cung cũng không làm được chuyện gì, bèn nói suy đoán của bọn họ cho Kính Phi nghe.

Dù sao nếu Dung Dạng đã bảo hắn đến hỏi, Bùi Thanh Thù cũng ngầm đồng ý, vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi Kính Phi nghe xong thì lắc đầu nói: "Không có, đến bây giờ ta chưa từng nghe Toàn Quý phi nhắc đến chuyện này. Chuyện lớn như vậy, dù có là thật thì bà ta cũng không thẻ nói cho ta biết."

Đại Hoàng tử nghe xong không khỏi cảm thấy thất vọng.

Kính Phi nhìn cánh tay trái trống không của nhi tử, chợt nhớ đến một việc: "Đợi chút, năm đó không phải lúc đang giao chiến với người Hung Nô con bị tên bắn lén sao? Lúc đó ta còn cho rằng Toàn Phi tìm người giả làm người Hung Nô, lẽ nào bọn họ thật sự cấu kết với Hung Nô ư?"

Đại Hoàng tử vô lực nói: "Hiện giờ chuyện này chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, đừng nói là vật chứng, ngay cả nhân chứng chúng ta cũng không có."

Kính Phi chỉ hận thế lực của mình không đủ lớn mạnh, không thì năm đó khi Đại Hoàng tử bị thương, bà có thể tìm hiểu ngọn nguồn, kéo người sau lưng gây tổn thương cho Đại Hoàng tử ra.

Chỉ tiếc với thực lực của bà, căn bản là chơi không lại Toàn Quý phi.

Lúc đó hành động của Toàn Quý phi thật sự quá nhanh, Kính Phi còn chưa kịp điều tra, tất cả chứng cứ đã bị xóa sạch không còn lại gì.

Nếu không phải Kính Phi nghe tâm phúc của Toàn Quý phi lỡ miệng nói ra... Sợ rằng đến nay bà vẫn còn bị Toàn Quý phi lừa gạt không biết gì, làm tiểu tỷ muội với bà ta.

... Đúng rồi! Tâm phúc của Toàn Quý phi!

Chuyện bà không biết, không có nghĩa là người khác không biết!

"Đức nhi, ta đột nhiên nhớ tới một việc --- Con còn nhớ bên cạnh Toàn Phi có một cung nữ quản sự tên là Sĩ Trinh không?"

Đại Hoàng tử sửng sốt: "Bên cạnh Hoàng Quý phi hình như có cung nữ tên Trinh gì đó, nhưng hình như cũng không phải là tên này?"

"Hiện giờ cung nữ tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh bà ta, tên là Liên Trinh. Người mà ta nói với con là Đại cung nữ trước đây của bà ta, gọi là Sĩ Trinh, nhất định là con đã từng gặp."

Đại Hoàng tử không nhớ ra, nói: "Mẫu phi đột nhiên nhắc đến cung nghĩ kia làm gì?"

Hắn suy nghĩ một lát, khó hiểu hỏi: "Ngài muốn tìm cung nữ của Hoàng Quý phi đã rời khỏi cung, sau đó để nàng ta làm chứng tố giác hành vi phạm tội của Hoàng Quý phi sao?"

Kính Phi lắc đầu nói: "Đức nhi, con quá ngây thơ rồi, Sĩ Trinh kia sợ là đã không còn trên đời này nữa. Xưa nay Toàn Phi là người như vậy, lòng nghi ngờ của bà ta rất nặng, cho dù là với tâm phúc của chính mình cũng không hoàn toàn tín nhiệm, sợ bọn họ tiết lộ bí mật của bà ta. Cho nên cứ cách mấy năm, bà ta đều sẽ đổi cung nữ tâm phúc một lần."

"Ý của mẫu phi là...?"

"Hiện tại Liên Trinh bên cạnh bà ta, đã đi theo bà ta bảy, tám năm rồi. Ta đoán không bao lâu nữa, Toàn Phi sẽ lấy danh nghĩa gả nàng ta ra ngoài, lén lút xử lý nàng ta."

Từ sau khi bị biếm vào lãnh cung, trạng thái tinh thần của Kính Phi không được tốt. Nhưng hôm nay, bà hiện ra vẻ bình tĩnh lâu thế này, còn rất hưng phấn: "Phóng mắt toàn bộ hậu cung, Liên Trinh nhất định là người biết nhiều bí mật của Toàn Phi nhất. Nếu các ngươi có thể khống chế nàng ta, chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều."

Mạch suy nghĩ của Kính Phi đưa ra rất tốt, nhưng Đại Hoàng tử vẫn không nghĩ ra nên hành động thế nào: "Nhưng sao chúng ta biết khi nào Hoàng Quý phi muốn xử lý nàng ta? Hiện giờ chắc chắn đám người Hoàng Quý phi đang bận nghĩ cách làm sao để đối phó với Thập nhị đệ, đang là lúc cần dùng người, sợ là sẽ không có thời gian và sức lục để làm chuyện này đâu?"

Kính Phi nhìn nhi tử ngốc của mình, hận không thể rèn sắt thành thép: "Con nói xem có phải là con thiếu đầu óc hay không? Toàn Phi không ra tay, các ngươi không thay bà ta ra tay được sao!"


Chương 233: Tình si

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Với tài hoa và thủ đoạn của Dung Dạng đương nhiên là không cần nhiều lời, từ sau khi hắn gia nhập phe cánh của Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù có thể nói là như hổ thêm cánh.

Ví dụ như chuyện làm cho cung nữ tâm phúc của Toàn Hoàng Quý phi mở miệng, Dung Dạng không hề để Bùi Thanh Thù phải nhọc lòng. Sau khi được Bùi Thanh Thù cho phép, hắn và Công Tôn Minh cùng bàn bạc bắt đầu ra tay chuẩn bị.

Bùi Thanh Thù dành chút thời gian tiến cung một chuyến, đi gặp Hoàng đế.

Gần đây vì chuyện của Lệ Phi, có thể nói là Hoàng đế sứt đầu mẻ trán. Ông đang muốn tìm Bùi Thanh Thù giúp ông đưa ra chủ ý thì chợt nghe Lương Đức nói Hằng Thân vương cầu kiến.

Hoàng đế vội vàng cho người mời Bùi Thanh Thù vào trong.

"Thù nhi, con đến đúng lúc lắm!" Tuy là Hoàng đế muốn tìm Bùi Thanh Thù giúp đỡ, nhưng trước đó ông cũng phải quan tâm hỏi Bùi Thanh Thù vài câu: "Con cũng đến Binh bộ mấy ngày, sao rồi, có quen chưa?"

Đương nhiên Bùi Thanh Thù biết, Hoàng đế chỉ nói lời khách sáo mà thôi, cho nên hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ gật đầu nói: "Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần đều ổn cả ạ. Hôm nay đến đây cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn thỉnh an phụ hoàng thôi."

"Phụ hoàng biết là con hiếu thuận mà. Nào nào, ngồi bên này." Hoàng đế thân thiết kéo Bùi Thanh Thù, mắt chứa mong chờ hỏi hắn: "Gần đây con có đến thăm mẫu phi của con không?"

"Trước đây mấy ngày là đầy tháng của Trưởng nữ nhi thần, muốn đưa con bé đến cho mẫu phi nhìn một cái, nhưng vừa lúc mẫu phi đang bận." Bùi Thanh Thù dừng một lúc, ngước mắt nhìn Hoàng đế: "Nghe di mẫu nói, hiện giờ mẫu phi cũng không muốn gặp phụ hoàng sao?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Hoàng đế không nhịn được mà thở dài: "Bà ấy còn bực trẫm chuyện Nam tuần..."

Hai phụ tử cứ như vậy mà đàm luận chuyện có liên quan đến Lệ Phi, khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại, giống như trở về mười mấy năm trước.

Chẳng qua so với lúc ấy, Bùi Thanh Thù trưởng thành hơn rất nhiều, Hoàng đế cũng già đi không ít.

Mấy tháng vừa rồi, trong lòng Hoàng đế đều bị dày vò, nhưng những lời này ông không biết nói với ai.

Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là chỉ có Bùi Thanh Thù mới có thể nghe được lời trong lòng của ông: " Trẫm biết, là trẫm làm sai. Là phụ hoàng nhất thời hồ đồ, làm chuyện có lỗi với bà ấy nhưng mẫu phi của con, bà ấy không thể cho trẫm một cơ hội nữa sao?"

Bùi Thanh Thù không nói gì, chỉ nhìn Hoàng đế.

Đến nay hắn vẫn còn nhớ, trong đêm trăng tối gió lớn đó, mặt Hoàng đế nở hoa, dáng vẻ nằm trên long sàng có bao nhiêu chật vật. Biểu cảm trên mặt Lệ Phi, lại lạnh lùng đến mức nào.

"Phụ hoàng, thật ra con nghĩ, mẫu phi không chịu tha thứ cho ngài, không chỉ vì chuyện đó thôi."

Hoàng đế sửng sốt: "Không chỉ vì chuyện đó thôi ư? Vậy trẫm còn làm sai điều gì nữa?"

"Ngài suy nghĩ thật kỹ lại, từ sau khi mẫu phi hồi cung, thái độ của ngài đối với bà có thay đổi gì không?"

Hoàng đế nghe vậy giương miệng, nghiêm túc suy nghĩ lại.

Ông cần phải cẩn thận suy nghĩ một hồi, Bùi Thanh Thù lại hoàn toàn có thể không cần nghĩ mà nói ra thay đổi của Hoàng đế trong mấy năm qua.

Những thay đổi này, người ngoài có thể không biết, nhưng Bùi Thanh Thù là nhi tử của Hoàng đế và Lệ Phi, thật ra rất nhiều lúc đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng, chỉ là không nói ra thôi.

Tuy Hoàng đế đúng là chỉ luôn độc sủng một mình Lệ Phi, nhưng mức độ sủng ái này, có chỗ không giống với năm đó.

Năm đó lúc Lệ Phi mới về cung, Hoàng đế là giữ bà trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, tấu chương đều dời đến Chung Linh cung để phê duyệt, không muốn rời khỏi Lệ Phi một khắc nào.

Sau này hết mới mẻ, Hoàng đế thường xuyên tìm đủ các loại chính sự làm lý do, để Lệ Phi tự mình dùng bữa, thậm chí là đi ngủ.

Tình trạng này sau khi Nhạc Nghi được sinh ra thì càng nghiêm trọng hơn --- đúng là Hoàng đế vô cùng yêu thích tiểu nữ nhi này của mình. Nhưng sau khi Nhạc Nghi sinh ra thì chiếm không ít thời gian của Lệ Phi, khiến cho thời gian Hoàng đế và Lệ Phi ở chung với nhau ngày càng ít.

Dưới tình trạng như vậy, Hoàng đế còn thường xuyên vì những chuyện khác mà quên Lệ Phi, thậm chí thả bồ câu của bà. Lệ Phi đã cảm thấy vô cùng không vui, hơn nữa phần không vui này liên tục được tích lũy lại.

Mãi đến khi trên đường Nam tuần, Hoàng đế vì nhất thời tham luyến sắc đẹp mà bị ám sát.

Trong lòng Lệ Phi lập tức phán tử hình Hoàng đế.

Bà nghĩ Hoàng đế đã không còn yêu bà.

Hoặc là nói, đã không còn yêu bà như trước.

Cho nên trước khi Hoàng đế "chán ghét" bà, Lệ Phi dứt khoát vứt bỏ Hoàng đế.

Diễn biến tâm trạng của Lệ Phi, thật ra đứng nhìn từ góc độ nữ nhân thì vô cùng dễ hiểu. Nhưng ở trong mắt Hoàng đế, cũng chỉ có chuyện cuối cùng thúc đẩy Lệ Phi bùng nổ kia mà thôi, những vấn đề khác căn bản là ông không nhìn ra.

Nếu như Bùi Thanh Thù không nhắc đến, e là cả đời này ông cũng chẳng hay biết gì, không biết cuối cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.

Sau khi Bùi Thanh Thù nói suy nghĩ của mình cho Hoàng đế, Hoàng đế ngơ ngác nhìn hắn, khó tin nói: "Con nói, mẫu phi con cảm thấy trẫm quá lạnh nhạt với bà ấy sao? Cho rằng trẫm không yêu bà ấy? Điều này sao có thể chứ!"

"Ngài nghĩ như thế nào, mẫu phi lại không biết, bà chỉ có thể dựa vào hành vi của ngài mà phán đoán thôi." Bùi Thanh Thù cũng không biết, bản thân mình không yêu một người đến chết đi sống lại như Hoàng đế, làm sao lại hiểu rõ vấn đề tình cảm như vậy, nhưng hắn tự nhận phân tích của mình không hề sai.

Hoàng đế suy nghĩ một hồi cũng hiểu được đạo lý: "Vậy con nói xem, rốt cuộc bây giờ trẫm phải làm gì đây?"

"Tuy rằng hiện giờ mẫu phi không muốn gặp ngài, nhưng ngài vẫn kiên trì đi gặp bà, điều này có thể nói rõ là trong lòng ngài còn rất quan tâm đến bà, trước tiên cứ tiếp tục kiên trì."

Hoàng đế vội vàng gật đầu.

"Có điều ngài đi thì đi, nhưng đừng làm phiền di mẫu nữa. Bà ấy là một người ăn chay niệm Phật, cũng đừng để cho bà ấy vì những chuyện thế tục mà mệt mỏi."

Những năm gần đây, An Tần vẫn luôn vì hành vi ngu xuẩn của mình năm đó mà cảm thấy hổ thẹn. Cho nên từ sau khi ra khỏi lãnh cung, bà vẫn ăn chay niệm Phật, ngày thường ăn mặc cần kiệm, tiền hàng tháng cũng đều tiết kiệm lại, để Bùi Thanh Thù giúp bà quyên đến Từ Ấu cục làm việc thiện.

Chuyện này Hoàng đế cũng biết.

Nghe Bùi Thanh Thù nói thế, Hoàng đế hơi ngượng ngùng nói: "Trẫm biết rồi, sau này không như vậy nữa."

"Chân thành đến cùng, sắt đá cũng mòn, nếu ngài thật lòng với mẫu phi, sớm muộn gì mẫu phi cũng sẽ hiểu." Bùi Thanh Thù dặn dò: "Nhưng ngài nhất định không được bức ép bà nữa."

"Đó là đương nhiên!" Hoàng đế vội vàng đảm bảo.

"Hơn nữa lần này, chỉ e là mẫu phi thật sự đau lòng, có bị ngài làm cảm động hay không khó mà nói được. Nếu như muốn để cho bà tin ngài lần nữa, phụ hoàng phải đưa ra hành động thực tế mới được. Chỉ đảm bảo bằng miệng, sợ là không có tác dụng."

Hoàng đế nghe Bùi Thanh Thù nói vậy, chỉ cảm thấy con đường dài đằng đẵng phía trước, cuộc sống một màu u ám, không kìm được mà thở dài lần nữa.

"Thôi, chuyện của mẫu phi con, trẫm trở về suy nghĩ thật kỹ lần nữa. Trẫm sẽ không từ bỏ như vậy."

Vất vả lắm mới lấy được người trong lòng, rồi lại không cẩn thận mất đi, Hoàng đế vừa nghĩ tới thì trong lòng đã đau như bị dao cắt.

Bắt ông từ bỏ Lệ Phi, trừ khi khiến ông chết đi.

Bùi Thanh Thù nhìn dáng vẻ khốn khổ vì tình của Hoàng đế, đột nhiên nhớ đến Tứ ca của hắn.

Ai nói Tứ Hoàng tử không chỗ nào giống Hoàng đế chứ? Ít nhất, về phương diện tình cảm, hai người họ đều cố chấp như vậy.

Trùng hợp là, trong lòng Bùi Thanh Thù vừa nhớ tới Tứ Hoàng tử, Hoàng đế đã hỏi hắn: "Đúng rồi Thù nhi, gần đây con có gặp Tứ ca của con không?"

Bùi Thanh Thù thành thật nói: "Lần gặp mặt gần đây nhất là sau khi Tứ ca dọn nhà không lâu. Tứ ca nói hiện tái huynh ấy đã thành thế này, sợ liên lụy chúng con, nên không cho con và Thất ca tìm huynh ấy thường xuyên."

Hoàng đế gật gật đầu, mệt mỏi nói: "Ta biết rồi."

Đối với nhi tử Tứ Hoàng tử này, thật ra tình cảm của Hoàng đế vô cùng phức tạp.

Rất lâu trước đây, Hoàng đế chỉ có cảm giác bình thường với nhi tử có tính tình không hoạt bát. Sau đó lúc ông đến Trường Hoa điện kiểm tra bài tập của các Hoàng tử, phát hiện ngoại trừ Lục Hoàng tử vốn sẵn thông minh, thì tài văn chương của Tứ Hoàng tử là tốt nhất, cho nên dần có vài phần thiện cảm với Tứ Hoàng tử, không thì năm đó Hoàng đế cũng sẽ không phái Tứ Hoàng tử đi dạy Bùi Thanh Thù nhận chữ.

Sau này Lục Hoàng tử mất sớm, Tam Hoàng tử mưu phản, Đại Hoàng tử cụt tay... Tứ Hoàng tử tính tình trầm ổn dần thể hiện tài năng trong triều.

Trong đoạn thời gian đó, Hoàng đế không biết được bao nhiêu lời hay về Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử.

Hoàng đế thừa nhận, trong đoạn thời gian đó, ông kiêng kị nhất chính là hai nhi tử khỏe mạnh trẻ trung này.

Cho nên khi Hoài Dương Trưởng Công chúa vào cung tìm ông cáo ngự trạng, Hoàng đế không chút do dự mà cho Hoài Dương Trưởng Công chúa mặt mũi, càng thêm nghiêm phạt Tứ Hoàng tử.

Cho dù nói thế nào đi nữa, rốt cuộc Tứ Hoàng tử cũng là nhi tử ruột của Hoàng đế, ông không hi vọng Tứ Hoàng tử cứ như vậy mà suy bại.

Hơn nữa Hoàng đế thấy, chuyện Tứ Hoàng tử làm tuy rằng hoang đường, nhưng cũng thể hiện hắn là người có tình cảm sâu đậm vô cùng. Làm người phụ thân, ông thậm chí còn có chút đau lòng cho Tứ Hoàng tử. Làm một nam nhân, thậm chí ông còn cảm thấy thông cảm vì cùng cảnh ngộ.

Sau khi Bùi Thanh Thù xin cáo lui, Hoàng đế tự mình suy nghĩ một lát. Ngày hôm sao cho người truyền Tứ Hoàng tử vào cung.

Lúc này cách lúc Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện đã gần được nửa năm. Trong nửa năm này, Tứ Hoàng tử vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, hầu như là dồn toàn bộ thời gian và sức lực lên tiểu Tống An, hoặc là nói sống chung với Tiểu Kính An.

Đối với đứa con không nhìn thấy nó sinh ra và lớn lên này, trong lòng Tứ Hoàng tử vô cùng áy náy, cho nên gần như là vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, hàng ngày đều tự dạy nó đọc sách viết chữ.

Lúc mới bắt đầu, Tiểu Kính An vừa đến một hoàn cảnh lạ lẫm, hoàn toàn không thích ứng được với mọi thứ.

Nó dùng thời gian một tháng mới tiêu hóa được sự thật phụ thân thân sinh của mình không phải là Khác Tĩnh hầu Thế tử Tống Trì, mà là Tứ Hoàng tử.

Mà trong một tháng này, hầu như là nó không mở miệng nói chuyện nhiều.

Thằng bé không ngốc, ai thật lòng đối tốt với nó, nó nhìn ra được.

Qua một khoảng thời gian dài, Tiểu Kính An dần quen với cuộc sống cùng Tứ Hoàng tử.

Tứ Hoàng tử bảo vệ nó rất tốt, hắn dành cho Tiểu Kính An một căn phòng cách phòng ngủ của mình không xa, gần như là cùng ăn cùng ở với hắn.

Điều này tất nhiên làm cho đích trưởng tử do Tứ Hoàng tử phi Bàng thị sinh, còn có nhi tử cho Trắc phi Phó thị sinh cảm thấy vô cùng ghen tỵ.


Chương 234: Bỏ lệnh cấm

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Tứ Hoàng tử phi Bàng thị là một nữ tử ôn nhu hiền thục, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không phát cáu.

Nàng gả cho Tứ Hoàng tử, tuy rằng không cầu đại phú đại quý, nhưng cũng hy vọng cuộc sống có thể tốt đẹp.

Sau này quyền thế trong triều của Tứ Hoàng tử được tăng cao, địa vị của Bàng thị cũng theo nước lên thì thuyền lên. Bàng thị còn vì vậy mà vui mừng một thời gian, đã từng ngầm ảo tưởng mình có thể trở thành Thái tử phi, thậm chí là Hoàng hậu.

Ai ngờ chuyện của Tứ Hoàng tử và Tả đại cô nương lại đột ngột không kịp đề phòng, bị người ta lôi ra, gây xôn xao dư luận không nói, Tứ Hoàng tử còn dẫn một đứa bé về.

Một đứa bé do hắn và "tình yêu" của hắn sinh ra.

Lúc đó Tứ Hoàng tử phi vừa sợ vừa giận, tức giận công tâm, ngã thẳng xuống đất ngất đi.

Nhưng khổ nỗi, Bàng thị không có can đảm hòa ly với Tứ Hoàng tử. Sau khi tỉnh lại, nàng còn phải tiếp tục diễn vai chính phi của mình, cho người đi chuẩn bị phòng cho Tiểu Kính An, lấy thân phận đích mẫu, chuẩn bị chi phí ăn mặc cho nó.

Kết quả hạ nhân do nàng phái đi vậy mà lại nói cho nàng biết, Tứ Hoàng tử đã tự mình sắp xếp xong mọi thứ cho Kính An!

Bàng thị nghe xong chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt --- đã khi nào Tứ Hoàng tử để tâm đến nhi tử của nàng như vậy chưa?"

Không chỉ Bàng thị vì chuyện này mà khổ sở, Tứ Hoàng tử trắc phi Phó thị, trước đây là Phó nhị cô nương, cuộc sống cũng vô cùng không dễ chịu.

Nàng gả cho Tứ Hoàng tử chính là một cuộc liên hôn chính trị. Kết quả bây giờ Tứ Hoàng tử ngã, nàng dường như là bị Phó gia vứt bỏ, không còn có chút tác dụng nào.

Từ khi xảy ra chuyện, ngoại trừ lúc mới xảy ra không lâu, Phó nhị cô nương có về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ ra, nàng không còn quay về lần nào nữa.

Không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ nữ nhi nở mày nở mặt nhất Phó gia, tất nhiên là Phó Thất gả cho Thập nhị Hoàng tử.

Nghĩ đến cảnh mình ở trước mặt muội muội nhỏ nhất trong nhà không dám ngẩng đầu, Phó nhị cô nương lập tức cảm thấy vô cùng mất mặt, thà rằng co đầu rút cổ trong phòng cũng không chịu bước ra cửa.

Bàng thị và các nữ quyến khác cũng giống vậy. Tuy là Hoàng đế chỉ giam lỏng một mình Tứ Hoàng tử, không hề hạn chế các nàng ra ngoài. Nhưng hiện giờ, cửa lớn phủ Tứ Hoàng tử đóng chặt, ngay cả hai Hoàng tôn là Kính Tiêu và Kính Viêm cũng ở trong Trường Hoa điện báo dối, tạm thời đóng cửa không ra.

Có lẽ vì lâu rồi không ra cửa gặp người ngoài, khi Tứ Hoàng tử đến trước mặt Hoàng đế, hắn có vẻ càng thêm trầm mặc ít lời hơn lúc trước.

Sau khi hành lễ xong, Hoàng đế cũng không làm khó hắn, rất nhanh đã kêu hắn đứng lên.

Kết quả sau khi Tứ Hoàng tử thu tay về thì cứ ngơ ngác đứng đó, không nói câu nào, khiến Hoàng đế nhìn vừa đau lòng lại tức giận: "Mới giam con chưa được nửa năm, con câm luôn rồi phải không? Lúc vì chút việc nhỏ mà tranh luận với trẫm, tài ăn nói của con không phải rất tốt sao?"

Tứ Hoàng tử há miệng, thật tình không biết nói gì cho phải: "Nhi tử ngu dốt, sợ lại chọc giận phụ hoàng, vậy nên mới chưa mở miệng."

Nghe Tứ Hoàng tử nói xong, tức giận trong lòng Hoàng đế bỗng chốc giảm đi không ít.

Có thể thấy, nửa năm này Tứ Hoàng tử có thay đổi. Ít nhất thì mũi nhọn bị gọt dũa không ít, trở nên thuần phục hơn một chút.

Rốt cuộc Hoàng đế vẫn mềm lòng, không nhịn được mà quan tâm Tứ Hoàng tử một câu: "Trong nhà vẫn tốt chứ?"

"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, mọi thứ đều tốt."

Còn về những toan tính của thê thiếp và con cái hắn, Tứ Hoàng tử cảm thấy đều là việc nhỏ, căn bản là không đáng nhắc tới trước mặt Hoàng đế.

"Con đừng lừa trẫm. Trẫm tước đi tước vị của con trước, ngừng công việc của con, còn nhốt con trong phủ lâu như vậy, con không có chút bổng lộc nào, chi phí ăn mặc sợ là không được nhiều như trước kia?"

Hoàng đế nói chính là sự thật. Nơi ở hiện tại của Tứ Hoàng tử còn không bằng một phần ba của Thân Vương phủ lúc trước. Lúc mới đến đúng là Tứ Hoàng tử cảm thấy vô cùng không quen, dù sao từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì rất khó.

Có điều sống lâu rồi, Tứ Hoàng tử cũng cảm thấy như vậy cũng được. Dù sao có nhi tử của hắn cùng với Tả đại cô nương bầu bạn, trong lòng Tứ Hoàng tử không cảm thấy khổ chút nào. Huống chi hắn còn có tích góp mấy năm nay, thôn trang ở nông thôn cũng có thể cung ứng lương thực trong phủ.

Tứ Hoàng tử thấy như vậy đã đủ, hắn nói: "Những thứ này đều là việc nhỏ. Nhi tử làm ra chuyện khiến Hoàng thất hổ thẹn đến bực này, lẽ ra nên bị phạt nghiêm. Phụ hoàng nhân từ, không chém đầu nhi tử, nhi tử cũng đã rất cảm kích, sao còn dám yêu cầu nhiều như vậy?"

Hoàng đế nghe Tứ Hoàng tử nói xong, bỗng nhiên bất ngờ phát hiện, sau khi bị nhốt nửa năm, nhi tử này của mình hình như trở nên hiểu chuyện hơn trước rồi.

Ít nhất trước đây, kiểu nói chuyện khiêm tốn lại kính cẩn nghe theo này, Tứ Hoàng tử chưa bao giờ nói với Hoàng đế. Hắn luôn dùng giọng điệu vô cùng cứng nhắc, khiến Hoàng đế cảm thấy phản cảm để nói chuyện với Hoàng đế.

Nhìn thấy Tứ Hoàng tử có thay đổi lớn như vậy, trong lòng Hoàng đế cảm thấy vô cùng vui mừng: "Xem ra mấy tháng nay con đã thật sự hối lỗi rất tốt. Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai con có thể tự do ra phủ. Nhưng tước vị của con, tạm thời trẫm vẫn không thể cho con được. Dù sao chuyện con làm thật sự không có đạo nghĩa, nếu khôi phục Thân vương vị của con, chỉ sợ trẫm khó mà ăn nói với Hoài Dương Hoàng tỷ."

Tứ Hoàng tử vội nói: "Phụ hoàng yên tâm, nhi tử hiểu."

Hoàng đế gật đầu, đột nhiên có chút mệt mỏi: "Trẫm mệt rồi, con lui đi."

Tứ Hoàng tử theo lời lui ra ngoài.

Thật ra, trong lòng của Tứ Hoàng tử, còn có một chuyện vẫn luôn rất muốn nói với Hoàng đế, nhưng lại không dám nói.

Hắn muốn đón Tả đại cô nương vào phủ, cùng nàng ở bên nhau lâu dài.

Nhưng hắn không nói với Hoàng đế --- thứ nhất là sợ Hoàng đế nổi giận, sẽ hoàn toàn ngược lại. Thứ hai, bản thân Tứ Hoàng tử cũng chưa suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là nên an trí Tả đại cô nương như thế nào.

Dù sao trong phủ của hắn đã có Chính phi. Với xuất thân của Tả đại cô nương, dù là đã từng xuất giá, nhưng cũng không thể làm tiểu thiếp.

Tuy nhiên Bàng thị cũng đã theo hắn lâu rồi, giữa hai người còn có một nhi tử, Tứ Hoàng tử không thể vì ham muốn của bản thân mà hưu Bàng thị.

Cho nên chuyện này, hắn còn cần thời gian để tiếp tục suy nghĩ thật kỹ.

...

Tin tức Tứ Hoàng tử được thả ra phủ rất nhanh đã được lan truyền ra ngoài.

Sau khi Hoài Dương Trưởng Công chúa biết được tin, giận đến mức tự tay ném vỡ bình hoa mà bà yêu thích.

Vốn sau khi Tứ Hoàng tử rơi đài, mà Nhị Hoàng tử không được làm Thái tử thì Hoài Dương Trưởng Công chúa đã cảm thấy đủ đau tim rồi. Không ngờ Hoàng đế cũng chỉ làm ra dáng căn bản là không nỡ thật sự trình phạt nhi tử của mình. Bây giờ mới giam Tứ Hoàng tử chưa đến nửa năm đã thả người ra ngoài.

Vừa nghĩ tới chuyện sau này Tứ Hoàng tử có thể tự do lúc ẩn lúc hiện trong kinh thành, nhắc nhở người ta những chuyện xấu hắn đã làm cùng với nhi tức phụ (con dâu) của Tống gia bọn họ, Hoài Dương Trưởng Công chúa đã cảm thấy vô cùng bực dọc.

Khác Tĩnh hầu thấy dáng vẻ này của bà, cực kỳ khó hiểu nói: "Sớm biết như vậy, lúc đầu ngươi cần gì phải kiên trì làm lớn chuyện lên? Dù nói thế nào đi nữa, ngươi cũng là mẫu thân của Trì nhi. Trì nhi không còn mặt mũi, không phải ngươi cũng mất mặt theo sao?"

"Ngươi bớt nói mấy lời vô dụng này đi!" Hoài Dương Trưởng Công chúa không kiên nhẫn nói: "Có bản lĩnh như vậy, còn không bằng giúp ta nghĩ lại, làm sao mới có thể khiến cho Hoàng thượng lập Nhị Hoàng tử làm Thái tử!"

Khác Tĩnh hầu dở khóc dở cười: "Tại sao ta phải suy nghĩ loại chuyện này?"

"Cái này còn cần phải hỏi sao! Hiện giờ chúng ta xem như đã hoàn toàn đắc tội với lão Tứ và Dung gia, Thập nhị Hoàng tử kia không phải từ trước đến nay luôn đi lại rất gần với Tứ Hoàng tử sao? Nếu như hắn làm Thái tử, chúng ta còn có trái cây ngon để ăn à?!"

Khác Tĩnh hầu trầm mặc một lát, đưa ra ý kiến phản đối: "Ta lại thấy chưa chắc. Cho dù Thập nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử có thân thiết thế nào đi nữa, ngươi cũng đừng quên, Chính phi của Thập nhị Hoàng tử họ Tống, là nữ nhi của Thất đệ."

Hoài Dương Trưởng Công chúa nghe vậy không khỏi sửng sốt. Thật ra đừng thấy miệng bà nói gì mà "Tống gia chúng ta", kỳ thực phần lớn thời gian đều ở trong phủ Công chúa, rất ít quan tâm đến chuyện của Tống phủ, cũng căn bản không xem nhà đệ đệ Tống Nghiêu của Khác Tĩnh hầu trở thành người trong nhà.

"Nhưng hắn là nữ tế của Thất đệ ngươi, cũng không phải của ngươi." Hoài Dương Trưởng Công chúa tức giận nói: "Ngươi không sợ sau khi Thập nhị Hoàng tử thượng vị, lão Thất thành Quốc trượng sẽ cưỡi lên đầu người ca ca như ngươi sao!"

"Sao ta phải lo lắng chuyện đó? Nếu Thất đệ thật sự có thể trở thành Quốc trượng, đó là vinh quang của Tống gia ta, ta vui mừng còn không kịp đây."

Trước đây Khác Tĩnh hầu rất ít khi đưa ra ý kiến bất đồng với Hoài Dương Trưởng Công chúa, nhưng hiện giờ, hắn nói như đinh đóng cột: "Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi giúp Hoàng Quý phi với Nhị Hoàng tử đối phó với Thập nhị điện hạ. Ta khuyên ngươi cũng đừng dính vào những chuyện này nữa!"

Hoài Dương Trưởng Công chúa bị lời nói của Khác Tĩnh hầu làm cho dao động, nhưng vẫn có chút do dự: "Nhưng mà, Toàn Phi biết chuyện năm đó, biết thân thế của Trì nhi... Tuy bây giờ bà ta còn chưa uy hiếp ta, nhưng ta lo..."

Khác Tĩnh hầu không để ý nói: "Chuyện năm đó, có gì trầm trọng sao? Ngươi là hòa ly tái giá, cũng không phải là đồng thời hầu hai phu quân, có gì mà mất mặt? Huống hồ hiện tại Vương gia đã không còn ai, sao bà ta có thể nhận định Trì nhi là người của Vương gia? Chỉ cần ta nói Trì nhi là nhi tử của ta, bà ta còn nói gì được nữa."

Đã nhiều năm như vậy, Hoài Dương Trưởng Công chúa vốn vẫn luôn ngầm xem thường người trượng phu thoạt nhìn tầm thường này của mình.

Nhưng trong nháy mắt này, Hoài Dương Trưởng Công chúa bỗng nhiên nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Có lẽ, từ trước đến nay bà đã không nhiều tâm tư để hiểu người nam nhân bên cạnh này...

Thật ra Hoài Dương Trưởng Công chúa biết, Khác Tĩnh hầu nói là sự thật. Năm đó dù là bà có sinh con ở Vương gia, mấy năm sau tái giá cũng không phải là không thể được.

Nhưng bà không cam lòng.

Bà cảm thấy mình là Công chúa do Hoàng hậu sinh ra, thân phận tôn quý, lẽ ra nên có, nên nhận được mọi thứ tốt nhất trên đời. Ví dụ như, hôn nhân khiến người khác hâm mộ.

Tuy nữ nhi của Hoàng đế không phải lo chuyện xuất giá, nhưng nếu bà sinh con rồi tái giá, khó tránh khỏi để lỡ mấy năm. Vị Phò mã có thể tìm được, điều kiện sẽ không tốt bằng lúc trước.

Cho nên Hoài Dương Trưởng Công chúa mới lựa chọn làm vậy.

Sự tồn tại của Tống Trì, giống như thời khắc nào cũng nhắc nhở sai lầm năm đó bà phạm phải. Hôn nhân sai lầm, lựa chọn sai lầm, đời người lại mắc thêm lỗi lầm.

Bởi vậy Hoài Dương Trưởng Công chúa mới ghét hắn như vậy.

Thật ra người Hoài Dương Trưởng Công chúa ghét không phải là nhi tử Tống Trì của mình, mà là bản thân lạnh nhạt vô tình, ích kỷ của năm đó.


Chương 235: Đoan ngọ

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Ngày hội Đoan ngọ mùng bốn tháng năm, Hoàng đế cho Toàn Hoàng Quý phi chủ trì, cử hành gia yến ở hậu cung.

Thân thể Chung thị đã rất nặng nề, Bùi Thanh Thù sợ nàng ra ngoài không tiện nên để nàng trong phủ.

Loại gia yến Hoàng đế sẽ tham gia này, chỉ có nữ quyến có phẩm cấp Thứ phi trở lên mới có tư cách tham gia, cho nên Nam Kiều không có tư cách đi cùng.

Vì vậy cuối cùng, chỉ có Tống thị và Phó thị vào cung.

Trước đây khi các nữ quyến ra ngoài, Chung thị đều sẽ đi đến Lan Chương các trước, chờ Tống thị cùng đi. Phó thị thì không phải vậy, nàng trực tiếp lên xe ngựa của Vương phủ, mãi khi vào cung mới gặp mặt Tống thị.

Có thể thấy được, hôm nay Tống thị và Phó thị đều trang điểm tỉ mỉ.

Tống thị mặc cung trang lụa Hàng Châu hoa văn vạn sự như ý màu đỏ tía, đầu đội nguyên bộ lưu kim ngọc sức, nhìn đoan trang lịch sự tao nhã.

Phó thị thì là một bộ váy màu đỏ phối vàng, hợp với hai gò má mượt mà cùng đôi mắt to tròn, thoạt nhìn phú quý lại vui mừng.

Bùi Thanh Thù thấy Phó thị mặc trang phục như vậy, chợt nhớ đến Lệnh Nghi và Thục Quý phi.

Đúng là không phải người một nhà, không đi vào cùng một cửa, các nữ nhân của Phó gia đều ăn mặc theo phong cách này.

Trong số các Hoàng tử thì Bùi Thanh Thù cũng coi như là tương đối nhỏ tuổi, cho nên trước đây yến hội kiểu này hắn đều sẽ đến trước một lúc. Nhưng hôm nay, mặc dù hắn không đến muộn, có điều vẫn cố tình đến muộn một chút so với trước đây.

Không phải hắn ỷ vào thân phận của mình cố ý làm bộ làm tịch, mà với địa vị hiện giờ của hắn đặt ở đây, nếu đi quá sớm sẽ khiến người đến sau cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên lúc đoàn người Bùi Thanh Thù tới Y Lan điện, những người khác đều đã đến tương đối đông đủ.

Những trường hợp thế này, từ trước đến nay đều là lúc giao thiệp tốt nhất., không chỉ có Bùi Thanh Thù và các Hoàng tử muốn liên hệ tình cảm với huynh đệ của mình, các nữ quyến cũng muốn phát huy bản lĩnh của từng người để phát triển bản thân và mạng giao thiệp của phu gia (nhà chồng).

Vì dù nói là gia yến, nhưng ngoại trừ tông thân ra, người của các Quốc Công phủ, Hầu phủ, Bá phủ đều tới, thậm chí sủng thần gần đây của Hoàng đế cũng sẽ đưa gia quyến đến. Ví dụ như Công Tôn gia, tuy rằng không có bất kỳ tước vị gì trong người, nhưng để thể hiện sự coi trọng của Hoàng đế đối với phụ tử Công Tôn Việt, Công Tôn Minh vẫn được mời đến.

Cho nên lúc này, nữ quyến các nhà sẽ thể hiện bản lĩnh cao cười, tạo quan hệ tốt với nữ quyến các phủ đệ khác.

Thật ra tính cách của Tống thị và Bùi Thanh Thù cực kỳ giống nhau, đều nghiêng về nội liễm. Hơn nữa từ xuất thân, trong xương cốt đã có chút thanh cao, muốn nàng vì lợi ích mà chủ động kết giao với người khác, đúng là không dễ dàng đối với nàng.

Nhưng phu vinh thê quý, hiện giờ địa vị của Tống thị theo Bùi Thanh Thù, nước lên thì thuyền lên, rất nhiều người đều chủ động xong tới tâng bốc Tống thị, căn bản không cần Tống thị chủ động đi tìm đề tài câu chuyện.

Tống thị tuy có chút mệt mỏi ứng phó, nhưng so với việc chủ động nịnh bợ người khác, cảm giác được người khác nịnh bợ nhẹ nhàng hơn không ít. Cho nên nàng cũng coi như là ứng phó được.

Phó thị mặc dù là Trắc phi, nhưng nàng là chất nữ của Thục Quý phi, người lấy lòng nàng cũng không thiếu. So sánh tình trạng một nhà bên này của Bùi Thanh Thù với cảnh ngộ bên kia của Tứ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử phi, thật sự đúng là một bên là bầu trời, một bên là mặt đất.

Nhắc tới thì, đây là lần đầu tiên Tứ Hoàng tử xuất hiện trước mặt mọi người sau khi được bỏ lệnh cấm. Nhưng thật ra không ít người hướng ánh mắt về phía Tứ Hoàng tử, hoặc là kinh ngạc, hoặc là trào phúng, có điều không ai chịu đến gần để nói chuyện với họ.

Hai phu thê ngồi lẻ loi ở đó, không có người đến hỏi thăm.

Ngay cả người của Ninh Quốc Công phủ - nhà mẹ đẻ của Vinh Quý phi cũng không muốn tiếp cận Tứ Hoàng tử. Thất Hoàng tử đứng bên cạnh Bùi Thanh Thù, thấy tình trạng của Tứ Hoàng tử, không kìm được mà có chút mềm lòng. Nhưng hắn vừa bước ra một bước, thì nhớ chuyện của Tứ Hoàng tử đã khiến hắn thất vọng đến nhường nào. Sau đó Thất Hoàng tử dừng lại, không bước thêm nữa.

Cửu Hoàng tử thì ngược lại, hắn không kỳ vọng quá cao với Tứ Hoàng tử, cũng không có tình cảm sâu như vậy. Hắn thấy chỗ của Bùi Thanh Thù có quá nhiều người, bản thân chen không nổi, nên tới chỗ Tứ Hoàng tử cùng uống mấy ly, trò chuyện vài câu về quyển sách mới đọc gần đây.

Đáng thương chính là Tứ Hoàng tử phi, rõ ràng nàng không làm sai điều gì, vẫn luôn hiền huệ lo việc nhà, lại rơi vào kết cục không ai để ý đến. Tứ Hoàng tử phi xấu hổ vô cùng, chỉ có thể uống rượu, hết ly này đến ly khác, để giảm bớt ngượng ngùng của mình.

Tống thị nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm. Nàng đi tới bên cạnh Bùi Thanh Thù, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, ta có thể đến chỗ Tứ tẩu trò chuyện không?"

Nói theo lý trí, hiện tại Tứ Hoàng tử đã lưu lạc đến nước này, Bùi Thanh Thù hẳn là nên giống với những người khác, duy trì khoảng cách với Tứ Hoàng tử mới đúng.

Nhưng nói về tình cảm, Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy Tứ Hoàng tử phi không làm sai điều gì, một mình bị gạt bỏ ở đó thật sự quá đáng thương. Tống thị chỉ trò chuyện với nàng vài câu, hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì, nên hắn gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống thị đi đến bên cạnh Tứ Hoàng tử phi. Tuy rằng nàng nội liễm, nhưng cũng không phải quá hướng nội, kết giao bình thường vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lúc Bàng thị nghe Tống thị nói chuyện với mình, quả thật là không tin vào lỗ tai của mình.

"Tứ tẩu, có phải thời tiết quá nóng không? Ta thấy khẩu vị của tẩu hình như không được tốt lắm, chưa ăn món gì cả."

Bàng thị sửng sốt một lúc, vội vàng nói: "Khá tốt, có hơi nóng, nhưng không sao... Đệ muội, nhanh ngồi bên này."

Tống thị theo lời ngồi xuống.

"Tuy chưa phải đến lúc nóng nhất, nhưng trời này cũng đủ phiền lòng. Một lát thì mây mưa đầy trời, một lát lại nắng chói chang, căn bản là không thể biết được. Trong phủ của chúng ta đã có một đám hạ nhân ngã bệnh, Tứ tẩu phải cẩn thận hơn một chút."

Bàng thị cảm kích cười nói: "Đa tạ đệ muội quan tâm, ta sẽ chú ý. Muội cũng vậy, gần đây chắc chắn là rất bận nhỉ? Trong phủ ngoài phủ, chuyện lớn chuyện bé, muội đều phải nhọc lòng, nhất định là không dễ dàng gì."

Phải nói, Bàng thị cũng từng ở trong hoàn cảnh giống Tống thị.

Khoảng thời gian Tứ Hoàng tử đắc thế, không nói đến loại yến hội này, chỉ là lúc bình thường không có chuyện gì, người chạy tới xum xoe với Bàng thị không biết có bao nhiêu, hiện giờ ngay cả một người cũng không thấy.

Thói đời nóng lạnh, có thể thấy được vết bớt.

Tống thị nghe Bàng thị nói vậy, trong lòng không khỏi có vài phần thương cảm. Nàng cũng nhớ đến khoảng thời gian Tứ Hoàng tử được được người ta đuổi theo tâng bốc lúc trước.

Rút ra bài học từ Tứ Hoàng Tử phủ, Tống thị càng không dám vì quang cảnh nhất thời mà đắc ý.

Sau khi hai trục lý (chị em dâu) nói chuyện với nhau mấy câu, người đến tìm Tống thị thật sự quá nhiều, Tống thị tạm thời phải rời đi.

Cũng may Tống thị mới rời đi không bao lâu, Thất Hoàng tử phi Lâm thị và Cửu Hoàng tử phi Triệu thị đã tới, cuối cùng đã giảm bớt ngượng ngùng của Tứ Hoàng tử phi.

Sau khi Tống thị về chỗ ngồi của mình, dư quang khóe mắt liếc nhìn Bùi Thanh Thù đang nói chuyện với Công Tôn Minh, và có cả Tả tam cô nương.

Mặc dù trong chuyện của Tứ Hoàng tử, Tả tam cô nương không làm sai gì, nhưng vì sự cố của Tả đại cô nương, Tả tam cô nương vẫn bị liên lụy.

Lúc Tống thị đang ngây người thì nghe Ngụy lục cô nương ở bên cạnh dùng ngữ điệu khinh thường nói: "Bây giờ Tả gia bọn họ còn có mặt mũi xuất hiện sao?"

Tống thị không có giao tình đặc biệt gì với Thừa Ân Công phủ, nhưng nghe Ngụy lục cô nương nói vậy, Tống thị vẫn cảm thấy hơi chói tai: "Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nói như vậy, Tả tam cô nương người ta cũng không làm sai chuyện gì."

Ngụy lục cô nương là tiểu nữ nhi của Nội các Thứ phụ Ngụy Thanh Tùng, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi.

Tuy phụ thân nàng ta là cấp trên trực tiếp của phụ thân Tống thị, nhưng bây giờ Tống thị là Thân vương phi, mà Ngụy lục cô nương chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, lại còn nhỏ hơn Tống thị nhiều, cho nên trong lòng Tống thị có nắm chắc, không hề e ngại nàng ta.

Ngụy lục cô nương nghe Tống thị nói vậy, chỉ có thể xấu hổ ngậm miệng lại.

Lục thị ở bên cạnh lại nói: "Nhưng nàng là một nữ tử, không thành thân lập gia đình đàng hoàng, lại xuất đầu lộ diện bên ngoài như nam nhân, còn ra bộ dạng gì nữa?"

Tổ phụ của Lục thị, Lục lão gia tử từng là Tư nghiệp Quốc Tử giám năm đó. Sau khi Lục lão gia tử trí sĩ (về hưu) vẫn còn ở Trường Hoa điện giảng dạy các Hoàng tử nhiều năm, mãi đến hai năm trước mới cáo lão về nhà.

Cho nên có thể nói, Lục thị là tôn nữ của lão sư Bùi Thanh Thù.

Nghe Lục thị nói vậy, Tạ tam cô nương ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, Hằng Vương phi không lo lắng, nàng ta tiếp xúc với Thập nhị điện hạ như vậy sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Giống như..."

Tạ tam cô nương không nói hết lời, lại liếc mắt nhìn Tứ Hoàng tử bên kia, mọi người ở đây đều lập tức hiểu rõ ý của nàng.

Lục thị và Tống thị xấp xỉ tuổi nhau, mấy năm trước gả vào Định Quốc Công phủ, là tẩu tử của Tạ tam cô nương. Trước khi xuất hiện Thừa Ân Công phủ giúp đỡ Hoàng đế, Định Quốc Công phủ vốn từng là thế gia có địa vị cao nhất ở Đại Tề, cho nên người Tạ gia vẫn luôn có chút địch ý với Tả gia.

Hiện tại Tả gia xảy ra chuyện, dù bọn họ không bỏ đá xuống giếng cũng khó tránh khỏi muốn nói mát vài câu.

Tạ tam cô nương nói vậy khiến Tống thị lúng túng --- thật ra chuyện Bùi Thanh Thù và Tả tam cô nương có lui tới, Tống thị đã sớm biết, cũng từng lo lắng Tả tam cô nương vẫn luôn không xuất giá có phải vì Bùi Thanh Thù hay không.

Có điều trong lòng Tống thị tin tưởng, Bùi Thanh Thù không giống với Tứ Hoàng tử. Nàng tin Bùi Thanh Thù sẽ không vì tình cảm nhất thời mà hủy đi tương lai của hắn và toàn bộ Hằn Vương phủ. Huống chi Bùi Thanh Thù cũng không hề biểu lộ ý tứ này.

Thế nhưng Tống thị không tiện nói lời khẳng định, nói Tả tam cô nương và Bùi Thanh Thù chắc chắn không có gì với nhau.

Dù sao hiện giờ lòng nàng hiểu rõ, phu quân nhà mình ưu tú như vậy, sau này chỉ sợ sẽ nhòm ngó đến Thái tử vị.

Nếu như tương lai Bùi Thanh Thù đăng cơ Đế vị, nạp Tả tam cô nương làm Phi, hiện giờ nàng nói chém đinh chặt sắt, chẳng phải là đang đánh vào mặt của mình sao?

Tống thị đối nhân xử thế, từ trước đến nay luôn chừa lại một đường lui.

Lúc nàng đang đắn đo nên nói như thế nào mới thỏa đáng nhất thì chợt nghe Mạnh ngũ tiểu thư của Vĩnh Xương Bá phủ lên tiếng: "Nữ tử xuất đầu lộ diện thì thế nào, đó là Tả tam cô nương người ta có năng lực, mới có thể khiến Công Tôn phu nhân nhìn trúng, để cho nàng xử lý sự vụ của Hoa Văn Thư xã. Mấy người các ngươi, ngoại trừ miệng nói lời khinh thường người ta, có ai dám nói mình chưa từng xem qua sách của Thư xã người ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro