🌸 Chương 42 🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Hoàn chính văn.

Bắp đùi của cô gái nhỏ non mềm, cọ vài cái đã để lại vệt đỏ. Bên dưới của cô ngậm lấy côn thịt, tiểu huyệt căng trướng. Cô dang rộng hai chân tách mở hoa môi, chạm vào hoa châu, làm nũng với anh: "Thầy ơi, an ủi chỗ này một chút có được không?"

Vòng eo thon nhỏ cùng cần cổ của cô gái nhỏ ngửa ra sau, trên bụng có vài dấu răng nhàn nhạt. Khi bị người đàn ông véo hoa châu cực kì dâm đãng mà rên rỉ.

Tiết Kiệu thô bạo lôi kéo nơi đó, đầu ngón tay mân mê, làm cho cô gái nhỏ không chịu được kích thích mà nói bậy. Cặp ngực trắng nõn không ngừng lắc lư.

Người đàn ông thong thả rút côn thịt ra, anh cúi đầu nâng mông cô lên. Nụ hôn dọc theo tiểu huyệt đi xuống, cuối cùng dừng lại tại hoa châu nho nhỏ.

Ban đầu là nhẹ nhàng liếm hôn, dùng đầu lưỡi kích thích nơi non mềm mẫn cảm. Sau đó lại bất ngờ cắn mạnh, đầu lưỡi lướt qua cúc huyệt. Làm cô gái nhỏ run rẩy cong lưng. Cô không kiềm nén nước mắt cùng tiếng hét của mình. Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, trong cơn mê mang tình ái tự mình lẩm bẩm: "Thầy ơi, Chu Từ yêu thầy. Rất yêu thầy..."

Cô trong cơn kích tình mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian mình còn nằm viện. Lúc đó trên trán cô là băng gạc dày đặc, cô ở trong phòng bệnh của Tiết Kiệu nghe anh kể về chuyện bạn học ở trường đại học của anh thêm sai thuốc khiến anh phải nhập viện.
Ánh mắt của cô hâm mộ nhìn chằm chằm vào anh, cô kể rằng phòng thí nghiệm của trường mình đóng bụi lớp lớp.

Ở huyện thành nhỏ này, phòng thí nghiệm ở trường cấp 3 chỉ dùng qua mắt thanh tra. Hiếm khi thật sự phục vụ học tập, cô chỉ từng nhìn thấy ổng nghiệm ơ trong sách giáo khoa, chứ đứng nói đến mấy thứ hóa chất xanh đỏ. Anh nâng lên bàn tay quấn băng gạc của mình, cưng chiều nói: "Đợi anh khỏi rồi sẽ làm thí nghiệm cho em xem được không?"

Đêm đó, cô vội vàng trốn vào phòng bệnh của anh. Bởi vì bố cô lại uống say rồi đến bệnh viện làm loạn.

Anh dịu dàng vuốt ve cơ thể căng cứng của cô, anh nhẹ nhàng trấn an cô nói là không có việc gì đâu. Mà cô đang khóc thút thít bất ngờ ngẩng đầu, muốn hôi môi anh.

Người đàn ông đặt một ngón tay lên môi cô, anh dịu dàng xoa tóc cô, đẩy cô ra xa: "Không được."

Lúc đó cô liều mạng muốn chứng minh là được, lại bị người đàn ông tuyệt tình ngăn cản động tác hoang đường tiếp theo. Vết thương trên tay anh hình như lại bị rách miệng, vết máu loang lổ trên băng gạc.

Bố cô rời đi chưa lâu người đàn ông đã nhanh chóng đẩy cô ra khỏi phòng bệnh. Anh giống như muốn thu hồi luôn chỗ lánh nạn cuối cùng của cô.

Sau đêm náo loạn đó mọi người đều cho rằng bố cô sẽ tạm ngừng một thời gian, đến khuya mọi người đều mệt mõi ngủ hết lại bất ngờ nghe tiếng hét hung tợn của đàn ông.

Đã xảy ra việc gì, Chu Từ không nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ bố mình nổi điên đấm mạnh vào thái dương cô, sau đó cầm một xấp giấy tờ ném vào mặt cô, cô nghe thấy ông ta chửi cô vô dụng, ông ta nói cô là con đĩ, sau đó là gì nữa cô không còn nghe rõ. Chỉ biết ông ta cầm phích nước nóng lên muốn nện vào đầu cô, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng chắn trước người đỡ cho cô một đòn này. Máu của người đó nhỏ giọt lên mặt cô, Chu Từ mệt mõi chỉ muốn nhanh chóng chết đi.

"Nếu em chết rồi, anh phải nhớ kỹ em đó."

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, run rẩy lau đi vết máu trên mặt cô. Anh mặc kệ máu tươi trên mặt mình, khóe môi gắng gượng nở nụ cười: "Vậy em cũng phải nhớ rõ anh."

Chuyện tiếp theo cô không thể nhớ rõ, chỉ còn lại những mãnh ký ức vụn vặt. Nào là " hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương" hay là "chứng hay quên ngược dòng". Thỉnh thoảng sẽ có cảnh sát gọi đến nói cho Quách Diệp biết "Nạn nhân còn lại vẫn chưa tỉnh, bố mẹ anh không cho bà gặp anh ấy, nghe nói là bị tổn thương một phần não, làm ảnh hưởng đến tính tình."

Chu Từ trong cơn mơ màng bất ngờ cao trào, mái tóc của người đàn ông ướt đẫm, khóe miệng anh dính chút chất lỏng óng ánh. Anh tìm đến môi cô cùng nhau hôn môi, cô khóc đến mức hít thở không thông. Khi côn thịt một lần nữa đi vào vòng eo của cô căng chặt, bên dưới gắt gao kẹp chặt lấy anh. Bộ dạng liều chết không buông, muốn cùng anh triền miên suốt kiếp.

Tiết Kiệu vỗ mông cô muốn cô thả lỏng, lại bị cô cắn chặt hơn. Thịt huyệt non mềm tầng tầng lớp lớp quấn chặt lấy anh, bên trong ôm lấy côn thịt. Cô sờ soạng nắm lấy ngón tay anh, trên đó vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ mờ.

Cô bất ngờ cắn ngón tay anh, làm cho người đàn ông đau đớn rên nhẹ một tiếng.

"Bảo bối, em phát điên cái gì đó?"

Chu Từ cười ngây ngốc, chỉ vào những chữ viết lung tung trên bụng mình lẩm bẩm: "Thầy lưu lại dấu vết ở đây, em cũng lưu lại dấu vết cho thầy."
Cô mút lấy ngón tay anh, liếm sạch vết máu tươi, từng câu từng chữ hứa với anh.

"Về sao em sẽ không bao giờ quên thầy, vĩnh viễn nhớ rõ."

“Đời đời kiếp kiếp đều sẽ nhớ rõ.”

Hoàn Chính Văn

______
Nhớ follow page của Cáo nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#hvan