C154. Cậu muốn diễn vai hề?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe giọng điệu lo lắng, Yên Lam quay đầu nhìn về phía Cận Thế Phong. Nhìn anh lo lắng, ánh mắt đau lòng cùng bất đắc dĩ, Yên Lam liền tự trách bản thân, nếu cô không bị thương, anh cũng sẽ không lo lắng như vậy. Cô chẳng những không cảm ơn anh, lại còn ở đây cố tình gây sự, thật giống như một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện.

Yên Lam rốt cuộc xoay người đối mặt với Cận Thế Phong, nhìn anh vui vẻ thoải mái tươi cười, cô đột nhiên cảm thấy tâm tình buồn bực cả ngày cũng trở nên tốt hẳn. Tất cả mọi thứ cũng không tệ như cô nghĩ, không phải sao?

"Lam Lam, kiên nhẫn một chút. Bôi thuốc có thể sẽ đau, nhưng anh sẽ rất nhẹ." Cận Thế Phong vừa nói, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yên Lam vô số lần tự an ủi lòng mình, mãi mới lấy hết dũng khí cùng Cận Thế Phong đi vào công ty.

Nhưng lúc đi vào cô mới phát hiện, tự an ủi lòng mình một chút cũng không có tác dụng, ý chí và sự can đảm biến mất không còn gì. Nhìn mọi người ở trước sảnh tiếp tân đều gật đầu mỉm cười với mình, trong đầu cô oanh tạc một tiếng,nhất định là hôm qua mọi người đều nhìn thấy rồi... Cô thật muốn xoay người chạy khỏi nơi này mà!

May là do mũi bị đụng, nên cô mang một cái khẩu trang rất lớn, nếu không mọi người sẽ nhìn thấy mặt cô chẳng khác gì hoa hồng! 

Đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, Yên Lam rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Được rồi, Lam Lam, em vắt khẩu trang lên đây đi!" Sau khi đi vào văn phòng, Cận Thế Phong nói với cô. Một cái khẩu trang lớn như thế ở trên mặt Lam Lam, quả thực là che hết toàn bộ khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn kia. Không biết dì Trương tìm ở đâu ra một cái khẩu trang lớn như vậy nữa, cứ khư khư che mũi, nhìn chẳng có chút thẩm mỹ nào.

"Không cần! Như thế này tốt mà..."Yên Lam lúng búng nói trong miệng. Cô làm sao dám tháo nó xuống cơ chứ!!!

Cô cứ nghĩ là cái mũi hồng là thế, sưng là thế, qua một đêm bôi thuốc sẽ tốt hơn.

Ai ngờ, sáng hôm sau lúc rời giường rửa mặt, cô soi gương mới phát hiện ra, cái mũi của cô sưng to hơn. Đã vậy, nó còn trở nên đỏ rực, trông cứ như một cái biến thành hai cái rất lớn vậy. Dì Trương còn nói, mũi của cô thành dạng này, diễn vai hề cũng không cần hóa trang nữa! =.=

"Trong văn phòng không có ai vào đâu, em tháo khẩu trang xuống đi" Cận Thế Phong khổ cực khuyên nhủ.

"Không cần, không cần đâu mà.Em không cần tháo xuống đâu."

"Lam Lam, trong văn phòng chỉ có hai chúng ta, không ai thấy mũi của em , không ai cười em cả. Tháo xuống đi! Nếu không anh sẽ phá hỏng nó!!!"

"Thật sự không cần mà! Dì Trương nói khẩu trang này rất sạch sẽ,thoải mái, thoáng khí. Em thấy rất tốt, không cần tháo xuống."Yên Lam chống cự.Ai nhìn thấy cô cũng không quan tâm, người duy nhất cô quan tâm là anh.Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Giọng nói của Yên Lam vì bị khẩu trang chặn lại nên phát ra mơ hồ không rõ,như là thanh âm của động vật nhỏ nghẹn ngào thoát ra, thật đáng yêu khiến Cân Thế Phong không tự chủ được mà đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài mượt mà của cô.

"Thế Phong, em nghĩ là em nên đi ra ngoài." Yên Lam kháng nghị lần thứ n, cầm lấy tay Cận Thế Phong ở trên đầu mình nói. Cô phải ra ngoài hít thở không khí, nếu không Thế Phong không làm việc được mất.

Ơ, vậy mà hô hấp vẫn còn khó khăn!!! Mũi bị khẩu trang gây trở ngại, cô hít thật sâu một hơi.

"Tiểu Lam, em làm gì ở đây thế?" Kỷ Tồn Viễn từ thang máy đi ra, thấy Yên Lam đứng cạnh cửa sổ, tò mò vì sao cô lại đứng một mình chỗ này.

"A, học trưởng, chào anh!"Nghe thấy âm thanh quen thuộc ở sau lưng, Yên Lam ngoảnh đầu lại.

"Cái mũi của em, tiểu Lam..." Kỷ Tồn Viễn kinh ngạc nhìn cô, "đây là hôm qua em bị đụng sao?"

"Vâng" Yên Lam đáng thương cười hì hì gật đầu.

"Nhìn em mơ màng, chắc đụng cũng không nhẹ đâu. Xem cái mũi đáng yêu như vậy, bị em đụng thành dạng này." Kỷ Tồn Viễn thương tiếc nói "Vâng học trưởng! Anh không cần dạy bảo em nữa, hôm qua em đã bị Thế Phong giảng giải một hồi rồi, anh không cần phải nói lại đâu." Yên Lam bất đắc dĩ, ủ rũ nói.

"Được rồi,anh không nói." Kỷ TồnViễn cười cười."Vậy sao em đứng đây?Sao không ở văn phòng cùng tổng tài?"

"Em ra ngoài hít thở không khí một chút, Thế Phong đang làm việc.Ở trong đó em sẽ quấy rầy anh ấy nên tốt nhất là đi xem xét xung quanh."

"Vậy em ở đây đi dạo đi, anh phải trở về làm việc rồi, tổng tài chút nữa sẽ mở một cuộc hội nghị."Kỷ Tồn Viễn nói xong liền đi tới văn phòng của mình.

"Vâng, học trưởng!Anh đi làm đi, em ở đây được rồi."Yên Lam tạm biệt, nhìn Kỷ Tồn Viễn đi khuất.

"A. Lam Lam,không phải cậu biết hôm nay mình tới nên ở cửa tiếp đón đó chứ?" Đang trầm tư, Yên Lam nghe thấy âm thanh quen thuộc, kinh ngạc xoay người.

"Mạt Mạt, sao cậu lại tới đây?"

"Sao thế?Sao mình lại không thể tới?"Trần Mạt nói, nhìn về phía Yên Lam, vừa nhìn nhưng cô đã hoảng sợ.

"Trời ơi Lam Lam!!! Cậu làm sao vậy? Muốn đổi nghề làm diễn viên hài sao? Cái mũi sao lại biến dạng thế này??? Sao nó lại đỏ đỏ thế kia? Cậu làm gì nó vậy?" Nói xong, Trần Mạt đưa tay lên sờ mũi Yên Lam.

"Đừng, Mạt Mạt. Cậu cũng không nên chạm vào, thật đấy, đau lắm!"

Yên Lam thấy Trần Mạt định đưa tay lên vuốt mũi mình, vội vàng phản kháng đồng thời lui về phía sau."Cái gì? Là thật á? Mũi cậu sao lại biến thành cái dạng này? Bị đánh à?" Cận Thế Phong không phải rất yêu thương Lam Lam sao? Sao lại có thể đành lòng nhìn cô bị đau chứ?

"Chẳng lẽ là..."

Trần Mạt bỏ lửng câu nói, trong mắt phát ra tia nguy hiểm.

"Mạt Mạt, đừng hiểu lầm. Mình không bị ai đánh, mà là... mũi của mình bị đụng vào cánh cửa."

Tuy rằng nói ra chuyện này rất mất mặt, nhưng nếu không nói để Mạt Mạt hiểu lầm sang chuyện gì, thà mất mặt chút còn hơn."Á? Thật là vậy à?"

Trần Mạt có chút xấu hổ, hóa ra là mình hiểu lầm, suýt nữa hiểu sai chuyện. Nhưng mà, ai biết được Lam Lam tự nhiên không có chuyện gì lại đụng cánh cửa!!!

"Vậy làm sao cậu lại đụng cánh cửa? Trần Mạt không buông tha, chuyện này thật kì quái mà!"Đó là bởi vì..."

Nghe Yên Lam giải thích xong, Trần Mạt nhịn không được bật cười. "Trời ạ, Lam Lam, mình không biết cậu lại có lúc mơ màng như vậy đấy!"

"Được rồi, Mạt Mạt, đừng cười!"

Yên Lam buôn bực nói. =.="Được, mình không cười"

Trần Mạt nhịn cười đến đỏ mặt trả lời."Phải rồi Mạt Mạt, sao cậu lại đến đây?"

Yên Lam kì quái nhìn Mạt Mạt, cô ấy chưa bao giờ đến công ty tìm cô cả.

"Sao thế? Không chào đón mình ư?"

Trần Mạt nhíu mày.

"Đương nhiên không phải, mình chỉ thấy lạ thôi, từ trước giờ có bao giờ cậu đến tìm mình đâu?"

"Mình nghĩ đến cậu, hơn nữa lại vừa vặn đến đây cho nên tiện vào xem cậu thế nào".

Trần Mạt nhe răng cười. " Thế Phong đâu rồi? Sao anh ta không ở cùng cậu, để một mình cậu đứng ở đây thế?" Thật kì quái mà, Thế Phong bị sao mà để một mình Lam Lam đứng ở đây???"À, anh ấy đang làm việc, mình không muốn quấy rầy anh ấy nên đi ra ngoài."

Bởi vì khi cô ở bên Thế Phong, anh làm việc đều không chuyên tâm. Hoặc là nhìn ngắm cô, hoặc là vừa làm việc một lúc lại đến trước mặt cô trêu đùa. Trước giờ sao cô lại không biết, Thế Phong cứ như vậy mà yêu cô?"Đại tổng tài ở đấy bận rộn làm việc, cậu là thư ký sao có thể nhàn rỗi chứ? Thật là tốt số mà!!!""Còn không phải tại Thế Phong sao? Anh ấy nói mình bị thương, như thế nào cũng không cho mình làm việc, cho nên mình cũng chẳng có cách nào."

Yên Lam thầm oán thán."Vậy sao? Vậy cũng vừa đúng lúc, mình tới tìm cậu đi dạo phố. Đi thôi!!!" Trần Mạt gần đây rất thỏai mái, đem nhiệm vụ lúc đầu bỏ lại, lại mới đi du lịch về, tâm tình khá tốt!"Đi dạo phố?

Nhưng mũi của mình..." Yên Lam có chút chần chừ, suy tư nửa ngày mới nói, "Được rồi, mình đi nói với Thế Phong."

Đi ra ngoài một chút cũng tốt, đỡ cho cô lại quấy rầy Thế Phong làm việc."Kìa..Chờ chút, Lam Lam." Trần Mạt giữ chặt Yên Lam đang hướng về phía văn phòng đi tới, trực tiếp lôi cô đi vào thang máy."Tốt nhất là đợi chúng ta đi ra ngoài rồi cậu hãy điện thoại cho Thế Phong thông báo.

Giờ cậu nói, nhỡ anh ta không cho cậu đi thì sao?" Không phải nhỡ, mà là chắc chắn ấy chứ. Theo tính cách của Thế Phong, lúc nào cũng phải đặt Lam Lam ở bên cạnh người."Nhưng nếu không nói...."

Yên Lam có chút do dự, không nói cho Thế Phong liệu có được không???"Được,được mà! Nhưng sau khi rời khỏi đây hãy báo. Chẳng phải cậu không muốn quấy rầy anh ta làm việc sao?""À,...ừ, được rồi!"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Mạt, Yên Lam cũng không nói thêm gì nữa.

Đi ra khỏi công ty, Trần Mạt vẫy một cái taxi, hai người nhanh chóng lên xe."Nhớ thật đấy! Lam Lam, lâu rồi chúng mình chưa cùng đi dạo phố. Cậu còn nhớ những lần bọn mình đi ăn vặt cùng nhau ấy, thật là tình cảm mà!!!"

"Ừ"

Yên Lam ở bên cạnh nói, "Thật sự là rất nhớ!""Vậy...chúng ta được hoạt động chứ?"

Trần Mạt hai mắt tỏa sáng."Ừ, được thôi!"

Yên Lam phụ họa."A! Đúng rồi!"

Yên Lam chợt nhớ ra cái gì đó, "Mình muốn gọi điện thoại báo cho Thế Phong đã."Nói xong, Yên Lam đưa tay muốn tìm điện thoại, lại phát hiện ra không mang bên người.

Lúc này mới nhớ di động còn đặt ở văn phòng."Mạt Mạt, điện thoại của cậu đâu cho mình mượn. Mình quên rồi!"Trần Mạt đưa di động của mình cho Yên Lam."Hả? Sao không ai nghe điện thoại?"

Yên Lam nghi hoặc nhìn Trần Mạt."Không phải anh ta đang làm việc sao?"

Trần Mạt ở bên cạnh nhíu mày hỏi."A, mình nhớ rồi. Kỷ học trưởng nói anh ấy muốn mở một hội nghị"

"Vậy thì tốt rồi! Thế Phong nhất định là đang họp, cho nên cậu không nên gọi điện thoại quấy rầy anh ấy, chúng ta đi dạo phố trước đi"

Nhìn mình quấy rầy làm bé con hốt hoảng đào tẩu, Cận Thế Phong không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro