Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời những ngày cuối thu cao xanh vời vợi, từng đám mây trắng như được dệt từ vô số sợi tơ mỏng manh, riêng lẻ lơ lửng trôi. Mặt trời vàng nhạt mang theo những tia nắng ấm áp xuất hiện, chiếu lên từng cành cây trơ trọi, ánh lên màu nâu bạn bạc khô khốc. Vô vàn những chiếc lá đỏ rực rụng đầy dưới thềm đất, đối lập nhưng lại hoàn quyện một cách thật đẹp đẽ với bầu trời xanh trong lành kia.

Thời tiết cuối thu mang theo cái ấm áp của mùa hè cùng cái se lạnh của mùa đông bất giác làm cho người ta thật thoải mái.

Ở một góc sân bóng rổ vắng người, vang lên tiếng đập bóng cùng tiếng cười nói rộn ràng của hai người con trai phá vỡ đi cái tĩnh mịch của bầu không khí lúc này.

Doãn Khởi nhẹ nhàng nâng nâng khóe miệng.
"Em tự chịu thua đi, anh sẽ không tăng hình phạt lên đâu. "

Trịnh Hạo Thạc liền hừ một cái, lấy ngón tay cái dụi dụi mũi, hất mặt.
"Bảo bối à, anh hơi bị xem thường em rồi đó nhá. Em sẽ không chịu thua dễ vậy đâu. "

Doãn Khởi nhướng một bên mày cũng hất hất mặt.
"Được rồi, em muốn thua thì anh chiều. "
Nhẹ khom lưng lách người sang bên trái hắn, giữ bóng, chạy đi.

Trịnh Hạo Thạc cũng xoay người theo, tiến lên muốn dành bóng với anh. Nhưng Doãn Khởi đã chạy nhanh hơn tới cột rổ.

"Em thua rồi, gấp đôi, gấp đôi. "
Doãn Khởi lè lè lưỡi, tay vẫn còn cầm trái bóng rổ màu cam, chạy vòng quanh Trịnh Hạo Thạc trêu hắn.

"Bảo bối, anh ấu trĩ thật đấy. "
Trịnh Hạo Thạc thấp giọng nói, nhưng bên môi vẫn câu lên một nụ cười tràn ngập sủng nịnh ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Nhìn Doãn Khởi lâu lâu mới có biểu hiển phởn như vậy, khiến tâm trạng của hắn cũng liền được nâng lên cao.
"Thôi được rồi em thua.Chúng ta đi ăn đi. Ăn rồi em mới có sức chịu phạt được. "
Bước đến gần túm lấy cổ người nào đó vẫn còn đang chạy vòng vòng mà hú hét.

Trịnh Hạo Thạc đưa tay xoa loạn mái tóc Doãn Khởi. Anh liền quay lại chưng ra vẻ mặt khó ở, nhăn nhăn mũi.
"Anh lớn hơn em đó nha. Sao lại xoa đầu anh chứ hả ? Anh lùn cũng là tại em hết đó. "

"Rồi tại em hết được chưa. Bảo bối của em thật là tạc mao quá đi. "
Trịnh Hạo Thạc cũng hết cách, chủ biết cười khổ, nhưng thấy cái mũi nhăn nhúm của Doãn Khởi quá dễ thương, liền điếc không sợ súng mà nhấn nhấn.

"Trịnh Hạo Thạc. "
Doãn Khởi trợn gạt tay hắn ra, trợn đôi mắt be bé lên chơi đấu mắt với hắn.

Trịnh Hạo Thạc liền như con chó nhỏ cười cười lấy lòng anh. Cánh tay vẫn không yên phận mà khe khẽ vòng tay ra sau ôm lấy bả vai anh kéo anh vào sát mình.
"Bảo bối, chúng mình đi ăn đi, em đói lắm rồi. "

"Hừ, thật là. Nói anh ấu trĩ còn không biết nhìn lại mình. "
Hai má Doãn Khởi hiện lên một tầng hồng hồng khả nghi, cũng không có đẩy tay hắn ra nữa.

Hai người cứ thế sóng vai nhau cùng đi trong ánh sáng màu cam chói mắt của hoàng hôn gần tàn. Mười ngón tay đan thật chặt vào nhau, làm thành sợi dây gắn kết bền chặt nhất. Hai chiếc bóng thật dài chiếu xuống đất cũng hòa quyện lại thành một.

============

Buổi tối, trong phòng 1306 kí túc xá trường cao trung B.

"Em làm được tới đâu rồi ?"
Doãn Khởi vừa mới tắm xong, cầm lấy khăn bông lau lau tóc.

Làn da trắng nõn bây giờ lại trở thành hồng hồng do nước nóng thật mê người. Trên chiếc cổ thanh mảnh vẫn còn đọng vài hạt nước nhỏ li ti. Trên chiếc áo thun trắng anh đang mặc cũng bị nước làm cho biến thành hơi trong suốt. Hai hạt đầu nho nhỏ như ẩn như hiện dưới ánh đèn. Trịnh Hạo Thạc nhìn đến miệng khô lưỡi khô.

Doãn Khởi thấy khóe miệng hắn đã gần chảy ra cả nước bọt, không nhịn được mà cười tủm tỉm đi đến bên cạnh vỗ vỗ con chó mất tự chủ kia.
"Hạo Thạc, Hạo Thạc em đang nghĩ đi đâu đó hả "

Trịnh Hạo Thạc bị giật mình, liền khép miệng lại. Nhìn Doãn Khởi đang đứng gần mình thế này lại không kiếm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt thật to.
"Bảo bối, hay mình đi ngủ đi, khuya lắm rồi. Mai anh còn có tiết buổi sáng mà, đúng không ?"
Cười cười giả ngu.

"Khuya gì chứ, mới có tám giờ thôi. Em cứ làm đi, xong rồi thì để anh kiểm tra đã rồi mới được đi ngủ. "
Doãn Khởi nghiêm mặt, hai tay chống hông nhìn hắn.

"Bảo bối à, anh thương xót em một tí đi mà. Cái đống này sao em làm hết được. Bảo bối à..... "
Trịnh Hạo Thạc lại giở ra trò mà mình giỏi nhất_ăn vạ. Đôi mắt cún con long lanh đối mắt với anh.

Doãn Khởi thoáng trở nêm mềm lòng nhưng anh lại rất nhanh anh liền phát hiện ra chiêu trò của hắn.
"Không, làm hết mới được đi ngủ Mà cũng do em, ai bảo không chịu học để mất căn bản làm chi. Em có nhìn anh tới sáng mai anh cũng không tha đâu. "
Doãn Khởi nhún nhún vai ra vẻ bất lực.

"Bảo bối à, thật sự rất khó luôn. Em nói thật mà. Bảo bối, bảo bối, bảo bối à..."
Trịnh Hạo Thạc cầm lấy tay anh lay lay, ủy ủy khuất khuất mà bỉu môi.

Doãn Khởi triệt để thua hắn, đành phải thở dài mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hạo Thạc.
"Thôi được rồi để anh xem. Bài nào em không hiểu nói anh nghe."

Trịnh Hạo Thạc đắc ý cười gian manh. Tùy ý chỉ tay vào sách.
"Bài này. "

"Bài này thuộc dạng này này. Đây là công thức, em chỉ cần ....."
Doãn Khởi nghiêm túc ghi lên giấy một dãy chữ chữ số số trộn lẫn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt hé ra.

Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ như thường lệ mà không nhìn vào sách, chỉ chống cằm, ngồi nghiêng nhìn anh.

Doãn Khởi không phải thuộc kiểu sắc đẹp quá mỏng manh yếu ớt hay quá sắc sảo mà anh mang một nét đẹp nhẹ nhàng, đoan chính. Cái trán cao cao nhẵn nhụi, bị vài lọn tóc đen mượt che phủ đi. Đôi mắt bé bé nhưng vô cùng trong sáng, trong con ngươi hắc bạch phân minh là vô vàn tia sáng dịu dàng ấm áp, có đôi khi ngẫu nhiên khóe mắt cong cong lên khi cười cũng sẽ mang theo sự tinh nghịch cùng trẻ con. Chiếc mũi nhỏ nhỏ, nhăn nhăn lại liền giống như mũi mèo, mỗi lần như vậy trái tim Trịnh Hạo Thạc liền mềm nhũn ra, xúc động trào dâng liền muốn chạm chạm mũi anh, nhưng lần nào cũng bị Doãn Khởi trợn trợn, liền tủi thân mà rụt tay lại. Phần Trịnh Hạo Thạc thích ngắm nhìn nhất thì chính là đôi môi mỏng hồng nhuận của Doãn Khởi. Mỗi lần anh nói chuyện, hai cánh môi mê người lại hé ra để lộ những chiếc răng trắng trắng, cùng chiếc lưỡi trơn tuột đáng yêu kia là Trịnh Hạo Thạc lại được một trận miệng đắng lưỡi khô. Vì vậy mỗi ngày Trịnh Hạo Thạc không biết phải miệng đắng lưỡi khô đến bao nhiêu lần.

Doãn Khởi híp mắt, sắc mặt âm trầm nhìn Trịnh Hạo Thạc há miệng thật to, khóe miệng liên tục chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt y như một con chó lông xù ngoại cỡ nhìn thấy xương sau khi bị bỏ đói mấy ngày trời. Doãn Khởi cố đè nén xúc động muốn đánh người lại, gằn từng chữ.
"Trịnh Hạo Thạc. "

"Bảo bối à, anh đẹp thật đó a. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn chưa ý thức được bộ dạng 'nghiêm trang' của mình lúc này, ánh mắt vẫn liên tục si ngốc mà bắn vô số tim hồng về phía Doãn Khởi, miệng vẫn há, nước bọt vẫn chảy.

Doãn Khởi chính thức nỗi cơn, anh đứng bật dậy, đập bàn.
"Trịnh Hạo Thạc nảy giờ em có nghe anh nói gì không đó hả ?"

Trịnh Hạo Thạc giật mình, hoảng hồn đưa tay chùi chùi nước bên miệng xong lại chây luôn vào quần. Chỉnh trang xong rồi liền ngẩn đầu lên, dùng ánh mắt vô tội nhất có thể nhìn nhìn anh.
"Em có nghe mà, ghe hết luôn ấy. "

Doãn Khởi nhướng nhướng mày, đẩy quyển vở đầy chữ của mình cho hắn.
"Vậy nói lại anh nghe xem."

"....Ừ thì...đây là chữ...xong rồi số...số....."
Mắt Trịnh Hạo Thạc đảo liên hồi nhìn vào cái đống bùi nhùi trước mặt, ấp a ấp úng nói không nên lời.

"Không được chứ gì. Em giỏi rồi đúng không ? Không thèm nghe anh giảng bài luôn đúng không hả ? "
Doãn Khởi giận đến đỏ mặt, xoay người đi ra khỏi bàn học.

"Bảo bối à..em..em.."
Trịnh Hạo Thạc cố nắm cổ tay anh, lay lay lấy lòng.

"Mặc kệ em, lo mà làm cho xong đống này đi. Không làm xong thì đừng có nói chuyện với anh. Hừ."
Doãn Khởi giật mạnh tay ra khỏi tay hắn.

"Bảo bối à em xin lỗi mà. Khởi Khởi à..."
Trinh Hạo Thạc vẻ mặt méo mó, xoay người ra sau cố nói với theo.

Doãn Khởi vờ như không nghe thấy, nằm lên giường, kéo chăn qua che hết đầu.

Thế là buổi tối hôm đó có người mang theo nỗi hận thấu tận trời xanh với môn toán lăn lộn một đêm với một đống chữ chữ số số chỉ tại vì cái tật ngắm vợ đến quên trời quên đất.

=============

Tiếng chuông trường cuối cùng cũng chịu vang lên, giải thoát cho Trịnh Hạo Thạc đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

"Thạc Thạc à. "
Doãn Khởi cười cười, hướng vào trong lớp vẫy tay với hắn.

Trịnh Hạo Thạc liền vội vàng vơ hết mấy thứ linh tinh trên bàn cho hết vào cặp, cong đuôi chạy tới cạnh anh.
"Bảo bối, sao hôm nay anh không đợi em qua đón, bộ nhớ em lắm hả ?"
Hạo Thạc nhướng nhướng mày vẻ mặt vô cùng vô lại.

Doãn Khởi đang vui vẻ lại bị hắn chọc ghẹo liền thấp giọng tạc mao.
"Trơ trẽn, do thầy đến tìm anh nói em có tiến bộ nên anh muốn dẫn em đi ăn thôi. "
Nhưng thật ra cũng hơi hơi nhớ hắn thật.

"Thật á !"
Trịnh Hạo Thạc hai mắt sáng rỡ, xong liền lập tức nghĩ ra cái gì đó, nheo nheo mắt nguy hiểm nhìn anh.
"Nhưng mà nếu anh thật lòng muốn thưởng cho em thì phải để cho em tự chọn quà chứ nhỉ ?"

"Vậy em muốn cái gì ?"

"Cả đêm qua em đã thức làm bài tập rồi. Em muốn đêm nay anh với em cùng nhau thức để thân thân có được không."
Vừa nói vừa bày ra bộ mặt như yêu râu xanh đang đi chọc con gái nhà lành mà nắm lấy cằm anh.

Doãn Khởi đánh rớt cái tay vô sỉ trên cằm mình ra, không muốn nói nhiều chỉ quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi.
"Vậy thôi khỏi đi. "

"Bảo bối à, em chỉ đùa thôi mà. Chờ em với bảo bối à."
Trịnh Hạo Thạc nước mắt lưng tròng, vội chạy theo Doãn Khởi.

Trịnh Hạo Thạc rất nhanh liền đuổi kịp anh.
"Bảo bối, bắt được anh rồi. Thôi mà, em chỉ đùa thôi. Anh nói đãi em ăn mà đúng không ? Chúng ta cùng nhau đi ăn thôi."
Mặt dày cười cười làm lành lại còn bắt lấy tay người ta nắm thật chặt.

"Em vô sĩ thật đấy ."
Doãn Khởi cười khổ nhưng trong nụ cười đó lại ẩn chứa vô vạn là cưng chiều, cưng chiều chỉ dành cho duy nhất một mình Trịnh Hạo Thạc.

"Em chỉ vô sĩ với mình bảo bối của em thôi."
Trịnh Hạo Thạc bất giác nắm lấy bàn tay gầy gầy của anh càng chặt hơn.

"Hạo Thạc. "
Doãn Khởi quay sang nhìn vào góc mặt nghiêng anh tuấn dưới nắng chiều của Trịnh Hạo Thạc.

"Em đây. "
Thanh âm ấm áp trầm thấp vang lên trong không khí, thấm vào tận sâu đáy lòng Doãn Khởi.

"Tại sao em lại gọi anh là bảo bối ?"
Doãn Khởi đem thắc mắc của mình nói ra. Trước hắn chưa có ai từng cưng chiều mà gọi anh như vậy cả.

Trịnh Hạo Thạc không suy nghĩ, liền nói.
"Vì anh chính là bảo bối của em."

"..."

"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, là mùa thu năm ngoái. Lúc đó anh đang ngồi ngủ gật dưới gốc cây sau trường. Khi đó lá cũng rơi nhiều như bây giờ vậy. Có một chiếc lá rơi ngang qua mặt anh làm anh khó chịu. Anh còn khịt khịt mũi để hết khó chịu nữa cơ. Lúc đó nhìn anh cực kì giống y như một con mèo con tạc mao bị chọc phá khi đang ngủ luôn."

Hạo Thạc dừng một chút lại cúi xuống chạm chạm chiếc mũi nhỏ của Doãn Khởi.
"Lúc đó tự nhiên trái tim trong lồng ngực này của em không còn nghe lời nữa, nó cứ đập loạn xạ hết cả lên. Sau đó lúc nào em cũng chỉ nhớ đến anh, nhớ đến con mèo nhỏ ngủ đến say mê dưới gốc cây sau trường. Sau đó em cứ âm thầm dõi theo anh, và rồi em nhận ra anh chính là thứ đẹp nhất, trân quý nhất, quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho cuộc sống của em. Vì vậy em muốn sỡ hữu nó, em muốn có anh, muốn giữ anh bên người không cho bất kì ai đụng đến. Cho nên anh chính là bảo bối duy nhất của riêng mình em. Em chỉ cần có anh thôi là đủ rồi."
Trịnh Hạo Thạc cúi người, đặt môi mình lên cánh môi mê người của Doãn Khởi. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại để lại cho Doãn Khởi cùng Trịnh Hạo Thạc những cảm giác sâu sắc không thể nào quên được.

Doãn Khởi hai má hồng hồng, lẵng lặng ghi nhớ từng chữ một mà Trịnh Hạo Thạc nói. Từng câu từng chữ hắn nói ra đều tràn ngập sự nghiêm túc, cảm xúc ấm áp cùng an toàn Trịnh Hạo Thạc đem lại dần dần thấm sâu vào tận tâm can anh soi sáng cho những góc khuất đen tối buồn tủi nhất.

"Anh cũng chỉ cần một mình em thôi là đủ rồi."

-----------------------------------
Pu khuyến cáo : Nên coi cái vid ở trên ngay và liền 😭😭😭😭

Trịnh Hạo Thạc :"Bảo bối, cho em ngủ đi mà. "

Mân Doãn Khởi :"Chưa làm xong thì đừng hòng. "

Trịnh Hạo Thạc :"Em không đi ngủ, ai sẽ làm anh thỏa mãn đây nha ?"

Mân Doãn Khởi :"Cút. "

Trịnh Hạo Thạc :"Không cút. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro