13.3. Yêu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể chịu đựng, nhưng ông trời định sẵn anh phải gặp cô, nên dù cho đã cố gắng lạnh lùng với cô thì trong lòng vẫn không thể hết quan tâm.

Tiếng đế dày da chạm xuống mặt đá tạo thành âm thanh vang vọng, theo cảm nhận, cô hướng về tiếng động đó.

Đôi mắt dù có nhòe đi vì nước mắt thì cô vẫn có thể thấy rõ anh. Dáng người cao cao càng lúc càng lại gần cô, phải nói, anh dù ở đâu cũng sẽ gây cho mọi người chú ý. Có thể không nếu cô chạy đến và ôm lấy anh ấy, có thể không nếu có muốn chia sẻ sự mệt mỏi cho con người điềm đạm kia? Nếu trước kia, có lẽ, cô sẽ không phải nghe chính nhịp tim của mình đập bang bang trong lồng ngực với mỗi bước chân anh di chuyển mà chạy ngay vào lòng anh, để được anh vỗ về an ủi. Nhưng giờ đây, cô chỉ biết nhìn, lòng xáo trộn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cứng rắn. Cái sự "tỏ ra" này, thật sự khiến cô mệt mỏi muốn chết. Ánh sáng hắt ngược lại từ chiếc nhẫn vàng trắng trên tay anh chính là chuông báo giúp cô tỉnh mộng, lau vội nước mắt, cô nhẹ nhàng đặt thằng Bin đang gối lên chân cô xuống ghế, rồi đứng dậy cúi người chào anh.

"Giám đốc."

"Có chuyện gì?"

"Là mẹ tôi nhập viện."

"Mẹ cô bị làm sao?"

"Bác sĩ nói bà ấy bị kích động nên dẫn đến tinh thần bất ổn. Hơn nữa huyết áp tăng cao bất thường, nên mới thành ra như vậy!" - cô vẫn cúi thấp mặt mà trả lời.

"Từ bao giờ?"

"Giám đốc, tôi rất biết ơn khi thấy anh đến tận đây dù tôi chỉ gọi nhầm số điện thoại. Nhưng chắc giờ mẹ tôi đã ổn, thật xin lỗi anh."

"Kỳ không đến sao?"

Kỳ - đắng quá! Miệng cô như ngậm phải mật, đắng ngắt. Mẹ cô trước đó còn đòi cô ly hôn, giờ mà gọi anh ấy đến đây, coi như cô là đứa con tốt bụng giết người không dao. Nhưng cái đắng nhất ở đây có lẽ vì người hỏi đến Kỳ lại là anh ấy. Cũng phải thôi, bình thường thì ai cũng sẽ hỏi như vậy, cô hiểu và chỉ trả lời không đúng sự thật:

"Anh ấy sẽ đến sau!"

Nói rồi cô quay người bước đi đến trước cửa phòng bệnh, cô thật không thể đối diện với chiếc nhẫn trên tay anh. Anh đã hoàn toàn không thể thuộc về cô nữa. Cô biết suy nghĩ này rất ghê tởm vì cô là người đã có chồng, nhưng nó cứ xuất hiện, làm sao có thể tránh khỏi?

"Em ra đây nói chuyện với tôi." - anh nhỏ giọng tránh để thằng Bin bị thức giấc, nhưng hành động lại không hề nhẹ nhàng tí nào. Một tay đã nắm chắc lấy cổ tay cô mà kéo đi, anh đi thật nhanh khiến cô cũng phải chạy để theo anh.

Anh kéo cô đến sân sau áp lưng với tòa nhà nơi mẹ cô nằm, khi đã chọn địa điểm thích hợp, anh liền thả ra chứ không đợi cô phản kháng không hợp tác.

"Tôi không rảnh, đã muộn rồi, xin anh về đi."

"Em đợi anh ta đến?"

Anh chúa không bao giờ biết vòng vo, liền hỏi thẳng vào vấn đề như vậy khiến cô nhất thời cứng họng.

"Lam Anh, tôi không biết em ngốc hay giả vờ ngốc. Em nghĩ cả thế giới này nghĩ em hạnh phúc nhờ vào vẻ mặt vui vẻ của em hay sao?"

"Anh..."

Anh tiến đến gần cô đến nỗi hơi thở có thể lấy ra làm thước đo cho khoảng cách của hai người. Hơi thở ấm nóng của anh và cô cọ xát vào nhau làm nhiệt độ xung quanh nóng lên không lý do:

"Em nghĩ một đôi vợ chồng lấy nhau năm năm mà không có gì thì gọi là hạnh phúc sao? Hay em nghĩ họ sẽ cho rằng em hoặc anh ta bị bệnh đang trong thời gian chữa trị?"

Từ khi trở về cách nói chuyện của anh luôn là dồn cô đến mức bế tắc, khốn thay, nó quá đúng! Ai có thể tin rằng đám cưới hoàn mỹ mà sau năm năm không có kết quả. Có vẻ Kỳ không ngại lời đàm tiếu, nhưng cô thì rất ngại! Cứ mội dịp lễ Tết hay tiệc tùng là mọi người lại bâu xâu vào hỏi cô có em bé chưa. Nhiều khi buồn cười đến nỗi, do ngồi nhiều bụng to ra, các dì liền một mực cho là cô có em bé mà giấu họ. Tuy nhiên, có một điểm kì lạ: cô Duyên cũng không lấy gì quan tâm, cũng không thúc ép hay hỏi han gì hai vợ chồng cô về việc cháu chắt. Nhiều lúc rất khó hiểu nhưng là vấn đề nhạy cảm nên không dám mở miệng.

"Sao nào? Em không nói được gì đúng không?"

Cô đau lòng đưa mắt lên nhìn đôi đồng tử sáng lạng đen láy của anh, cô đau xót nhìn khuôn mặt mà đã có lúc cô nhớ đến thắt cả tim.

"Em phải nói gì? Em phải nói gì cho anh nghe? Đúng, em không hạnh phúc chút nào hết. Cưới nhau năm năm mà chỉ mình em ngủ một giường, cưới nhau năm năm mà em sống không hạnh phúc bằng góa phụ. Như vậy được chưa? Anh đã hài lòng chưa? Anh cứ quản việc của anh và Nam Mi đi, chẳng phải sớm muộn hai người cũng phải đám cưới còn gì? Chuyện của em, không cần anh lo."

Những câu đầu còn nghe được giọng nói kiên định của cô, càng về sau càng lạc đi và đến cuối cùng là vỡ òa trong nước mắt. Cô quay người bước đi, cô muốn vất bỏ mọi đau khổ tủi nhục đang phải chịu đựng, cô không muốn có bất cứ ai đến dày vò cô nữa.

Tuy nhiên...

Thật nhanh... chỉ một cái kéo không dùng nhiều lực... cơ thể vốn mệt mỏi của cô đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh. Anh ôm cô như thể thỏa mãn cho một thời gian quá dài phải chịu đựng, vòng tay cứng rắn siết cô như muốn nhập toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô vào anh, nhốt cô thật chặt không để cô chạy đi đâu hết. Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể chịu đựng, nhưng ông trời định sẵn anh phải gặp cô nên dù cho đã cố gắng lạnh lùng với cô thì trong lòng vẫn không thể hết quan tâm.

"Ngạt... quá"

"Từ nay, bất cứ việc gì em đều phải báo cáo cho tôi. Nếu không, một năm làm không lương là chắc chắn. Rõ chưa?"

------------------------------------------------

"Lam, mẹ sao rồi?" - cuối cùng thì người chồng hợp pháp của cô cũng đến. Kỳ chạy nhanh đến bên Lam Anh đang ngồi cạnh giường bệnh.

Đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn dáng vẻ của người chồng năm năm, đầu cô lại vang lên lời mẹ nói. Ly hôn đi, ly hôn đi. Cả đêm qua, tiếng nói đó cứ dày vò cô suốt. Cô tuy không yêu Kỳ, nhưng cô không phải cứng đầu đến nỗi lửa quá gần rơm mà không bén; hay cô không ngộ phim đến nỗi ở gần một người "tuyệt vời" năm năm mà lòng chỉ hướng đến kẻ ở nơi nào đó. Cô... đã mở lòng, nhưng Kỳ lại khép chặt, chặt đến nỗi đến một ngón tay của cô cũng không thể chạm vào anh ấy.

Lam Anh nhẹ cười, cô nói trong mệt mỏi:

"Mẹ không sao. Anh rảnh không? Nói chuyện với em một chút."

Kỳ khẽ nhíu mày trước thái độ lạ kỳ của Lam Anh, nhưng anh đã dẫn xác đến đây, không thể không nghe cô ấy nói chút chuyện. Gật đầu thay lời đồng ý, anh cùng cô đi ra khuôn viên trước bệnh viện.

"Em sẽ không vòng vo. Kỳ, anh còn muốn em làm vợ anh nữa không?" - cô không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Kỳ, cô muốn nhận được một câu trả lời chân thực từ anh.

Kỳ khẽ sững người trước câu hỏi đó, nhưng rồi anh quay mặt đưa mắt ra hướng khác mà trả lời - "Sao em lại hỏi vậy? Tất nhiên là có."

"Vậy, anh phát hiện em mắc bệnh truyền nhiễm gì sao?"

"Ý em là gì?" - Kỳ khó hiểu.

"Sao luôn để em một mình trong suốt năm năm qua. Anh đã nói anh cho em hạnh phúc cơ mà? Hạnh phúc đâu, sao em không thấy?" - Lam Anh trút hết những khó hiểu trong lòng cô ra ngoài - "Hay em chỉ đúng là vật đổi chác cho sự giúp đỡ của viện trưởng?"

"Em nghĩ quá nhiều rồi! Xin lỗi, anh phải việc, nếu mẹ tỉnh thì gọi báo anh biết."

Không nhiều lời, Kỳ nhanh chóng rời vị trí và đi mất. Chỉ còn lại cô giờ đây với lồng ngực phập phồng vì uất ức. Thà anh ấy nói: Anh không thích cùng em! như vậy còn đỡ khó hiểu và uất ức hơn như thế này. Tình yêu, cuộc sống, cơ hội của cô chìm nghỉm sau đám cưới vàng đó; cô hiểu là không còn gì có thể vớt vát được nữa!

"Jason, sao vậy?"

"Cô ấy có vẻ bắt đầu muốn kiếm chuyện" - nới lỏng ca-vat, Kỳ tức giận ném sang một bên.

"Cũng khó trách." - Henry xoay xoay cốc rượu mạnh trên tay, mặt không bày ra chút nào quan tâm - "...năm năm không lấy một lần thân mật, có ngu lắm cũng phải thấy khó hiểu."

"Cậu còn nói được?"

"Thôi không nói nữa, báo cho cậu tin mừng, giám đốc Lâm sắp không trụ được nữa rồi. Cả bất động sản và cổ phiếu đều thảm hại; ông ấy hiện nay khớp với những gì cậu muốn." - Henry nhún vai đồng thời uống cạn ly rượu trên tay.

Có lẽ thông tin này tốt đẹp hơn so với chuyện của Lam Anh, nên trên môi Kỳ nhanh chóng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Đón lấy ly rượu màu vàng nâu từ tay Henry, anh nhấp nhẹ một chút - "Tôi muốn hơn thế nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro