4.2. Bình nóng lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đúng là anh rất khó hiểu, mà chắc cũng vì trí tuệ cô không cao nên chẳng thể giải đáp nổi anh đối với cô là như thế nào?

Lam Anh không hiểu là cô ảo tưởng hay anh đang có vấn đề với cô mà mỗi khi anh và cô chạm mặt nhau là y như rằng anh sẽ coi như cô là không khí vờn quanh. Cô đã phải tổ chức hẳn một buổi xin lỗi để xoa dịu những trường hợp "chẳng may" này rồi mà, dù rằng anh không tha thứ cho cô, nhưng đâu cần đến nỗi lạnh lùng vậy chứ? Rõ ràng trước đó, anh còn nói chuyện với cô rất ổn và bình thường mà? Chết rồi, hay tại cô không tìm cách khiến anh tha lỗi nên anh bơ phéng cô luôn? Vậy là Lam Anh đã trải qua một quãng thời gian không dài cũng chả ngắn chìm trong khó hiểu, tỉ như:

Hôm ở nhà ăn, Hương và cô chọn một chỗ gần cửa kính lớn với mục đích ngồi ngắm cảnh ăn cho ngon. Nhưng thật không ngờ trùng hợp anh lại ngồi ngay sau đó và chỗ ngồi của anh lại đối diện cô. Tất nhiên khi đối mặt với anh, Lam Anh luôn cảm thấy tim đập chân run, tâm trạng phập phồng hồi hộp; bởi vậy, hai ánh mắt chạm nhau một cái là cô liền cúi mặt xuống cắm đầu vào ăn luôn. Vừa gắp gắp từng hạt cơm nhỏ bỏ vào miệng, ánh mắt vừa chút chút lại đưa lên xem anh đang làm gì? Có nhìn mình không? Nhưng... kết quả là, ba lần đầu nhìn, anh vẫn cắm cúi ăn, thỉnh thoảng lại xem gì đó trong điện thoại, đến lần thứ tư ngẩng lên thì anh đã bốc khói. Ngó ngang ngó dọc, còn đứng hẳn dậy để xem anh đã đi đâu, nhưng Lam Anh đành ngậm ngùi luyến tiếc vì anh rời khỏi mất rồi!

Lần thứ hai là hôm ở lớp, lần đó ngành tài chính và toán thống kê lên lớp cô để quảng bá giới thiệu về chuyên ngành của họ. Lý do thì bởi vì học quản trị riêng không đủ số trình để tốt nghiệp nên chắc chắn phải học vòng sang các ngành khác; nhưng chủ yếu cũng chỉ là học cho biết kiểu ăn hương ăn hoa thôi. Tất nhiên trong đám tài chính thể nào cũng có anh xuất hiện. Anh ngồi ghi bản đăng ký cho từng sinh viên trong lớp một. Từng người từng người đăng ký, ai anh cũng nở nụ cười nhẹ động viên. Ngay cả đến lượt con Hương lên, anh cười tươi, ngoài miệng thì nói chuyện rồi trêu nó: Em hại bạn anh rồi! - cái câu mà cô cố phân tích kiểu gì cũng không hiểu. Vậy mà đến lượt cô, cuộc đối thoại chợt biết chuyển thành cục đá trong tủ lạnh như sau:

"Tên?"

"Nguyễn Lam Anh ạ!"

"Môn đăng ký?"

"Kinh tế lượng và Quản trị rủi ro tài chính ạ"

Anh không ngẩng lên nhìn cô lấy một cái, miệng hỏi tay viết, chấm hết. Không có một chút xúc cảm gì, dù rằng so với mấy đứa ở lớp (cô tự mặc nhiên thế), cô và anh "thân quen" với nhau hơn rất nhiều. Đứng đực ngây dại ở trước bàn đăng ký, nhìn anh chăm chú cầm cây viết ngoáy ngoáy trên giấy một lúc, cho đến khi đứa đằng sau hẩy hẩy, Lam Anh mới kịp tỉnh mộng mà ngại ngùng bước đi.

Lần gần đây nhất là ở Golden Bell. Hôm đó là ngày học trợ giảng của Kỳ, cô lại phải đi một mình vì con Hương bị đau bụng nên giải quyết xong mới đến. Cùng đoàn người đi vào trong, cô không để ý ở gờ cửa có một đoạn chắn nhô lên nên đi qua liền bị vấp phải, cả người vô định đổ ra đằng trước chới với quờ quạng. Về phần mình, anh đang đứng ngay gần ấy nói chuyện với một GB khác, thấy người cô lảo đảo thiên hướng phi ra đằng trước, tình trạng hôn đất cũng rất cận kề; như phản xạ vô điều kiện, anh bỏ dở giữa chừng cuộc nói chuyện liền đưa tay ra vòng qua eo cô giữ chặt. Lúc đó, cả người cô như sắp chết vớ được cọc liền đổ ngã hoàn toàn vào trong lồng ngực của anh...

Mùi thơm thoang thoảng từ anh khiến tâm trí Lam Anh bị choáng váng. Thân thể nhỏ thó của cô nằm trọn vẹn trong vòng tay rộng khắp của anh mà không thể nhúc nhích. Anh vẫn giữ lấy eo cô, tay kia thì đỡ lấy vai để cô đứng vững; lần gần gũi này làm đầu óc Lam Anh như được F5 lại từ đầu. Cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn từ phía anh, cảm nhận được lồng ngực nồng ấm đang phập phồng cùng nhịp điệu. Cô còn có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô, nhưng cô không sao dứt khỏi được cảm giác ngọt ngào và ấm áp này!

Mất một hồi dây dưa, từng ấy thời gian mọi người đổ dồn hàng chục đôi mắt vào cô và anh rồi bàn tán xì xào; anh cuối cùng cũng dùng lực từ hai bàn tay mà đưa cô ra trước mặt. Nhìn cô bằng ánh mắt không biểu lộ gì, xoay người lấy tài liệu rồi lướt qua cô trở về vị trí của mình; anh tuyệt nhiên đến một câu cũng không có nói!

Đám con gái thì nhìn cô chu chéo, đám con trai thì qua vỗ vai cô phình phịch không hiểu là tỏ vẻ ăn mừng hay chia buồn - nhưng với cô cái đó giờ là ruồi muỗi sâu bọ. Cô từ xa nhìn thấy anh chăm chú làm việc thì tim đập rộn ràng không thôi! Đúng là anh rất khó hiểu, mà chắc cũng vì trí tuệ cô không cao nên chẳng thể giải đáp nổi anh đối với cô là như thế nào? Là anh như phản xạ thấy người bị ngã thì đỡ, hay... người đó là cô nên mới đỡ?

Lắc lắc đầu cho mớ viển vông mau chóng được dập tắt, thật sự cho đến bây giờ cô không còn tự tin rằng anh có chút để ý đến cô nữa!

Chỉ là, dù sao, ở một khía cạnh nào đó, anh vẫn là một người biết quan tâm đến người khác!

...............

Thời gian Lam Anh và Kỳ gặp nhau tăng lên trông thấy, phần là học cùng ngành, phần là vì sắp thi nên anh ngỏ lời muốn kèm cặp cô riêng. Lúc đầu cô có hơi ngượng vì học riêng với anh nên rủ con Hương đi học cùng. Nhưng nó không chịu hiểu lòng cô mà hơn thế còn phán cho một câu xanh rờn, nghe xong chỉ muốn đấm nhỏ một cái cho chừa:Tao muốn xem tình tay ba!

Ức con Hương thật đấy, nhưng nghĩ đến những gì Kỳ đã làm cho cô trước đó, Lam Anh lại thấy khó xử. Không chỉ mỗi vụ giúp sắp xếp chỗ học mà ngoài ra lúc cô đi học anh mang trà sữa đến cho cô, anh mang sách đến cho cô tham khảo. Ở lớp trợ giảng thì Kỳ một nghìn phần nghìn quan tâm để ý đến cô. Có nhiều lúc anh cầm cân nẩy mực quá đến nỗi mọi người xung quanh bàn tán, bản thân cô thì nóng hết cả mặt cả tai vì ngượng và xấu hổ.

Vậy là cũng có vài phần ép buộc, cô nhận lời để anh kèm riêng cho mình.

Giờ tự học thì cô và anh thường đến thư viện cùng nhau, và hình như cũng chỉ có nơi đây đủ yên tĩnh để cô không bị xao nhãng với những cám dỗ xung quanh. Hôm nay cô đến sớm hơn, chọn một góc ngồi cạnh cửa sổ lớn rồi chuẩn bị sẵn sách vở đợi Kỳ đến. Đương lúc thảnh thơi, cô tiện chạy đi lấy một lon cà phê về uống. Thú thật sau kì tích mang tên "Cà phê", Lam Anh đã cố gắng nhịn để không đi gây họa lung tung nữa. Nghĩ lại cũng thật may, người cô tạt vào là Huân chứ không phải là một anh du côn hay một chị đầu gấu nào đó, không thì toi mạng lúc nào chẳng hay rồi. Dựa lưng thoải mái, Lam Anh vừa nhâm nhi cà phê vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Kiến trúc của thư viện Emerald được xây theo phong cách cổ kính. Tất cả sàn và chân tường đều được ốp gỗ màu nâu sậm toàn bộ, tủ sách chia khoang phổ biến nhưng cái đẹp ở đây là những dãy bàn để ngồi học và đọc. Mỗi bàn có một cây đèn hoa thân xoắn ốc luôn luôn hắt thứ ánh sáng màu vàng khỏe mắt làm bật lên hoa văn kì lạ trên mặt bàn. Ghế ngồi được lót đệm êm vào mùa đông, còn mùa hè thì được thay bằng gỗ thịt. Nếu không vì những vật dụng hiện đại và là đang ở Việt Nam, chắc cô nghĩ mình đang ở trong học viện của Harry Potter quá!

Lam Anh thả hồn mình vào không khí yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật sách, mất một lúc thì Kỳ xuất hiện. Anh từ xa đã nhìn thấy cô ngồi đó, nơi mà ánh sáng từ ngoài có thể len lỏi qua từng song sắt hình thoi chiếu vào khuôn mặt dễ thương của cô. Lam Anh để xõa tóc, đeo một chiếc bờm màu hồng cam nhẹ nhàng. Cô ấy hôm nay cũng không mặc đồng phục như mấy lần trước mà lại là quần jeans và áo phông rộng màu trắng. Nhìn đôi bàn chân đi giày thể thao đan vào nhau không yên phận mà chút chút lại hất lên rồi hạ xuống không ngừng nghỉ, khẽ thở hắt, cố nén cảm xúc muốn ôm cô bé dễ thương kia vào lòng, Kỳ chậm rãi tiến đến bên cô.

"Xin lỗi em, lại bắt em đợi rồi" - Kỳ kéo ghế ngồi đối diện cô, ánh mắt cũng lướt qua cô rồi nhẹ nở nụ cười.

"Không sao ạ, em cũng mới đên thôi. Hôm nay anh bận ạ?" - Lam Anh đặt lon cà phê sang một bên, tay cũng lấy bút sẵn sàng học bài.

"Ừ, kì thi của GB sau bọn em một tháng, lần này có vẻ khoai." - Kỳ khẽ thở dài, anh vừa nói vừa lôi sách vở từ cặp ra - "...hôm nay em muốn học gì?"

"Anh dạy em lý thuyết của mấy ông Gantt với Taylor đó, em cứ nhầm suốt thôi." - Lam Anh rất vô tư mà xoay vở của mình ra trước mặt anh, người cùng nhướn gần về phía anh hơn. Đầu nghiêng một góc ba mươi lăm độ, chỉ cần vậy thôi cũng đủ để Kỳ và cô trông cực thân thiết!

Cảm nhận được cô gần sát mình, nhìn khuôn mặt của cô nghiêng chỉ chỉ vào quyển vở, không hiểu sao tim anh cứ bang bang liên hồi. Mùi tóc thơm thoang thoảng lướt qua mũi anh, đôi môi lúc nói luôn luôn chen vào đó vài nụ cười duyên, đôi mắt to tròn dễ thương luôn có tia long lanh đong đầy....

"Xin lỗi Lam Anh, nhưng em có thể nhắc lại em hỏi gì được không?" - Kỳ ngượng ngập nói.

"Dạ?" - sau một hồi giải trình vậy mà anh ấy lại bảo cô hỏi gì. Anh ấy để ý đi đâu vậy? - "...à, em hỏi anh mấy cái thuyết quản trị từ cổ xưa đó." - cô nhoẻn miệng cười.

"À..."

Sau một hồi không chú ý, Kỳ đã phải cố kìm nén lại thứ ý muốn bộc phát lúc đó: Hôn lên má cô! Tuyệt đối không thể! Thế nên đành mượn cớ giảng bài để đánh chìm thứ suy nghĩ không tốt ấy vào sâu thẳm tâm trí, dù cô ấy dễ thương, dù cô ấy đáng yêu cũng không thể quá trớn! Nín nhịn, anh phải chỉnh đốn lại bản thân ngay lập tức mới được!

Đồng hồ cứ thế quay không ngừng, cũng đã được một tiếng cô nghe Kỳ giảng bài. Anh ấy giảng không thuộc hạng dễ hiểu - phải thú thật điều đó. Bởi vậy, mỗi lần anh hỏi "Em đã hiểu chưa?" là cô lại xấu hổ cúi đầu lắc nguầy nguậy. Tuy anh ấy chỉ cười rồi lại kiên trì giảng lại cho cô, nhưng bản thân cũng cảm thấy ngượng ngùng. Có nhiều lúc một vấn đề mà anh phải giảng đi giảng lại ba bốn lần lận, lúc đó cô mới vỡ ra một phần tư. Không phải cô cố tình không hiểu mà là do đầu óc kém thông minh không thể tiếp thu nhanh được. Nhưng cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho cô. Cả viện này đều biết sinh viên của anh Kỳ toàn loại "đầu to mắt cận", chắc anh đã quen với việc dạy sinh viên giỏi nên vào vấn đề một cái là anh giảng một lèo, quá nhanh, quá tốc độ, quá chóng mặt, quá choáng váng - cô không theo nổi!!

Đang ngồi mơ màng lắc lư đầu theo từng câu chữ anh nói, nhìn tờ nháp giờ đã kín mấy vòng tròn rồi sơ đồ MindMap các kiểu; chợt cái bụng của cô không an phận lại như có cái gì đấm vào, đau đến toát mồ hôi. Cố mím răng mím lợi để không bị anh phát hiện, Lam Anh nói:

"Em đi William Cường một chút anh nhé." - cười gượng.

Đang giảng đến thuyết Gantt, chợt cô nói vậy làm anh đơ ra mà đưa mắt lên nhìn cô. Sau vài giây tiêu hóa, cuối cùng Kỳ cười hắt, ngồi thẳng người dậy rồi dựa lưng vào ghế, anh hơi hất đầu ra phía cửa ý bảo cô cứ đi tự nhiên.

Cô thấy Kỳ đã đồng ý thì vui vẻ tâm tình, cười cười ngu ngu vài cái rồi phi nhanh ra WC ở thư viện. Oh s.h.i.t! Cái biển "Bảo trì" to sụ được viết bằng thứ tiếng Anh chán nản sao lại đặt chềnh ềnh ở đây thế này? Không biết sáng nay ăn phải gì nhưng giờ vấn đề là bụng quá đau và nhà vệ sinh gần nhất thì không thể vào. Lam Anh chẳng còn thời gian phân tích tình hình, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm anh "người Việt lai Tây" ở gần nhất quanh đây.

Vừa ôm bụng vừa chạy riết, vừa đi vừa ngó ngàng; cuối cùng cô đã chạy đến nhà vệ sinh ở giảng đường từ lúc nào không hay. Lam Anh phi một mạch vào trong nhà vệ sinh, khóa cửa "cạch" một cái, thoải mái ngồi giải quyết tình trạng bạo động của ruột. Mười phút trôi qua, bụng của cô cũng đã dần bình ổn. Mặt ngẩng lên trần nhà, mắt lim dim thỏa mãn, Lam Anh theo thói quen với tay sang bên phải để lấy giấy....

Ôi bà nội nhà nó!

Tại sao còn mỗi cái lõi nâu nâu vậy? Không phải chứ? Công tác tiếp giấy ở nhà vệ sinh trong viện được bình chọn là đỉnh của đỉnh mà? Tại sao lại có tình huống trớ trêu này? Và cũng tại làm sao mà vận vào cô? Lo sợ đến mức sắp phát khóc, Lam Anh không muốn cả đêm nay ngồi đây đâu!!~ Đánh liều gõ gõ vào cửa, Lam Anh mong sao có bạn nữ xinh xắn nào bên ngoài có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của cô.

"Có ai ở ngoài không ạ? Trong đây hết giấy, có thể lấy hộ em một chút được không?" - giọng cô nhỏ nhẹ thủ thỉ, tay không ngừng gõ "cộc cộc" vào cánh cửa màu ghi trước mặt.

Đợi một phút, hai phút, năm phút... không thấy có động tĩnh gì? Thôi chết chắc rồi! Cô còn vội mà vất cả điện thoại ở thư viện, nếu không thế thì giờ này cô có thể liên lạc với Hương nhờ trợ giúp rồi không? Huhu, ông trời ác quá, con có làm sai cái gì đâu mà nỡ lòng nào đầy ải con đến một nơi đầy "hương vị" của bản thân thế này?? Nội tâm gào thét, nước mắt hai giọt cũng đã tuôn rơi, nước mũi cũng vì thế mà chảy dài làm bên trong khoang tắc nghẹn, chút chút lại "xịt" lên một cái đau thương.

Nhưng... Chợt...

Vị cứu tinh của đời cô đã ra mặt! Đang mải ngồi lau nước mắt, chợt thấy một cuộn giấy mới tinh được tay ai đó đưa vào từ trên nóc cửa. Mừng rơi nước mắt, cô vội chộp lấy rồi cũng không quên lên tiếng cám ơn.

"Cám ơn bạn, bạn học ở đâu? Tên gì? Có gì mình sẽ hậu tạ bạn?"

Không lấy một lời đáp, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, cô khẽ bĩu môi vì độ "chảnh" của cứu tinh. Nhưng nếu không có bạn ấy, cô một trăm phần trăm là bại hoại thanh danh rồi. Chắc chắn bạn gái dễ thương ấy sẽ gặp nhiều may mắn!! Mang tâm trạng vui vẻ ra ngoài, Lam Anh còn không quên ngâm nga trong cổ họng bài hát yêu thích. Rửa tay, sấy tay thơm tho, cô hùng hồn bước ra ngoài.

Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt lúc này mới làm cô choáng váng! Cả một lũ khoảng bảy, tám đứa con trai gì đó mặt mày cau có nhăn nhúm như táo tàu quắt, bọn chúng đi qua cô không thèm để ý. Đứa ôm bụng, đứa đi cà nhắc, miệng chúng nó còn không ngớt lèm bèm khó chịu. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: Biến thái! Tại sao nhà vệ sinh nữ lại có trai đi vào? Chẳng nhẽ nhà vệ sinh nam ở đây cũng đang bảo trì, mấy bạn này không chịu được mà phải đi sang đây? Sợ hãi với những gì tưởng tượng, cô nhắm mắt nhắm mũi đi dáng con cua ra ngoài, bên tai còn nghe văng vẳng mấy đứa ấy nói chuyện với nhau:

"Ác thật, bắt chúng ta đứng ở ngoài đợi. Không phải đây là nơi gần nhất thì tôi đã sang chỗ khác rồi. Chẳng nhẽ lại vào WC nữ?

Chẳng nhẽ lại vào WC nữ?

Đi ra ngoài cửa mà đầu Lam Anh vẫn còn văng vẳng câu đó. Đây chẳng phải WC nữ sao? Thằng biến thái. Để xác định lũ bệnh hoạn trong kia chuẩn bị được lên mục "Trò chuyện" của viện, cô rất lấy làm tự tin mà hất mặt lên nhìn cái biển giới tính ở trước cửa.

"ĐÙNG"

Đây là cái gì? Cái biển màu xanh với hình thằng người màu trắng đứng dạng háng? Không phải là cô gái mặc váy đầu trọc trên nền đỏ sao? Không trụ nổi bản thân, cô phải bám víu lấy tường mà lết ra ngoài. Nhớ lại mới thấy đúng, chẳng phải phản chiếu lại chiếc gương chỗ rửa tay là... chỗ đi vệ sinh nhẹ của nam sao. Đầu óc cô lúc đó... bị làm sao vậy?! Vừa đi vừa che mặt, sợ các bạn nữ bên cạnh sẽ thấy cô đi WC nam mà kì thị kêu biến thái, không chừng lại còn chụp ảnh để làm chủ đề bàn tán thì muối mặt!

Đi ra giữa đường về thư viện rồi mà trong lòng cô vẫn không thôi thấy xấu hổ. Mặt đỏ như gấc, tay chân run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng. Không phải cái bạn đưa giấy vệ sinh cũng là... con trai chứ?

Ực - chết vì xấu hổ mất thôi!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro