Phần 3 chương 18+19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Những dây leo bỗng dưng bị chặt đứt triệt để, Bá Viễn loạng choạng, bước chân có chút không vững. Thanh trường đao trong tay "Oscar" phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tấn công Lưu Vũ đang ở giữa không trung.

Lưu Vũ đã trải qua lần thứ hai tiến hóa, hơn nữa còn bị thương trong lúc hôn mê, hiện tại tiến hóa hoàn thành, so với trước kia hẳn là mạnh hơn rất nhiều. Đao quang bị chặn lại bởi chiếc quạt bất ngờ xuất hiện trong tay anh, sau đó một đợt đạo khí từ chiếc quạt lao về phía "Oscar".

"Đây chính là dị năng tiến hóa lần hai của ngươi?" "Oscar" tránh đợt công kích của Lưu Vũ, "Xem ra cũng chẳng ra làm sao"

"Sắp chết đến nơi còn ngoan cố." Lưu Vũ ánh mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, như thể đã biến thành người khác, chỉ có Bá Viễn biết cậu đã động sát tâm.

"Oscar" một bên đánh một bên thoái lui, cách biển càng ngày càng gần, Bá Viễn mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng đã không kịp nhắc nhở ——

"Oscar" búng tay một cái, tất cả yêu quái từ trong nước biển nhảy ra, công kích hai người bọn họ!

"Ta nói rồi, quả là chẳng ra làm sao." "Oscar" cười nói: "Đừng quên, ta có năng lực điều khiển tâm trí, tất cả yêu trên đảo này đều phải nghe lệnh của ta!"


...

"Xung động dị năng này, có khi nào là của mấy người bọn họ?", Lâm Mặc hỏi. Nơi mà Lưu Chương phát hiện ra vượt xa phạm vi mà dị năng của cậu có thể cảm nhận được. Lưu Chương không chắc chắn, gật đầu : "Có thể. Anh không chắc lắm, nhưng cũng đáng để thử"

"Được, vậy thì xuất phát thôi." Lâm Mặc thay mặt hai đội trưởng không có mặt đưa ra quyết định cuối cùng, "Ai tham chiến được thì đi, còn không thì ở lại đây, tự bảo vệ bản thân."

"Em đi!" Trương Gia Nguyên run rẩy giơ tay, "Em còn chiến được!"

Trương Đằng lập tức đập một cái vào tay cậu nói: "Em nghỉ ngơi chút đi có được không hả? Em với đệ đệ ngoan ngoãn ở trong biệt thự đi ."

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, Lâm Mặc ở đầu bên kia đã bắt đầu điều động nhân lực: "Để Siêu Siêu và Vũ Hằng ở lại. Ta thực sự không yên tâm với hai vị bệnh nhân này. Những người khác ... đi cùng nhau đi!"

"Em cũng không muốn ở lại sao?" Lưu Chương hỏi: "Nếu anh gia nhập trận chiến, có thể sẽ không chăm sóc được cho em."

"AK lão sư." Lâm Mặc nhướng mày nhìn anh, "Em nghĩ đã đến lúc để anh kiểm tra thành tích học bắn súng của em rồi."


...

"Càng lúc càng nhiều, xem ra trận chiến này khó mà kết thúc." Bá Viễn dùng dây leo trói một con sứa quái ném nó xuống biển.

"Bọn họ thậm chí có thể không biết chúng ta đã lên đảo rồi." Lưu Vũ giơ quạt ngăn cản một đợt công kích, "Vấn đề bây giờ là chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị những tiểu yêu quái này làm cho kiệt sức."

Những con yêu quái được "Oscar" triệu hồi đều là những con quái cấp thấp, nhiều con thậm chí còn chưa tu luyện thành hình người, chúng không cùng đẳng cấp với Lưu Vũ và Bá Viễn, nhưng số lượng lại quá đông, một đợt vừa rút thì một đợt khác lại ập đến, thế trận cậy đông chống mạnh này sẽ không bao giờ chấm dứt. Không lâu sau, cả hai người đã đổ mồ hôi vì thấm mệt.

"Các ngươi đánh không lại đâu." "Oscar" thản nhiên đứng ở cách đó không xa, "Chiến thắng vĩnh viễn thuộc về ta... Cái gì đây?"

"Sorry, chúng tôi trong lúc tìm kiếm dưới nước thì bị mất phương hướng." Mika lao ra khỏi nước, sau lưng là một con cá voi trắng khổng lồ, "Xin lỗi các đội trưởng, tôi đến muộn."

"Mika! Vu Dương!" Lưu Vũ rất ngạc nhiên, "Mọi người tới rồi!"

Tiếng hát của mỹ nam ngư vang vọng khắp mặt biển,  biển rung chuyển dữ dội, sau đó tấn công "Oscar" đang đứng gần đó.

"Không phải chỉ chút rung động thôi sao?" Vu Dương vẫy đuôi, "Ta cũng làm được."

Cá voi trắng phát ra một tiếng trầm đục, một lúc sau, một đàn cá lớn cá nhỏ xông qua sóng lớn, theo tiếng ngâm nga của Vu Dương mà nghênh chiến với đám tiểu thủy quái do "Oscar" điều khiển.

"Làm sao có thể!" "Oscar" nhíu mày, chống lại đòn công kích của Mika, "Toàn bộ yêu quái trên đảo Hải Hoa đều chịu sự khống chế của ta, ngươi làm sao có thể. . . "

"Ngươi là đang nói toàn bộ Hải Hoa đảo." Vu Dương nhỏ giọng nói, "Còn ta là kêu gọi toàn bộ hải dương."

Cá voi trắng có thể được xem là hoàng tử của biển cả, tiếng kêu trầm đục của nó kêu gọi đàn cá lao vào tấn công. "Oscar" vẫn như cũ mà giãy chết: "Ta sẽ không thua đâu! Các đòn tấn công của các người đều vô hại với ta, chúng không thể làm tổn thương ta!"

Một viên đạn xuyên qua không khí sượt qua vai trái của "Oscar", lớp vải trên vai bị xước, máu rỉ ra từ vai của "Oscar".

"Vậy còn chúng tôi thì sao?"

Lưu Chương ngồi trên lưng Sói Bắc Cực, trong tay cầm một khẩu súng bắn tỉa đang bóc khói trắng: "Có thể ngươi không biết."

"Ta là..." Lưu Chương liếc mắt một cái, nhắm ngay chính giữa trán "Oscar".

"Thần bảo hộ nhất ngưu."

19.

Sói Bắc Cực thả Lưu Chương xuống rồi biến trở lại hình dạng của Santa, anh nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, cột nước dưới sự điều khiển của Mika lập tức đóng băng và tấn công "Oscar".

Mika đang ở dưới biển nên sức tấn công của anh đã được cải thiện rất nhiều, cộng  khả năng ngưng tụ nước thành băng của Santa khiến các cột băng trở nên vô cùng sắc bén khiến "Oscar" dần mất đi sức lực để né tránh.

"Không sao cả," "Oscar" nghiến răng nghiến lợi, "Ta đã nói rồi, Hải Hoa Đảo tất cả quái vật đều nghe ta!"

Một lực lượng tinh thần mạnh mẽ nhanh chóng quét qua toàn bộ đảo Hải Hoa, ngay lập tức trên bầu trời xuất hiện những con quái vật do dị năng kiểm soát tâm trí của "Oscar" điều khiển. Quái vật trên đảo Hải Hoa đều là quái vật nhỏ, nhưng chúng nhiều vô số kể - quái vật dưới nước có sự giúp đỡ của Vu Dương chống lại, và quái vật trên cạn lại khiến bọn họ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"U là trời, sao lắm vậy."

Con báo lao vào trung tâm trận chiến với tốc độ cực nhanh, Trương Đằng cõng theo Cao Khanh Trần, Duẫn Hạo Vũ, Lâm Mặc và Riki nên không nhanh bằng Santa và Lưu Chương của đội tiên phong. Sau khi trở lại hình người, Trương Đằng thả lõng cơ tay, đầu ngón tay phát ra tiếng răng rắc: "Thật là một trận đại chiến a."

"Còn ta nữa." Sau đó Tăng Hàm Giang cũng tới, trên đỉnh đầu hiện ra một cái sừng, từ trên đỉnh phát ra sóng âm vô hình, đối kháng với dị năng khống chế tâm trí của "Oscar". Vì làn sóng bảo hộ này nên những con quái vật vừa mới được triệu đến không tấn công họ.

"Chính là trò này sao?" Cao Khanh Trần híp mắt nhìn về  "Oscar" ở trung tâm, giây tiếp theo liền dịch chuyển đến "Oscar", nắm đấm gió xẹt qua gò má "Oscar". "Oscar" muốn ra tay, nhưng chiến thuật của Cao Khanh Trần là sau khi đấm xong lập tức bỏ chạy, trong nháy mắt đã dịch chuyển đến sau lưng hắn.

"Oscar" bị một đòn nặng nề, máu chảy ra từ môi, nhưng hắn đã lập tức chắp hai tay lại, biến thêm nhiều bản phân thân.

"Hắn kế thừa năng lực của chủ thể, cho nên hắn có thể tự phân thân chính mình!" Bá Viễn khống chế dây leo, bởi vì phân thân đột nhiên tăng lên, dây leo nhất thời mất phương hướng, không biết phải làm sao, "Không tìm  hắn! "

"Quản nhiều thế làm gì, bắt hết lại rồi tính!"

Lưu Chương đã chuyển sang khẩu Gatling, điên cuồng bắn vào đám phân thân: "Quá đã! Lâu rồi chúng ta không chiến đấu như thế này!"

Lâm Mặc đứng ở bên cạnh: "AK lão sư, chỉ em giáp lá cà với?"

"Lải la." Lưu Chương đưa khẩu Gatling cho Lâm Mặc, sau đó tạo ra thêm một cái khác từ hư không, hai người họ ẩn mình sau phiến đá ngầm, bắn điên cuồng - nhưng phân thân của "Oscar" dưới cuộc tấn công điên cuồng của hai người bọn họ, không những không giảm đi mà còn tăng lên, vừa giết một con thì hai con lại được sinh ra, xuất hiện dầy đặc chi chi chít chít, đối với bệnh nhân mắc chứng ám ảnh cưỡng chế quả thật không mấy thân thiện a.

"Chỉ khi tìm được bản thể của 'Oscar' và giết hắn thì những phân thân này mới có thể biến mất." Duẫn Hạo Vũ dùng song đao hộ thân, "Sau khi chúng tôi đến, không phải Lưu Vũ đã nói Oscar vừa rồi đã đồng ý từ bỏ phân thân của mình rồi sao?"

"Trước mắt đánh cái đã." Riki biến hai tay thành móng vuốt, đập nát một phân thân đang muốn tấn công Santa từ phía sau, anh và Santa đứng đối lưng làm khiên chắn cho nhau, "Tìm phân thân đó trước đã."

"Chỉ có thể từ từ kiểm tra." Cao Thanh Trần cau mày, "Để em đi trung tâm."

"Quá nguy hiểm, Tiểu Cửu!" Duẫn Hạo Vũ nắm lấy cánh tay anh, "Không được!"

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Cao Khuynh Trần có chút bực bội dậm chân, "Trước tình hình này thì chắc hẳn Lâm Mặc không thể cảm nhận được đúng không? Hóa thân đều còn sống mà!"




...

"Thật không biết bên họ xảy ra chuyện gì ."

Trương Gia Nguyên thở dài, cố gắng di chuyển cánh tay của mình. Phó Tư Siêu liếc cậu một cái: "Mày không chết thì không nhịn được phải không? Paipai đã đi theo ra đó rồi, mày mà xảy ra thêm chuyện gì nữa, thì có khi phải cắt bỏ một tay một chân"

"Thật là tàn nhẫn." Trương Gia Nguyên mím môi, chợt phát hiện Châu Kha Vũ không có ở phòng khách, " của em đâu?"

"Mày dám ở trước mặt tao gọi Châu Kha Vũ là vợ." Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng nhìn nhau, "Chắc đi vệ sinh?"

Một âm thanh phát ra từ hướng phòng tắm vào đúng thời điểm. Trương Gia Nguyên đột nhiên từ trên ghế đứng lên, vô ý động đến vết thương trên lưng, lập tức thở hổn hển: "Shit... Kha Vũ? Anh không sao chứ?"

Tiểu hổ Đông Bắc lê tấm thân tàn đi tới cửa phòng tắm, Châu Kha Vũ đang ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là một lọ nước hoa bị vỡ, nhưng Trương Gia Nguyên lại sợ hãi, lập tức hét lên: " Đừng nhặt nó lên! Coi chừng miểng chai!"

Châu Kha Vũ nghe thấy âm thanh và quay sang hướng của Trương Gia Nguyên: "Xin lỗi, anh vừa rồi vô tình làm rơi cái này."

"Để em dọn cho, anh ra ngoài ngồi trước đi." Ngô Vũ Hằng vào phòng tắm và bắt đầu thu dọn đống hỗn độn, Phó Tư Siêu chen vào giữa, bên trái kẹp nách Châu Kha Vũ, bên phải dắt theo Trương Gia Nguyên, cố gắng đưa hai người bọn họ ra ngoài phòng khách: "Không sao, để Hằng Hằng dọn đi."

Trương Gia Nguyên vòng tay ra sau lưng Phó Tư Siêu, siết chặt bàn tay Châu Kha Vũ, ra hiệu cho anh yên tâm.

Phó Tư Siêu: ...

Ta đúng là không nên giúp làm gì, để thân tàn của hai người họ vui vẻ sống với nhau thế này luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro